Thằng Béo bị bắt về bên cạnh thì quỳ xuống luôn, tự vả mình hai cái bôm bốp: "Anh Tường, đừng đánh em, em sợ đau.
Anh Tường, mai đến trường em mua nước cho anh.
"Xem ra hai cậu nhóc bị đánh này trộm xe máy của anh Tường, mà anh Tường này cũng chỉ là nam sinh chừng mười bảy mười tám tuổi.
"Cút!"Thằng Béo và Khỉ Gầy vội vã bỏ chạy, để lại kẻ đánh người khẽ cúi đầu, kéo băng vải quấn trên cổ tay.
Diệp Chiêu đứng im tại chỗ không động đậy.
Cô không muốn khiến đối phương chú ý, mà xe máy nằm dưới đất chặn đường đi của cô, muốn đi mà không cách nào đi được.
May là có em gái nên thêm can đảm, bằng không một đứa con gái như cô trong thời cuối những năm tám mươi này, trong một thôn làng hỗn loạn không có camera theo dõi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô len lén liếc nhìn chàng trai phía đối diện.
Ánh sáng từ đèn đường bên cạnh chiếu xuống, là khuôn mặt đường nét góc cạnh của cậu chàng, khác với mấy tay du côn khác, cậu chàng này trông khá tuấn tú.
Cậu ta để tóc của Kaede Rukawa trong "Slam Dunk", tóc bù xù, trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả đường nét gò má cũng rất giống Kaede, trông lưu manh vừa chính vừa tà.
Cổ tay cậu ta hẳn là bị thương từ trước, lúc này đang quấn lại băng vải.
Cô thấy cậu ta kéo căng băng vải, rồi quấn chặt từng vòng một.
Chút máu đỏ tươi rỉ ra thấm ướt băng gạc, cậu ta nhíu mày, nhưng không rên tiếng nào.
Lúc này góc đường trong buổi tối muộn không có ai qua lại, dưới sự phụ trợ của tiếng ồn ào phía xa thì nơi đây lại càng yên lặng.
Loang choang! Một lon nước giải khát từ trên tay em gái rơi xuống đất.
Không khí đột nhiên như ngừng lại.
Cậu thiếu niên dừng động tác, khẽ quay đầu nhìn bên này.
Lúc này cậu mới phát hiện có người đứng ở góc tường.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô gái trắng trẻo như phát sáng.
Cậu nhìn lướt qua bì giấy và lon nước trong tay cô gái, bèn đi tới trước xe máy rồi dừng lại, cúi người xuống nhặt lon nước dưới đất và đưa tới.
Diệp Chiêu với thói quen tự bảo vệ mình không vươn tay, nhưng Tiểu Cầm thì lanh lẹ cầm lấy lon nước, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Thiếu niên nâng xe máy dậy, trực tiếp sải chân ngồi lên, đội mũ bảo hiểm, nhất thời Bking tới max level.
Píp! Rồ! Rồ! Bking lái xe máy của cậu ta đi xa.
Mùa hè bên này oi bức hơn bên Uyển Thành, dù đã mở cửa sổ nhưng trong phòng không có chút gió nào.
Diệp Chiêu chạy tới hỏi bà chủ có quạt không.
Bà chủ liếc nhìn cô như đang nhìn người lập dị, dường như muốn nói đây có phải khách sạn cao cấp gì đâu, làm sao mà cung cấp quạt.
Cuối cùng bà chủ cho cô một chiếc quạt hương bồ.
Trời oi bức lại nhiều muỗi, nên dù mệt mỏi đến mấy, Diệp Chiêu vẫn không ngủ được.
.