Năm giờ chiều, khi Diệp Mạn vừa đi ra khỏi nhà máy sản xuất TV, cô nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, cô quay lại thì thấy quản lý Triệu đang đẩy xe đạp tiến tới chỗ mình, cô liền dừng lại: “Quản lý Triệu, chú mới tan làm ạ?”Quản lý Triệu cười nói: “Bốn giờ chú mang TV đến, chú có việc bận một lúc.
Cháu cũng mới từ liên đoàn về à?”Diệp Mạn gật đầu: “Vâng ạ, mọi việc đang gấp rút, hai ngày nữa phải làm xong phương án.”Quản lý Triệu không thể hiểu được phương án nọ phương án kia, điều ông quan tâm là chuyện khác: “Tam Ni, chủ nhiệm Mai rất coi trọng cháu, cháu nên ở lại Liên đoàn phụ nữ làm việc chăm chỉ, nếu có thể làm chính thức ở đó thì càng tốt.”Aiya, đến quản lý Triệu và chủ nhiệm Mai đều nghĩ như vậy, Diệp Mạn dở khóc dở cười, do dự một lát rồi nói: “Thật ra, hôm nay chủ nhiệm Mai bảo cháu đến liên đoàn làm việc.”Bộ trưởng Triệu hết sức ngạc nhiên: “Như vậy thật tốt, sau khi vào làm ở liên đoàn, cháu sẽ làm cán bộ, còn được lên làm chính thức…”“Cháu từ chối rồi.” Diệp Mạn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của quản lý Triệu, nói tiếp: “Đợi sau khi công việc ở liên đoàn giải quyết xong, cháu sẽ xin từ chức, quản lý Triệu, chú có muốn từ chức cùng cháu không?”Quản lý Triệu sắp phát điên: “Tam Ni, cháu muốn làm gì? Công việc tốt đã tới tay, tại sao cháu lại không làm? Cháu có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn gia nhập nhà máy của chúng ta không?"Địa vị của công nhân tạm thời rất thấp và thường xuyên bị đối xử tệ nên Diệp Mạn không muốn tiếp tục làm việc thì cũng không phải là điều quá khó hiểu.
Nhưng bây giờ tương lai trước mắt của cô vô cùng tươi sáng, có cơ hội chuyển mình tích cực, nhưng Diệp Mạn lại không muốn nhận, còn học đòi theo người ta ra ngoài chịu khổ, không phải là quá hồ đồ rồi sao, quản lý Triệu quyết tâm kéo lý trí của Diệp Mạn trở Mạn bình tĩnh nói: “Quản lý Triệu, cháu biết chú làm vậy là quan tâm đến lợi ích của cháu, nhưng chú nhớ lần trước cháu nói gì với chú không? Chú thực sự nghĩ nhà máy của chúng ta có thể hoạt động cả đời và thế hệ sau có thể tiếp tục làm việc sao?”“Sao lại không được, nhà máy sẽ có rất nhiều thanh niên vào tiếp nối cha mẹ làm việc.” Quản lý Triệu cảm thấy Diệp Mạn đã suy nghĩ quá nhiều, cũng quá vô căn Mạn hỏi ngược lại: “Vậy cha mẹ của cha mẹ những người đó thì sao? Nghiêm túc mà tính, chế độ tiếp nối “sự nghiệp” công nhân như cha ông chúng ta cùng lắm chỉ có thể kéo dài khoảng hai ba mươi năm.
Một khi chế độ này đã được tạo ra, qua thời gian cũng có thể bị dần mất đi.
Quản lý Triệu, cháu muốn đi phát triển một chế độ mới cho riêng mình, cháu muốn mở một cửa hàng sửa chữa thiết bị gia dụng, chú có kiến thức về bảo trì phụ tùng linh kiện, cháu có khả năng điều hành công việc, chúng ta kết hợp với nhau nhất định có thể tạo ra được kỳ tích, chú thử nghĩ xem, chú vẫn nguyện ý ở lại đây sao?”Bây giờ Quản lý Triệu thật sự sắp phát điên rồi, Diệp Mạn không chỉ muốn tự mình ra biển, còn thuyết phục ông cùng cô ra thấy bộ dáng khó tin của quản lý Triệu, Diệp Mạn chỉ mỉm cười: “Quản lý Triệu, cháu đang rất nghiêm túc.bg-ssp-{height:px}
Trong khoảng thời gian này, cháu đã đi kiểm tra khắp các ngõ phố, không có một cửa hàng sửa chữa tử tế nào trong huyện chúng ta, khi TV, radio, tủ lạnh, máy giặt...!lỡ như bị hỏng, mọi người chỉ biết tự mình mày mò tự sửa, mà một thứ đắt tiền như vậy, lỡ như sửa đến mức hỏng nặng thêm thì phải làm sao đây? Chúng ta kinh doanh dịch vụ lấy phí sửa chữa, bọn họ chỉ cần bỏ ra mấy đồng tiền, chúng ta có thể cho họ một cái đảm bảo rằng hỏng hóc trong đồ gia dụng của bọn họ chắc chắn sẽ được sửa hết, họ chắc chắn sẽ sẵn lòng.”“Chú suy nghĩ về điều kiện của cháu đi.
Hồng Kỳ và bọn nhỏ cũng sẽ từ từ mà trưởng thành, chú và dì cũng chỉ có hai vị trí đó, nếu có thể thoát ra đi con đường khác thì đó cũng là một biện pháp, chú nói xem có đúng như vậy không?”Nhìn dáng vẻ chân thật, nhiệt huyết dâng trào của Diệp Mạn, quản lý Triệu không biết phải nói gì cho phải, nhưng đề nghị của Diệp Mạn hôm nay khiến ông quá sốc.
Ông sờ sờ đầu của mình: “Chú sẽ suy nghĩ kỹ, cháu để chú nghĩ đã.”Ông không từ chối, Diệp Mạn rất vui vẻ: “Thành giao, quản lý Triệu cứ trở về cùng với dì thương lượng đi, cháu đợi tin tốt từ chú.”Quản lý Triệu thất thần gật đầu: “Ừm!”Khi về đến nhà, ông ấy có hơi chút mất hồn mất Triệu cảm giác được ông có gì đó không ổn, từ trên giường trở người ngồi dậy, vỗ nhẹ vỗ về ông: “Lão Triệu, có chuyện gì sao, từ lúc ông tan làm về nhà tôi thấy ông có gì không ổn rồi!”.