Diệp Mạn kinh ngạc nhìn hai người trước mặt.
Họ là người tốt, cô biết chứ, nhưng thật sự không thể ngờ rằng, ấy thế mà họ còn lo lắng cả về công việc của cô, bởi vì, thậm chí những người mà cô gọi là người nhà kia, họ cũng chưa từng để tâm đến bất kì điều gì, không thì cô đã trở thành nhân viên chính thức từ lâu cái địa phương nhỏ bé này, xã hội tình người, mọi người đều quen thuộc với nhau, ngẫu nhiên tìm đại hai người thì cũng đã có họ hàng xa với người đứng đầu nhà xưởng.
Nếu hai vợ chồng Diệp Quốc Minh thật lòng thì đã sớm bỏ sĩ diện, đi khắp nơi nối móc quan hệ, bỏ thêm một khoản tiền, việc lên làm nhân viên chính thức cũng chẳng phải cái gì khó.
Chỉ là thấy cô là con gái sớm muộn gì cũng gả cho nhà khác nên bọn họ mới ngại tiêu tốn ít tiền lẻ rõ ràng quản lý Triệu với cô bèo nước gặp nhau lại sẵn sàng vì cô mà hao phí cái ơn tình này, lòng Diệp Mạn cảm thấy vô cùng phức nhưng làm nhân viên chính thức thì có tác dụng gì cơ chứ? Vài năm nữa thôi rồi cũng tới lúc bị sa tới sự ấm áp của vợ chồng nhà quản lý Triệu, Diệp Mạn đã luôn muốn nhắc nhở bọn họ một chuyện, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao, hôm nay trùng hợp nói tới, cô thuận tay lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp xếp gọn gàng, đưa tới mặt họ: "Hai người xem cái này trước đi."Đây là lần trước khi Diệp Mạn đọc báo nhìn thấy ở bản tin tháng tám, nhìn thấy bài viết này cô bừng tỉnh, thì ra doanh nghiệp nhà nước phá sản đóng cửa cùng một thời điểm, công nhân bị sa thải hàng loạt thật ra đã sớm có điềm báo, chỉ là rất nhiều người đã xem nhẹ nó."Cái này là gì?" Quản lý Triệu nhận lấy tờ giấy, xem qua một chút, sáu chữ "Thông cáo doanh nghiệp phá sản" đập vào mắt, bên dưới là một bài viết sơ sài rất ngắn, chỉ vài trăm chữ, viết rằng tỉnh Thẩm Dương đã tổ chức một buổi họp báo chính trị, tuyên bố ba công xưởng chính thức phá xong, phản ứng đầu tiên của quản lý Triệu là không tin nổi: "Đây là báo của tòa soạn nào, sao dám đăng tải lung tung như vậy…"Nhưng khi nhìn tới tên nhà báo, ông chợt im lặng một lúc, quản lý Triệu cũng không quá để tâm, suy cho cùng tại chức mười mấy năm chuyện gì cũng từng trải qua rồi, còn về lợi, hại của nhà xưởng, cũng không phải là hai năm này mới bắt đầu có hao tổn, đã qua bao năm rồi, ông không còn hiếm lạ gì nữa."Tam Ni à, con cũng đừng tự dọa mình.
Nhà xưởng của chúng ta lớn thế này, hơn nghìn công nhân, liên quan tới sinh nhai của hàng ngàn hộ dân, sao nói phá sản là phá sản được!"Thím Triệu cũng nói: "Đúng đấy, Tam Ni, bao nhiêu năm nay, chẳng phải nhà xưởng vẫn vận hành từ năm này qua năm khác đó sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện, lãnh đạo của nhà xưởng nhất định sẽ sớm có thông báo thôi, con đừng nghĩ lung tung nữa, về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy là không sao nữa rồi."Đây ý là hôm nay cô chịu ấm ức nên mới lo lắng không đâu sao.bg-ssp-{height:px}
Diệp Mạn có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cô cũng có thể hiểu được, hiện nay các tỉnh trên địa bàn cả nước vẫn chưa hề có tiền lệ các doanh nghiệp nhà nước đồng thời đóng cửa, họ không tin cô cũng là lẽ đương nhiên, cô cũng chẳng kì vọng họ sẽ vì một tờ báo mà tin lời cô nói, chuyện này cứ từ từ vậy."Vâng ạ, trời cũng tối rồi, quản lý Triệu, thím, con xin phép về trước đây ạ, hôm nay cảm ơn hai người nhiều lắm." Diệp Mạn đem cất tờ giấy vào túi rồi đứng vợ chồng tiễn Diệp Mạn ra ngoài khu nhà, vừa hay cùng ra ngoài đi gọi con mình đang rong chơi ở ngoài nhà mấy người đi trên đường, thím Triệu đồng tình nói: "Ông ở xưởng chịu khó chăm sóc Tam Ni một tí, cô bé đáng thương, bị người nhà dọa cho một trận rồi.""Biết rồi mà, mấy việc nặng nhọc cũng đâu có kêu mấy cô bé như vậy đến làm đâu." Quản lý Triệu kêu oan.Cốc Tiểu Mẫn sau khi chạy ra khỏi nhà liền đi tới nhà họ mới đi tới gần nhà máy sản xuất giày da thì nhìn thấy Diệp Bảo Hoa đang lén la lén lút lêu lổng ở bên ngoài, cô ta lập tức chạy đến, kéo tai cậu ta nói: "Giỏi lắm Diệp Bảo Hoa, anh lại dám chơi xỏ nhà tôi, có phải anh muốn đường ai nấy đi với tôi không?""Nào có, đương nhiên là không rồi.
Bà cô của anh ơi, nhẹ tay chút, tai của anh sắp bị em kéo đứt rồi nè, nhẹ chút, nhẹ chút…" Diệp Bảo Hoa đau đến hít một hơi, miệng liên tục xin tha..