Trong nhà anh rể hai đông anh em, song lại chẳng ra ở riêng, thành thử cả gia đình sống khá túng thiếu. Mỗi tuần, khi hai vợ chồng sang đây, mẹ chồng đều sẽ nâng cao đời sống. Đào Lệ Hoa đã quen với việc này, cô ấy cũng chả nói gì nhiều.
Sự yêu thương của người làm mẹ dành cho con gái và cháu ngoại, người làm con dâu như cô ấy đâu có càn rỡ mà nhúng tay vào. Cô ấy cũng không mong cả người bị dính líu đến cái thứ tanh tưởi kia.
Hơn nữa, thật ra Đào Lệ Hoa rất mong chị chồng tới.
Nguyên nhân à? Hì hì. Ai bảo người này cần mẫn chứ.
Đào Lệ Hoa tự hỏi, từ nhỏ cho đến lớn, cô ấy chưa từng thấy người nào chịu khó hơn chị hai của chồng hết, hễ đến nhà là y như con quay vậy. Đào Lệ Hoa cực kỳ thích chị hai chồng tới nhà. Chung quy, điều kiện nhà cô ấy vẫn khá, chả sợ chuyện cải thiện một chút thức ăn này.
“Mẹ ơi, chân của Tiểu Vũ lớn cỡ bao nhiêu vậy ạ?”
Triệu Quế Hương liếc mắt nhìn con dâu một cái. Đứa con dâu này của bà biết cách xử sự nhất. Bà cũng hiểu là con dâu muốn mua giày xăng đan cho cháu ngoại, nói: “Con không cần mua cho nó, đôi năm ngoái còn mang được. Các con cũng bớt phung phí tiền chút đi.”
Đào Lệ Hoa “ồ” một tiếng, đồng ý. Cô ấy nhanh nhẹn chải đầu, chia ở giữa, bện hai bím tóc con rết lỏng lẻo cho con gái. Tiểu Tuyết Bảo không có để tóc mái.
Tuy nhiên, bên mép tóc đã có những sợi tóc con mảnh nhỏ. Cô ấy tìm hai chiếc kẹp tóc dâu tây, mỗi bên kẹp một cái.
Tiểu Tuyết Bảo nói một cách vui vẻ: “Mẹ ơi, kẹp tóc dâu tây phải đi đôi với váy dâu tây.”
Đào Lệ Hoa: “Được.”
Cô ấy tìm một bộ áo đầm dâu tây nền trắng rồi đưa cho con gái thay. Cô nhóc con chạy bình bịch đến trước gương, ngó trái ngó phải với vẻ đỏm dáng. Cô bé cảm thấy thỏa mãn: “Con đẹp.”
Đào Lệ Hoa: “Đúng đúng đúng. Con đẹp.”
Tiếp theo đó, cô ấy mở hộp kem dưỡng ẩm Bảo Bảo hình cây nấm, thoa lên mặt con gái.
Sau đấy, Đào Lệ Hoa về phòng, bỏ túi tiền vào, nói: “Ba mẹ, bọn con ra ngoài đây ạ.”
Dung Gia Đống: “Anh đi với hai người. Anh phải tới nhà máy.”
Anh ấy dễ dàng cởi chiếc áo sơ mi ra, phàn nàn: “Thằng ranh con này, cọ làm cho cả người con bận cả, sao mà con ra ngoài được đây?”
Dung Gia Đống thay sang cái áo sạch một cách lưu loát, nói: “Sếp bọn con bảo con chạy giúp một chuyện xe cưới trong hôm nay.”
Anh ấy cầm lấy keo bọt, xịt lên đầu, sau đó thuận tay vuốt qua một cái: “Trông thế nào?”
Hai vợ chồng già nhìn dáng vẻ này của con trai. Ông cụ Dung thấy không quen: “Chẳng ra sao, không giống người đàng hoàng.”
Bà cụ: “Con nhanh lên đi thôi.”
Dung Gia Đống: “Ôi trời, không phải hai người…”
Anh ấy hớn hở: “Tuyết Bảo ơi, có phải ba là một kẻ gian anH tuấn không con?”
Tuyết Bảo nói lớn: “Ba anh tuấn nhất.”
Mới sáng sớm, Lâm Tú Uyển đã bị ngất một lần. Cái này thật là hù cho người nhà sợ chết khiếp. Quý Thiết Lâm chồng cô không dám ra khỏi nhà, nhưng ngược lại còn bị Lâm Tú Uyển đẩy ra ngoài.
Theo lý thuyết, chủ nhật không có việc gì để ra ngoài hết. Tuy nhiên, đứa con trai Tiểu Hoài của Lâm Tú Uyển đang học bơi lội.
Chỗ kia không gần, người bạn nhỏ mới có sáu tuổi, người làm mẹ đâu thể yên tâm để cho con của mình đi một mình được.
Quý Thiết Lâm dẫn con trai ra ngoài, anh ta cứ dặn dò vợ mãi: “Em không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng có đi ra bên ngoài. Buổi trưa anh mua đồ về nấu cơm.”
Lâm Tú Uyển gật đầu đồng ý, tiễn hai ba con ra cửa. Vừa quay đầu, cô liền trông thấy một củ cải nhỏ đứng cách đó không xa.
Lâm Tú Uyển hơi ngẩn ngơ. Cô nhìn gương mặt bánh bao, dường như rất khó để tưởng tượng ra rằng ba mươi năm sau, cậu bé này sẽ lột xác thành một cảnh sát nhân dân anh dũng.
Lâm Tú Uyển mím môi, vẫy tay, nói: “Tiểu Kiều.”