Diệp Quốc Minh tức giận trừng mắt nhìn Diệp Mạn: "Sao bố mày lại sinh ra một thứ như mày, cánh đã mọc cứng rồi, lại còn chơi lại cả cha mẹ nữa đúng không? Mày cút đi, tao không có đứa con gái như mày!"Diệp Mạn khẽ liếc ông ta một cái: "Cũng phải thôi, chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau, tôi cũng không có người cha như ông!""Tam Ni!" Diệp Đại Ni kinh hãi bước tới nắm lấy tay Diệp Mạn: "Em đừng nói như thế với cha, em bỏ nhà đi thì có thể đi đâu được?"Diệp Quốc Minh nghe vậy càng tức giận, xua tay như đuổi một con chó con: "Cút đi, cút rồi thì đừng có quay về!"Diệp Mạn liếc nhìn những vị khách và những người hàng xóm đang ngồi chật kín cầu thang hóng hớt: "Các cô, chú, dì, mọi người hãy làm nhân chứng giúp con, ông ấy muốn cắt đứt quan hệ với con, không muốn nhận con là con gái nữa…"Diệp Quốc Minh ngắt lời cô: “Bố mày không tính toán với mày nữa, tránh ra!""Mọi người đã nghe hết, cám ơn mọi người đã giúp đỡ làm đứng ra làm nhân chứng." Nói xong những lời đó, Diệp Mạn nhìn về phía vẻ mặt không tán đồng của quản lý Triệu, cười nói: "Hôm nay cảm ơn quản lý Triệu, chúng ta đi thôi!”Sau khi xuống cầu thang, ở chỗ không có ai, quản lý Triệu thở dài: "Con quá bốc đồng rồi, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm!"Có trời mới biết ông đã ngạc nhiên như thế nào khi hôm nay nhận được thư của Diệp Mạn và nhờ ông đến đồn cảnh sát để trình báo vụ việc.
Lỡ như ông không nhận được thư hoặc đến muộn thì mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào cơ chứ? Cô gái này thật to gan lớn mật Mạn cúi đầu không nói gì, nếu cô nói với quản lý Triệu sớm hơn, với tính cách của quản lý Triệu sẽ không để chuyện này xảy ra, sao cô có thể thoát khỏi nhà họ Diệp.
Và để đề phòng, cô cũng đã gửi trước một lá thư cho chủ nhiệm cô im lặng, quản lý Triệu nghĩ cô vẫn còn buồn: "Đừng buồn nữa, trong tương lai còn có nhà máy, như chủ nhiệm Mai nói, nhà máy là gia đình của mọi người, các đồng chí công nhân sẽ là anh chị em thân thiết của con...!"Diệp Mạn gật đầu, liếc nhìn Diệp Bảo Hoa đang ở đầu ngõ thò đầu vào, cậu ta móc tay gọi cô: "Chủ nhiệm Triệu, chuyện hôm nay thực sự cảm ơn chú, chú cũng mau về sớm đi, con còn có chuyện phải làm."Chủ nhiệm Triệu thật sự không biết làm sao để an ủi người ta, nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, hôm nay xin nghỉ phép, buổi tối đến nhà chú ăn cơm, để chú kêu thím nấu món gì ngon ngon cho con."“Cảm ơn quản lý Triệu.” Diệp Mạn đáp lại, cô cũng muốn cảm ơn hai người tốt bụng này.
Hiện giờ cô đã dọn ra ngoài ở, đây cũng là một điều tốt cho cô khi có mối quan hệ tốt với một số người lớn tuổi tốt bụng, ấm áp và không có ý đồ khi quản lý Triệu rời đi, Diệp Mạn xoay người, đi đến con hẻm nơi Diệp Bảo Hoa đang trốn, hơi nhướng mày: "Còn chưa đi ra."Mắt Diệp Bảo Hoa lóe lên, chậm rãi đi ra, nhìn Diệp Mạn cười lấy lòng: "Chị ba, chị...!chị không nói cho người nhà biết chuyện đó phải không?"Diệp Mạn đoán sau khi thằng nhãi này trốn cũng không quay về nên không biết những chuyện đã xảy ra.
Tâm trạng cô đang tốt, nhẹ nhàng vuốt lại cổ áo sơ mi của Diệp Bảo người chỉ cách nhau có hai tuổi, cùng nhau lớn lên, ngày xưa Diệp Mạn đã chăm sóc cậu ta rất tỉ mỉ.bg-ssp-{height:px}
Diệp Bảo Hoa nhớ tình cảm trước kia của Diệp Mạn đối với mình, đôi mắt nóng lên: "Chị ba, chị thật tốt với em, em cũng bị Cốc Tiểu Mẫn che mắt, cô ta nói rằng anh cả cô ta rất tốt, chị tha thứ cho em lần này đi!”Diệp Mạn liếc cậu ta một cái, tấm tắc, con người ích kỷ và vô trách nhiệm này, nhanh như vậy đã bán đứng Cốc Tiểu Mẫn, còn đổ mọi thứ lên đầu cô kéo thẳng cổ áo, buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Bảo Hoa, giọng điệu ân cần: "Sao có thể trách em được? Đừng lo lắng, chị không nói gì, ngay cả khi cảnh sát đến chị cũng không nói nửa lời, em cũng đừng ngốc mà nói ra, nếu không cha nhất định sẽ không tha cho em."Cô cũng đâu có muốn nói ra chuyện đó? Nói thật nếu lúc này cô nói ra, Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân chỉ tức giận một lúc nhất thời, qua một thời gian sau họ sẽ buông được khúc mắc trong lòng xuống và an tâm cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm.
Nhưng nếu chưa nói ra, bọn họ sẽ luôn lo lắng, đề phòng, lúc nào cũng sống trong bất an.
Hơn nữa nếu cô không vạch trần, Diệp Bảo Hoa và Cố Tiểu Mẫn vẫn sẽ ở bên nhau, Diệp Mạn không muốn việc bản thân mình trọng sinh lại làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ, hai người bọn họ tính tình ích kỷ tạo thành một đôi cũng đỡ đi gây tai họa cho người Bảo Hoa cảm động rớt nước mắt: "Chị ba, em biết mà, chị đối với em là tốt nhất!".