Nhóm dịch: Thất Liên HoaNếu như đổi lại trước đây, Chu Uyển Tâm không do dự mà đi theo Lâm Văn Chiêu nghe điện thoại hỏi thăm tình hình.
Nhưng giờ đây cô không muốn đi, cô thu dọn chén bát, nhắc nhở con gái: “Nhược Nhược ngoan, con ngủ trước đi, ngày mai theo mẹ đến trường, xem chỗ mẹ làm việc được không nào?”Lâm Nhược ngoan ngoãn gật đầu, cô bé vừa mới vừa thoát khỏi tay kẻ bắt cóc, đêm qua cũng ngủ không được ngon, cả ngày hôm nay phải lo lắng sợ hãi, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.Con gái vừa mới ngủ, Lâm Văn Chiêu đã trở về, sau khi vào sân liền nói với Lâm Nhược: “Quả thật là đứa con trai duy nhất của nhà Hồng Dục đi lạc rồi, sau khi ăn cơm thằng bé chơi ở dưới lầu với mấy đứa trẻ lớn khác, vừa xoay đi thằng bé biến mất.
Ba đã hẹn với cô cả và dượng rồi, bây giờ ba phải lên thành phố phụ tìm giúp nhà họ.
Hai đứa trẻ nhà cô cả không có ai trông, bà nội ở lại giữ chúng nó rồi.”“Được, anh đi tìm giúp nhà họ đi.” Chu Uyển Tâm sẽ không tự mình đi nhưng cũng không ngăn cản Lâm Văn Chiêu.Lâm Văn Chiêu mắt đỏ hoe bước vào nhà tìm Chu Uyển Tâm xin lại một nghìn tệ hôm nay đưa cho cô: “Huyện này không có xe ô tô lên thành phố, anh phải thuê một chiếc đợi vợ chồng chị đến thì đi luôn, em ở nhà trông con nhé.”Chu Uyển Tâm không chạm vào một tờ tiền nào trong xấp tiền mà Lâm Văn Chiêu đã đưa cho cô, cô nói: “Tiền vẫn ở chỗ hôm qua anh để vào đấy, em chưa có động vào.”Lâm Văn Chiêu nghĩ đến đứa trẻ ở nhà Hồng Dục chỉ mới hai tuổi, cái tuổi này bị bắt đi chắc không nhớ địa chỉ và tên ba mẹ rồi, có lẽ không được may mắn được tìm về như Nhược Nhược.
Không biết có phải báo ứng hay không nhưng cũng không thể báo ứng lên người đứa trẻ được.Lâm Văn Chiêu đau buồn nói với Chu Uyển Tâm: “Con nhà Hồng Dục cũng mất tích rồi, Uyển Tâm, em cũng đừng giận nó nữa.”Chu Uyển Tâm đáp: “Mất thì tìm, tìm không ra thì sinh đứa nữa.”“Uyển Tâm, sao em lại có thể nói như vậy, đó cũng là máu mủ ruột thịt của mình đấy.” Lâm văn Chiêu không dám tin: “Uyển Tâm, từ khi nào mà em trở nên bạc tình bạc nghĩa như vậy?”“Ồn ào cái gì, đừng đánh thức con đang ngủ.”Dưới ánh trăng lờ mờ trong sân, Chu Uyển Tâm nhìn vào ánh mắt của chồng và nói: “Chắc bây giờ anh đang cảm thấy em khá cố chấp nhỉ, lúc Lâm Nhược mất tích, Lâm Hồng Dục đã ném những lời này vào mặt em, bây giờ em chỉ trả lại nguyên vẹn cho cô ta mà thôi.
Lúc đó anh không cảm thấy em gái mình ác độc, bây giờ anh lại thấy em ác độc sao?”Lâm Văn Chiếu không có lời gì để nói, Nhược Nhược hơn một tuổi bị bắt cóc, Uyển Tâm tìm khắp nơi không có kết quả, không ăn không uống nằm trên giường đã mấy ngày, suýt nữa thì mất mạng, đúng thật khi đó Lâm Hồng Dục từng nói như vậy, Chu Uyển Tâm nghe xong không đồng ý, nói Lâm Hồng Dục quá cay nghiệt, anh ta còn khuyên vợ đừng nên bận tâm.Giờ con Lâm Hồng Dục lạc mất, thế mà anh ta lại trách Chu Uyển Tâm ăn nói cay nghiệt, trong lòng Lâm Văn Chiếu có chút áy náy, đuổi theo Chu Uyển Tâm vào phòng, van nài: “Em đừng giận, anh lập tức phải đi rồi, khả năng phải ở lại thành phố vài ngày, con Hồng Dục bị lạc trong lòng mẹ không vui, Uyển Tâm, em thông cảm cho mẹ nhé, đừng lộ mặt cho bà ấy thấy.”Trên người mình không có dao thì không đau, họ không biết mấy năm qua Chu Uyển Tâm đau lòng bao nhiêu, Chu Uyển Tâm nói: "Em biết rồi.".