Tuyết Bảo bờm sư tử cũng không phải rất hiểu, nhưng cô là một cô nhóc thông minh, thỉnh thoảng cũng sẽ lén nghe người lớn nói chuyện.
Cho nên ấy à, cô bé biết kiếm tiền rất khó.
Người lớn còn cảm thấy rất khó, bọn chúng vẫn còn là trẻ ranh, là khó càng thêm khó.
Bị kẻ xấu nào đó giật đồ cũng đánh không lại, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền đây?
Kẻ xấu hung dữ như vậy còn không biết kiếm tiền!
Tuyết Bảo mím môi nhỏ, khuôn mặt mủm mỉm thật sự nghiêm túc: "Nhưng mà chúng ta không biết."
Tưởng Hàn cười tủm tỉm, có chút tuổi mà làm ra dáng thế ngoại cao nhân: "Nhưng mình biết."
Tuyết Bảo lập tức ngạc nhiên đến hai mắt mở to: "Cậu biết à?"
Tiểu Hàn thật biết khoác lác mà.
Rõ ràng vẻ mặt cô bé không tin tưởng lắm, Tưởng Hàn thấy vậy xoa đầu cô, nói: "Thật mà, cậu hỏi những người khác xem, bọn họ đều tin tưởng mình."
Mấy đứa khác nhất trí gật đầu: "Tưởng Hàn biết đấy."
Tuyết Bảo thấy mọi người nhất trí gật đầu, thì trợn mắt há mồm, cô bé nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: "Các cậu tin thật sao?"
"Đương nhiên."
Tuyết Bảo cũng ậm ờ xiêu lòng: "Thế, mình cũng tin chút vậy."
Nhưng sau đó Tuyết Bảo lại lập tức trừng mắt hạnh tròn xoe, nói: "Cậu xấu lắm Tiểu Hàn, làm hỏng kiểu tóc của mình rồi."
Khổng Điềm Điềm lập tức nói: "Lại đây, mình thắt bím tóc đẹp cho."
Tuyết Bảo hơi do dự: "Nhưng mà lần trước cậu chải tóc, bứt xuống cả đống luôn."
"Phụt!"
‘Quần chúng’ vây xem bật cười.
Khổng Điềm Điềm: "..." Lúc còn nhỏ mình đã làm ra chuyện đó thật ư?
Cô bé nghiêm túc: "Mình biết chải thật mà!"
"Hay để mình đi."
Tô Manh bước lên một bước, nói: "Tuyết Bảo, để mình giúp cậu."
Cô bé căn bản không đợi Tuyết Bảo từ chối, mà trực tiếp ra tay thắt một cái bím con rết xinh xắn, rồi kẹp lại bằng cây kẹp hình dâu tây nhỏ, nói: "Nhìn xem, rất xinh.”
Mấy đứa trẻ gật đầu lia lịa: "Siêu cấp đáng yêu luôn."
"Thật dễ thương!"
"Tuyết Bảo đáng yêu nhất."
...
Siêu nhiều lời khen luôn.
Tuyết Bảo kiêu ngạo chép miệng nhỏ, chậm rãi cong môi.
Cô bé hơi thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, tay xoắn vào nhau, ngọt ngào nói: "Mình, mình xinh như các cậu nói thật à?"
"Đương nhiên rồi!" Trăm miệng một lời.
Tuyết Bảo thật sự rất vui, vui cực kỳ luôn, thì ra mọi người ai cũng rất thích bé.
Đặc biệt là Hùng Bảo, tuy rằng nhà hai đứa ở đối diện nhau, cũng thường đi chơi chung, có điều hai đứa rất hay cãi nhau, nhưng không ngờ Hùng Bảo lại bảo vệ bé như vậy, bé con Tuyết Bảo thật cảm động, cô bé chạy đến nắm chặt tay nhỏ của Hùng Bảo, nói: "Bà ngoại mình đánh cậu có phải rất đau không? Mình thổi cho cậu nhé."
Hùng Bảo khí phách xua tay: "Không sao cả, không có đau, mình là đàn ông con trai, còn sợ một bà cụ già của nhóc sao?"
Ui, thật ra cũng khá đau đấy.
Quả nhiên thân thể bị thu nhỏ, thân thủ cũng không bằng lúc trước.
Anh nghĩ mình cần phải rèn luyện, nếu không với thân thể nhỏ bé này, lớn con béo kiểu phì như vầy cũng không làm được gì. Nếu gặp phải chuyện không cần thiết, anh phải rèn luyện một chút mới được.
Đồng chí Hùng Xán Lạn nâng cao mười hai vạn phần tinh thần, siết chặt tay, quyết định bước tiếp trên con đường mình đã chọn.
Hùng Bảo: "Đi thôi, chúng ta đi hái dâu tây dại."
Tuyết Bảo cười ngọt ngào, nói: "Được đấy, hái dâu tây, cho các cậu hết."
Cô bé nghiêm túc: "Mình biết một chỗ có, người khác không dễ tìm thấy đâu." Cô đắc ý dào dạt: "Lần trước mình và anh họ đến vẫn chưa chín, bây giờ vừa đúng lúc."
Cô bé vui vẻ nhanh chân dẫn mọi người đi đến chỗ kia giống như dâng báu vật, Nguyên Bảo đi phía sau, nhìn Tưởng Hàn mấy cái rồi hỏi nhỏ: "Sao các cậu lại qua bên này?"
Nhìn lại, ô hô, đây chẳng phải là chú cảnh sát tiểu đội của lớp bọn họ sao?
Bởi vì những chuyện đã trải qua thời niên thiếu và Tuyết Bảo qua đời, nên lớp bọn họ có bảy bạn học làm những công việc tương tự, ngoài Đào Nhạc Oánh sau này làm pháp y không ở đây ra, thì những người khác đều ở.