Triệu Tùng chậm rì rì đi vào nhà máy, cách rất xa còn nghe thấy thanh âm của Thiệu Hoa: “Con người tôi đây lắm mồm, anh đi chậm thêm chút, tôi cũng không dám đảm bảo sẽ nói gì với người khác đâu”.
Nghe được lời này Triệu Tùng bước nhanh hơn về phía nhà máy.
Chưa đến nửa giờ sau, 4 tờ 100 đồng mới cóng liền tới tay.
Nhìn Triệu Tùng sắc mặt tím tím xanh xanh đứng ở cửa xưởng xi măng, Thiệu Hoa cũng không rông dài vô nghĩa gì với hắn nữa.
Triệu Tùng là một kẻ rất coi trọng mặt mũi.
Lương thưởng của xưởng xi măng không tốt lắm, hắn lại tiêu tiền ăn xài phung phí, sau khi kết hôn vẫn là ăn của nguyên chủ uống của nguyên chủ, cũng không tích góp được đồng nào.
Hắn coi thường nguyên chủ làm đầu bếp, ít học, lại không nghĩ rằng nếu không có công việc này của nguyên chủ thì một nhà bốn người bọn họ sao có thể sống nổi.
Hiện tại ai đi đường nấy, Thiệu Hoa còn đòi được tiền bồi thường, những ngày tháng tốt lành của Triệu Tùng và Vương Sở Sở còn chờ ở phía sau.
Ra khỏi xưởng xi măng, Thiệu Hoa không về nhà ngay mà giương mắt nhìn lên tầng hai tiệm cơm đối diện, qua cửa sổ loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người mặc quân phục màu xanh.
Đem xe đạp gửi trước cửa tiệm cơm, cô bước lên lầu hai.
Ở vị trí cạnh cửa sổ, có một người đàn ông mặc quân trang xanh lục đang ngồi.
Nhìn thấy Thiệu Hoa, người đàn ông đứng lên đưa tay ra, hai mắt sáng ngời có thần: “Cô chính là đồng chí Thiệu Hoa?”Thiệu Hoa hời hợt bắt tay lại, không đúng, theo lý mà nói chứng kiến một màn ồn ào náo loạn trước cửa xưởng xi măng vừa rồi người đàn ông này hẳn sẽ bị doạ sợ, sao còn tỏ ra nhiệt tình như vậy.
Người đàn ông ngồi xuống, ho khan một cái rồi tự giới thiệu: “Tôi tên Tần Lệ, dì Tần hẳn đã giới thiệu qua với cô về tình hình cơ bản của tôi.
”"Ừm ừm"- Thiệu Hoa ậm ừ hai tiếng.
Hôm qua Lưu Tố Phân lôi kéo cô lại định kể chút chuyện của Tần Lệ nhưng lại bị cô lấy cớ né tránh, không nghe chút nào vào tai.
Bây giờ người ta đã giới thiệu về mình, cô cũng không thể không đáp lại câu nào: “ Thiệu Hoa”.
Còn gì nữa? Hết rồi?Tần Lệ nghẹn lại, này là tới xem mắt thật à?Anh thử nói : “Tôi đối với tình hình hiện tại của cô cũng không rõ lắm…”Thiệu Hoa cầm lấy ấm trà, rót cho Tần Lệ và mình mỗi người một ly, uống một ngụm.
Sau đó nhanh mồm nhanh miệng làm một tràng: “Năm nay 27 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 2 làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh của thành phố Hải Thị, ly dị nuôi hai đứa con gái, con gái lớn 6 tuổi, đứa sau 3 tuổi, không có nhà ở, hiện tại ở nhà mẹ, lương tháng 60 đồng, có một chiếc xe đạp phượng hoàng”.
Tần Lệ bị một tràng bắn ra như pháo liên thanh của cô làm cho ngây ngốc, có người đi xem mắt thế này à ? Một tràng dài đem bản thân tất tần tật kê khai ra.
Bất quá…Tần Lệ nhếch mép cười, ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên đầu gối, thanh âm to lớn vang dội: “Tôi năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp học viện quân đội chuyên ngành hàng hải, hiện tại đóng quân tại đảo Hoàng Nhi, nếu kết hôn với tôi thì cô phải theo tuỳ quân, lương tháng 135 đồng, cũng giống như cô sau khi ly dị nuôi hai con, con trai lớn 7 tuổi, con trai thứ hai 5 tuổi, có phòng ở, xe bộ đội cấp.
”May mắn hiện tại còn sớm chưa đến giờ cơm nên trong tiệm không nhiều người lắm, nếu không cảnh Tần Lệ lớn tiếng kê khai tài sản của bản thân chắc chắn chắn hấp dẫn không ít người chạy tới vây xem.
Lần này đổi lại làm cho Thiệu Hoa ngây ngẩn cả người, cô đánh giá lại Tần Lệ một lần nữa.
Vừa để ý mới phát hiện ra Tần Lệ người này nhìn rất đàn ông.
Làn da màu tiểu mạch rám nắng, dưới đôi lông mày đậm là cặp mắt đen nhánh rất có thần, mũi cao thẳng, môi không dày không mỏng, trong mắt lúc lơ đãng lại hiện lên tinh quang làm cho người khác không thể coi thường.
Trên người mặc bộ quân trang màu xanh lục, không thể không nói người đàn ông này có thể xưng là đỉnh lưu nhan sắc ở cái niên đại này.
.