Cảm xúc lạnh lẽo ở cổ chân từ từ hướng lên trên, Cố Dung theo phản xạ muốn thoát ra nhưng không thoát được, đầu óc trống rỗng suốt một lúc lâu.
Ngay lúc cô định nói gì đó Hứa Niệm đã chậm rãi nói trước: "Để em giúp dì xoa bóp cho."
Nàng rũ mắt che giấu cảm xúc đang hiện hữu, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng loe lói từ TV chiếu ra, ở góc độ của Hứa Niệm chỉ thấy được đôi môi mím chặt của người kia, không biết vì sao mà cô không mở miệng cự tuyệt nàng.
Bên ngoài gió đêm nhè nhẹ thổi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trên mặt đất, cả trong lẫn ngoài phòng đều vô cùng yên tĩnh.
Hứa Niệm điều chỉnh lực đạo thích hợp, không nặng không nhẹ xoa bóp cho Cố Dung.
Tay nàng quá lạnh, Cố Dung mẫn cảm nhịn không được khẽ rụt lại chân vài lần nhưng không lần nào thành công, Hứa Niệm hiểu rõ nhất cử nhất động của cô, toàn đánh phủ đầu trước không cho cô thoát ra.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, cảm giác lạnh lẽo cũng giảm bớt phần nào, Cố Dung không lộn xộn nữa, lười nhác dựa vào lưng ghế sofa.
Trên TV đã chiếu xong quảng cáo, phim truyền hình dài dòng nhàm chán tiếp tục phát, Hứa Niệm bóp bắp chân, vừa xoa vừa ấn, ngón tay thon dài linh hoạt di chuyển, nàng cũng không quá an phận, tay có chút hướng lên trên, lòng bàn tay giữ ở đầu gối nhẹ nhàng đấm, không biết là vô tình hay cố ý mà ngón tay cơ hồ chạm tới đùi của cô.
Cố Dung mở điện thoại xem một chút, đã sắp đến rạng sáng, wechat thông báo có tin nhắn mới, cũng không quá quan trọng, là bạn bè trong nhóm chat nói chuyện phiếm này nọ, Cố Dung không thích nói đông nói tây lãng phí thời gian nên không đáp lại bất cứ tin nhắn nào.
Nhìn điện thoại có thể phân tán bớt lực chú ý, nhưng cũng không nhiều.
Phần bắp chân không ngừng được vuốt ve dần sinh ra chút nhiệt độ, bàn tay người kia dính sát vào, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.
Ngoại trừ hai lần vô tình ra, lúc sau Hứa Niệm hoàn toàn thành thật mà xoa bóp, nửa chừng có dừng lại uống chút nước rồi lại tiếp tục.
Ước chừng hơn mười phút, Cố Dung canh lúc nàng đang uống nước lần thứ hai liền ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Không cần đấm nữa, lên lầu ngủ đi, mai còn đi học."
Lúc nói Cố Dung không nhìn Hứa Niệm, vươn tay lập tức tắt TV, trong phòng phút chốc chìm vào khoảng tối đen.
Trong tay Hứa Niệm còn cầm ly nước, theo phản xạ đứng lên nói: "Ngày mai em không có lịch học nhưng mà giáo sư Trương gọi đi phòng thí nghiệm nên chắc là đến tối mới về được."
Năm hai năm ba chủ yếu là các bài học chuyên ngành, giáo sư Trương bình thường vẫn luôn chiếu cố đến vấn đề học tập của Hứa Niệm, nhưng thực nghiệm thì vẫn phải làm đều đặn, không có tiết học, thời gian rảnh rỗi hơn phân nửa đều dồn hết tại phòng thí nghiệm.
Trời tối đen, Cố Dung không có thói quen ở phòng tối bèn mở di động muốn nương theo ánh sáng tìm công tắc bật đèn.
Chân vừa mới nhấc lên liền đụng phải bàn trà đặt phía trước, lảo đảo ngã nghiêng một chút, tay vô thức giơ lên hất trúng cái ly trong tay Hứa Niệm.
Cũng may là ly nhựa, rơi xuống nảy lên vài lần rồi lăn long lóc ở góc nào đó.
Dưới ngực hơi lạnh, mảnh áo ướt ngượng ngùng dính sát vào da, từng luồng nước từ từ chảy dọc trên người Cố Dung.
Hứa Niệm lớn gan, sờ sờ bên hông cô, ướt đẫm, sờ xong mới ý thức được hành động quá phận của mình bèn không chút dấu vết thu tay lại: "Dì mau lên lầu thay quần áo đi ạ."
"Tách" một tiếng mở đèn, trong phòng nháy mắt sáng sủa, Cố Dung dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.
Quần áo bị nước làm ướt càng đậm màu hơn, đồng thời cũng làm lộ ra dáng người bên trong.
Trông thấy địa phương lồi lõm kia cùng chỗ gì đó bị nước lạnh kích thích mà đứng lên, đầu óc Hứa Niệm chợt căng thẳng, như là sợi dây thần kinh nào đó bị đứt mất rồi.
_
Nhánh cây ngọc lan ngoài cửa sổ đung đưa theo gió.
Hứa Niệm nằm trên giường, không đóng cửa phòng, nhà nàng không có cách âm, nằm trong phòng vẫn có thể nghe được tiếng nước ào ào trong phòng tắm.
Cố Dung đi thay quần áo khá lâu, gần nửa tiếng đồng hồ, lúc về phòng Hứa Niệm đã nằm dài thiu thiu sắp ngủ.
Cố Dung chỉnh lại chăn cho nàng, nằm xuống bên cạnh, trải qua sự cố lúc nãy tâm lý cô cũng có chút bị ảnh hưởng, dứt khoát mặc nguyên bộ đồ kín mít.
Hôm sau thời tiết sáng sủa, buổi chiều mới phải đến trường, cả buổi sáng Hứa Niệm ở nhà, Cố Dung cũng không có việc bận, hai người lần đầu tiên ra ngoài chạy bộ chung.
Các nàng chạy tới bờ sông, lúc này ở đó có rất nhiều người tập thể dục, cũng có rất nhiều quán ăn sáng.
Chạy xong Hứa Niệm ghé qua mua ít bánh bao với cháo về nhà, buổi sáng cứ vậy mà trôi qua.
Hôm qua không rảnh phơi chăn, hôm nay thời tiết tốt, Hứa Niệm nhớ ra nhiệm vụ của mình, chạy nhanh xuống phòng trống dưới lầu định mang chăn đi phơi.
Vừa đi vào liền ngoài ý muốn nghe được một mùi mốc nhàn nhạt.
- ----- chăn bị mốc mất rồi.
Trong nhà không khá giả gì nên bà ngoại luôn tiết kiệm, Hứa Niệm cũng học được đức tính này từ bà, chăn trong nhà bị ướt, đa số mọi người đều sẽ đem vứt hoặc làm đệm ngồi, nhưng Hứa Niệm thì không, nàng nghĩ rằng phơi khô sẽ dùng tiếp được.
Nhưng mấy hôm nay mưa gió kết hợp ẩm ướt, là môi trường cực kỳ thích hợp cho nấm mốc sinh sôi.
Hứa Niệm có chút ảo não, đáng lẽ nàng nên chú ý khi phơi chăn hơn, giờ bị mốc hết rồi, mua lại cũng được nhưng tất cả đều tốn tiền.
"Sao vậy?" Cố Dung hỏi.
"Không có gì ạ, dọn dẹp này nọ chút thôi." Hứa Niệm nói.
Lúc trước Cố Dung đã mua rất nhiều dụng cụ trong bếp rồi, nếu nàng còn nói chăn bị mốc chắc chắn cô sẽ lại xuất tiền túi ra mua nữa.
Dính đến tiền bạc đa số mọi người đều vô thức mà móc nối nó với lòng tự trọng, muốn bình đẳng, muốn ở vị trí ngang bằng nhau, cho nên mới không muốn đối phương trả tiền giúp.
Giữa trưa trên đường đi học, Hứa Niệm đi ngang qua cửa hàng bán sỉ đặt hai bộ chăn đệm phổ thông, hơn tệ, hơn nửa tháng lương dạy kèm của nàng, dù sao cũng chỉ là đồ đắp vào ban đêm, nàng không dám mua hàng quá cao cấp, ông chủ cửa hàng còn tặng kèm ga giường và áo gối, nhiệt tình tận tụy nhận giao tận nhà giúp nàng.
Chăn là do Cố Dung ký nhận, lúc đó Hứa Niệm đang học trên trường.
Khoảng bốn, năm giờ chiều, người bạn ở Tân Khu gọi Cố Dung đến lấy máy ảnh, dù sao cũng không có việc gì bận, cô liền lái xe đi.
Người bạn Cố Dung nói là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tên Nghiêm Húc, tên thì rất phong độ này nọ nhưng tính tình lại ôn hòa, nói chuyện nhẹ nhàng thẳng thắn.
Nhà của đàn ông độc thân độ tuổi này đa số đều không quá gọn gàng sạch sẽ, căn phòng hơn hai trăm mét vuông bừa bộn không tả nổi, trên bàn dưới bàn đều là lon bia chai rượu nằm lăn lóc, thậm chí còn không có chỗ đặt chân.
Cố Dung cố nén cơn khó chịu bước vào, Nghiêm Húc ngượng ngùng gãi đầu, anh biết Cố Dung có thói quen sạch sẽ nhưng thật sự anh quá bận, không có thời gian dọn dẹp.
"Máy ảnh tạm thời sửa được rồi." Anh nói, đưa lại cho Cố Dung, " Chụp ảnh bình thường hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà dùng được bao lâu thì không chắc.
Dòng máy này đã ngừng sản xuất từ lâu, linh kiện bên trong không dễ tìm, nếu lại hư tiếp thì đừng sửa nữa, trực tiếp mua cái mới đi, máy này quá cũ rồi, chụp hình cũng không đẹp đẽ gì đâu."
Cố Dung "ừ" một tiếng, không khách khí nói: "Có dư màn hình không, lấy cho em hai cái tốt tốt một chút."
Nghiêm Húc trữ rất nhiều linh kiện máy ảnh, tất nhiên là có, hai người vốn quan hệ thân thiết, anh cũng không để ý thái độ không lễ phép của cô.
Vừa tìm màn hình thích hợp vừa hỏi: "Gần đây hứng thú với chụp ảnh à?"
Anh cho rằng máy ảnh là của Cố Dung, hư đến gần nát rồi mà vẫn muốn sửa, ngoại trừ có ý nghĩa quan trọng ra cũng không tìm được nguyên nhân nào khác.
Cố Dung không phủ nhận, chỉ nói: "Không có gì làm, rảnh đến phát chán."
Nghiêm Húc cười cười: "Đã chán rồi mà em còn dọn đến Lão Thành Khu, bọn anh đều ở hết bên này cơ mà.
Em vẫn không hòa hợp được với bác trai sao? Đều lớn cả rồi đâu còn mười tám tuổi đầu nữa, về nhà nói chuyện đàng hoàng thử xem, người một nhà có gì mà không giải quyết được.
Còn nữa, bác gái thì sao, em như vậy bác gái còn khó xử hơn."
Cố Dung không nói lời nào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, điều anh ta nói chỉ là lý thuyết suông ai chẳng nói được, nói tới nói lui cũng chẳng phải người trong cuộc, roi có đánh tới người khác anh ta cũng chẳng đau hộ.
"À còn nữa, hai ngày trước anh có gặp bác gái," Nghiêm Húc ngẩng đầu, nhớ lại một chút, "Bác đang đi dạo phố cùng mấy người bạn, túi lớn túi nhỏ, vòng vàng trang sức, cả người đều tỏa ra khí chất sang trọng, quả thực chói mắt."
Nói xong chính anh cũng không nhịn được cười, lại tiếp tục cảm khái: "Tính cách hai mẹ con em khác biệt rất lớn."
Cố Dung vẫn im lặng, khẽ nhấp môi, rốt cuộc vẫn không trả lời.
Mẹ Cố là kiểu phu nhân nhà giàu đích thực, sinh ra gia cảnh đã giàu có, lấy chồng vẫn vậy, trước nay chưa từng chịu khổ ngày nào, tác phong lẫn tính cách đều toát lên phong thái thượng lưu, lại còn sĩ diện, so với ba Cố thì mẹ Cố còn khinh thường công việc người mẫu này của Cố Dung hơn.
Hiện thực xã hội chính là vậy, không thể không thừa nhận rằng có một số người vẫn luôn cảm thấy người mẫu chính là nghề "cởi quần áo".
Ba Cố trước kia cũng không phải người thanh tâm quả dục gì cho cam, mẹ Cố cũng phải trèo năm núi vượt sáu đồi mới thắng được vị trí hiện tại, bà xem thường mấy người minh tinh gì đó, lại càng chán ghét những ngành nghề liên quan đến nó.
Đối với Cố Dung, lúc trước bà cũng cực lực phản đối gay gắt nhưng không cản được cô, về sau dứt khoát không quan tâm nữa.
Dù sao bà cũng không phải chỉ có một đứa con gái duy nhất.
Nhưng mà cũng không thể vì vậy mà nói mẹ Cố không tốt, mỗi người đều có quan điểm riêng, một người dựa vào nguyên tắc của mình, một người dựa vào đam mê của mình, ai cũng không sai.
"Anh muốn tìm bao lâu nữa?" Cố Dung không muốn nghe, thúc giục anh ta.
"Có ngay đây." Nghiêm Húc nói, vùi đầu tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng lấy ra hai cái màn hình, đóng gói cẩn thận đưa cho cô, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh ta lại lắm miệng hỏi: "Đúng rồi, em biết chuyện của A Nhã chưa?"
A Nhã là cô gái váy đỏ hay đi chơi với các nàng.
"Làm sao?"
"Bị đá."
Cố Dung giật mình.
Nghiêm Húc nói: "Anh đã sớm cảnh báo em ấy rồi, bảo rằng đừng quá đâm đầu vào con bé kia mà nó không nghe.
Giờ thì hay rồi, lo ăn lo ở, lo cho học hành, người ta ở nước ngoài học thành tài xong vừa quay lại liền đá nó sang một bên, còn dẫn theo một đứa con gái trẻ tuổi về nữa, nói là bạn học, nghĩ mọi người mù hết hay gì.
A Nhã thật là, cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà còn không rõ lòng người, lúc trước đứa bé kia mới bao lớn chứ, mười tám thôi.
Mười tám tuổi chưa từng được trải nghiệm xã hội, sau này nhìn thấy thế giới phồn hoa ngoài kia rồi làm gì còn giữ được trái tim như ban đầu."
"Người trẻ tuổi không ổn định, đừng nói là mười tám, mười chín hai mươi gì cũng giống nhau, đều là sinh viên còn đi học, chưa từng trải qua hiện thực cuộc sống, nói thích liền thích, nói yêu liền yêu, mở miệng rất dễ dàng, một chút gánh nặng cũng không có."
Anh ta liên mồm không ngừng nghỉ, pháo bông pháo hoa gì cũng nói hết ra.
Cố Dung càng thêm trầm mặc, siết chặt cái túi trong tay.
Nghiêm Húc không để ý, trấn an nói: "Em không cần lo cho A Nhã, chút chuyện này qua một thời gian là nguôi thôi."
Đàn ông đa số đều không tinh ý, anh ta cũng thế.
Về đến nhà đã là hoàng hôn, Hứa Niệm về sớm hơn cô.
"Không phải nói đến tối mới về sao." Cố Dung nói, tạm thời không nhắc đến chuyện máy ảnh.
Hứa Niệm trả lời: "Giáo sư có việc đột xuất, dặn thứ hai quay lại ạ."
Nàng hiểu rõ.
Đêm đó, hai người ngủ hai phòng riêng.
Cứ như thế bình lặng trôi qua hai ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi về lại phòng, Hứa Niệm bỗng dưng nhớ ra quần đùi của mình còn để ở phòng bên cạnh, nàng báo cho Cố Dung một tiếng rồi trực tiếp vào phòng bên kia tìm.
Nàng định kiếm được cái quần rồi sẽ đi ngay, nhưng không ngờ một khắc lơ đãng lại nhìn thấy trong thùng rác có hai túi màu hồng nhạt được gói lại, hẳn là mới dùng tối hôm qua..