Nhưng cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, thằng nhóc kia cũng đã lớn vì sao còn mặc quần yếm nghịch bùn, trời còn chưa sáng hẳn, ba mẹ nó đâu rồi?
Nghĩ tới đây, Lý Hiểu Ngôn bỗng dưng dừng bước, trong lòng cô hít một hơi lạnh, nghĩ: “Chẳng lẽ là trẻ lạc, hay là trốn được từ chỗ đám buôn người, hoặc là đầu óc có vấn đề bị ba mẹ vứt đi?”
Lý Hiểu Ngôn sắp đến trường học, lại xoay về phía sau chín mươi độ.
Cho dù như thế nào, liên quan gì đến cô, cô đâu thể làm gì được?
Trải qua mấy năm chiến tranh gia đình, trái tim Lý Hiểu Ngôn đã cứng rắn hơn trước rất nhiều, lạnh lẽo hơn rất nhiều, ít nhất cô sẽ không bao giờ trốn trong chăn khóc nữa.
Cô đã luyện được một loại tư duy tự bảo vệ bản thân trong nhiều năm mưa gió lất phất.
Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt một mình đi về phía trước.
“Lát nữa trời sáng, tự nhiên có người nhìn thấy thằng bé, nói không chừng sẽ báo cảnh sát.
”
Nghĩ tới đây, Lý Hiểu Ngôn liền quyết định ném cậu ra khỏi đầu giống như rác rưởi, không để ý tới chuyện này nữa, lại chạy đến trường học.
Thời gian còn sớm, Lý Hiểu Ngôn đợi cửa trường mở ra, bụng ùng ục không ngừng.
Cô đi dạo hai vòng trên sân thể dục, bốn phía sân thể dục này có mấy cây cổ thụ đã lớn tuổi, mỗi lần Lý Hiểu Ngôn đi qua mấy cây cổ thụ này, đều cảm thấy chúng giống có mắt, đang nhìn chằm chằm cô.
Sống lưng Lý Hiểu Ngôn run lên, miệng mắng một câu: "Mẹ nó.
”
Ngoại trừ tâm biến lạnh, miệng cũng biến ác, phương diện này một nửa công lao phải quy cho cha mẹ cô xuất khẩu thành thạo, còn một nửa khác phải quy công cho thiên phú dị bẩm của Lý Hiểu Ngôn.
Dạo qua hai vòng, Lý Hiểu Ngôn nhìn thấy một số bóng người lục tục đi vào cửa chính, liền chậm rãi dạo bước đến phòng học, chủ nhiệm lớp và một bạn học khác ở bên trong, bạn học tên là Lý Vĩ, lần thi này đứng thứ nhất cả lớp, đứng thứ ba toàn trường, chủ nhiệm lớp nhìn hắn ta, hai mắt cười thành một đường thẳng nhỏ.
“Cố gắng lên, lần sau tranh thủ giành hạng nhất toàn trường.
”