Thập Tam Phân Tử Thần

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, một luồng khí lạnh lẽo mang theo hơi thở quen thuộc của tử vong làm Icy bừng tỉnh. Icy mở choàng mắt, lập tức nhìn thấy hắc khuyển đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm mình và Ninh Thập Tam, trong mắt lóe ra tử khí âm u, dường như muốn chạy đến, nhưng lại sợ hãi sự có mặt của Icy mà không dám tiến lên phía trước.

Trong tích tắc, Icy xém cho rằng hắc khuyển tới là để đưa Ninh Thập Tam đi, vội vã cúi xuống nhìn người đang nằm gọn trong lòng, thấy Ninh Thập Tam ngủ rất sâu, lúc này mới yên tâm quay về phía hắc khuyển, không vui với sự xuất hiện vô cớ của nó.

Bị chủ nhân ghét, hắc khuyển ư ử nghẹn ngào hai tiếng. Nó vô tội mà, vừa mới dẫn đường cho linh hồn người chết gần đây, tự dưng thấy nhớ chủ nhân nên mới tạt ngang qua thăm. Ai dè lòng tốt không được báo đáp, chủ nhân không những không yêu quý mà còn dùng đôi mắt hình viên đạn chĩa vào nó.

“Mày có vẻ nhàn nhã nhỉ.” Icy lãnh đạm nói.

Bởi vì chủ nhân cũng nhàn mà.

Câu trả lời đại nghịch bất đạo này đương nhiên hắc khuyển không dám nói ra, đành phải liên tục cào cào móng xuống nền nhà, nằm úp bụng trên mặt đất, tỏ ý muốn ở lại chỗ này.

“Thập Tam ghét chó.” Vừa nói xong, lỗ tai hắc khuyển lại cụp xuống vài cen ti mét, Icy đành phải buông thêm một câu, “Nếu mày muốn cậu ấy thích, phải tỏ ra đáng yêu một chút.”

Muốn làm cho Ninh Thập Tam thích là chủ nhân chứ, liên quan gì đến nó. Hắc khuyển cảm thấy là một sứ giả dẫn đường cho linh hồn người chết, mình cũng có tôn nghiêm. Nó không vui, lại ư ử thảm thiết vài tiếng, thấy không cách nào có thể lôi kéo sự chú ý của chủ nhân, đành quẫy quẫy đuôi biến mất. Ánh mắt Icy đảo qua nền nhà chỗ hắc khuyển vừa đứng, phát hiện sau khi nó rời đi thì có một số kí hiệu xuất hiện, đều là kí hiệu báo nguy hiểm.

Cảm nhận được điều hắc khuyển muốn thể hiện thông qua chúng, hai mắt Icy tối lại. Hắn quay đầu nhìn Ninh Thập Tam, vết thương trên mặt đã hoàn toàn biến mất, Ninh Thập Tam ngủ rất ngon, không hề biết vừa có một sinh vật đáng sợ ở gần.

“Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.” Icy duỗi tay chạm nhẹ lên má Ninh Thập Tam, thì thầm an ủi.

Trời vẫn chưa sáng lắm, Icy vốn định cùng Ninh Thập Tam ngủ thêm một lúc, nhưng nhớ ra cậu có thói quen ăn sáng, nên đứng dậy tính vào phòng bếp chuẩn bị.

Ai ngờ sau khi bước ra phòng khách, Icy liền hóa đá. Căn phòng cực kì bừa bộn, rèm cửa nửa mở nửa đóng, áo quần vứt lung tung trên sô pha, trên bàn trà giữa gian bày đầy tài liệu, bàn làm việc bên cạnh cũng đủ thứ đồ. Chiếc máy tính to như thế mà gần như bị những đồ linh tinh vùi mất. Gía sách là thứ duy nhất còn gọn gàng, bên trên bày đủ các loại sách, ngăn cuối cùng đặt một tấm ảnh chụp chung của Ninh Thập Tam và Ninh Hi.

Đây là…nhà Ninh Thập Tam?

Trong nháy mắt, Icy cực độ hoài nghi mà nghĩ.

Tuy thường xuyên ở đây qua đêm nhưng lần nào hắn cũng đi thẳng vào phòng ngủ. Nơi ấy tuy không tính là ngăn nắp lắm, nhưng cũng chưa kinh khủng như căn phòng khách này. Thế nhưng chiếc áo khoác trên cây mắc áo đã chứng minh Icy không đi nhầm cửa, đây đúng là nhà của Ninh Thập Tam. Chỉ là đối chiếu với hình tượng bảnh bao lịch sự hàng ngày của Ninh Thập Tam, cảnh tượng trước mặt thực sự khiến người ta bàng hoàng.

Vì thế kế hoạch chuẩn bị bữa sáng của Icy tạm thời chuyển thành dọn dẹp phòng khách. Hắn có bệnh sợ bẩn, khó mà chịu nổi tình trạng lộn xộn ngổn ngang như thế này, may mà Ninh Thập Tam chỉ bừa chút thôi, chứ không bẩn đến mức không thể thu dọn được. Vậy nên Icy nhanh chóng sắp xếp mọi thứ. Sau khi bỏ quần áo vào máy giặt, hắn gọi điện cho Ninh Hi báo hôm nay Ninh Thập Tam có việc không thể tới trại an dưỡng. Gọi điện xong, Icy mới vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Đồ ăn tích trữ trong tủ lạnh nhà Ninh Thập Tam phong phú hơn bên nhà Icy rất nhiều. Rau dưa thịt trứng, bánh mình bánh ngọt cái gì cũng có, thế nhưng chúng đều không hữu dụng đối với Icy. Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng Icy mò ra được một ổ bánh mì, sữa và mứt trái cây, nghĩ nghĩ một chút, lại tiện tay cầm thêm một khối giăm bông nữa.

Bữa sáng đơn giản kiểu Âu, đấy là đơn giản đối với người ăn, còn với người làm thì hoàn toàn không dễ dàng, ít nhất đối với Icy thì là như vậy. Hắn chưa từng xắn tay vào bếp, nên đành làm theo những gì mình nghĩ. Nướng bánh mì, đun sữa, thái mỏng giăm bông bỏ vào chảo. Lúc sau mới phát hiện hình như lửa hơi lớn, khói thoáng chốc đã tràn ngập toàn bộ căn bếp. Tìm không thấy cửa thông gió đâu, Icy vội vã dùng linh thuật làm tan khói, thế nhưng khói càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc sẽ bao phủ cả hắn.

“Anh định đốt nhà em đấy hả?”

Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên từ phía sau, Icy quay đầu, thấy Ninh Thập Tam đứng ngay ở cửa phòng bếp, đỡ thắt lưng hớt hải chạy vào tắt ga, sau đó mở máy hút mùi, rồi kéo Icy ra phòng khách.

“Em không sao chứ?” Icy hỏi.

Tuy Ninh Thập Tam đi còn khập khiễng, nhưng sắc mặt không tệ lắm, vết thương trên mặt cũng đã lành lặn, không còn bộ dạng nhếch nhác tối qua.

“Em mà dậy muộn thêm vài phút nữa thì có đầy sao ý chứ.” Thấy khói trong phòng bếp vẫn còn dày đặc, Ninh Thập Tam sợ hãi nói.

Biết Icy không thành thạo bếp núc, nhưng chẳng ngờ lại thê thảm đến trình độ này. Có điều nhìn phòng khách đã được quét tước sạch sẽ, Ninh Thập Tam chớp chớp mắt, kết luận tài dọn dẹp của Icy đỉnh hơn khả năng nấu nướng của hắn nhiều lắm.

“Em đã tìm được người có tài nấu ăn tệ nhất quả đất này rồi.” Ninh Thập Tam cười giỡn.

“Bởi vì dọn cái phòng của em đã tiêu tốn toàn bộ tinh thần và thể lực của anh.” Icy mặt không đổi sắc đáp trả.

Thiệt là cái tên nhỏ mọn, Ninh Thập Tam thở dài, ngồi xuống ghế sô pha. Phải thừa nhận công sức dọn dẹp của Icy là không hề vô ích, ít ra bây giờ hắn không cần phải tranh cướp chỗ ngồi với mớ quần áo nữa.

“Thấy nhà em bừa bãi như vậy anh có thất vọng không?” Ninh Thập Tam dựa vào sô pha biếng nhác hỏi.

“Không, làm gì có thời gian.” Icy hỏi vặn lại: “Đây là lí do em khăng khăng không cho anh vào nhà?”

Mồm miệng thật sắc bén, Ninh Thập Tam nở nụ cười, xoay người nhìn phòng khách một lượt. Hắn đã quen với sự bừa bộn của căn phòng, bừa một chút mới có cảm giác đang ở nhà. Giờ mọi thứ ngăn nắp như vậy lại khiến Ninh Thập Tam cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng không sao, từ nay về sau có người ở cùng hắn rồi, mỗi khi về nhà hắn sẽ không còn phải vứt đồ đạc lung tung để tìm kiếm cảm giác mình vẫn đang tồn tại nữa.

Chỉ là hắn thực sự không muốn cho Icy thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà mình. Hơn nữa sau khi nhận ra đối phương có tình cảm với mình, vấn đề hình tượng càng trở nên quan trọng hơn.

“Tối qua cám ơn anh.” Ninh Thập Tam lảng sang chuyện khác.

Vì bị trúng một gậy vào đầu nên những chuyện sau đó Ninh Thập Tam hầu như không nhớ rõ lắm, nhưng ánh mắt hoảng hốt của Icy khi nhìn thấy hắn đổ máu thì hắn vẫn nhớ rõ ràng. Thật khó mà tưởng tượng ngoài cái mặt than ra thì Icy còn có một vẻ mặt khác, chỉ tiếc Ninh Thập Tam ngất quá nhanh, không có cơ hội ngắm vẻ mặt kia kĩ càng hơn.

“Không có gì,” Icy không để tâm đến lời cảm ơn của Ninh Thập Tam, chỉ bình thản nói: “Anh nghĩ việc dọn dẹp phòng em hôm nay còn cực hơn việc phải làm hôm qua.”

Y chang mẹ ghẻ, Ninh Thập Tam cười gượng. Người còn hơi mệt, hắn cuộn tròn nằm trên sô pha, động tác nhỏ này khiến Icy liên tưởng đến gấu mèo. Icy bước đến trước sô pha ngồi xổm xuống, hỏi: “Đầu em còn đau không?”

“Không đau, anh không biết chứ đầu em cứng đến mức có thể đập vỡ được quả óc chó đó.”

Không muốn để Icy lo lắng, Ninh Thập Tam cười đùa. Thế nhưng đúng là hắn không thấy đau đầu chút nào cả, đây là điều hắn cảm thấy kì quái nhất sau khi tỉnh dậy. Chỗ bị gậy quật ở hông và chân thì vẫn còn đau âm ỉ, những vết bầm tím đều đã được bôi thuốc mỡ, hẳn là Icy bôi giúp hắn. Ninh Thập Tam giương mắt nhìn Icy, người kia vẫn mang vẻ mặt quen thuộc thường ngày, có điều trong đồng tử đen như mực hơi ánh lên vẻ khẩn trương. Biết Icy đang quan tâm đến mình, tâm trạng Ninh Thập Tam đột nhiên khá lên rất nhiều.

“Mát xa thắt lưng cho em một lúc được không?” Ninh Thập Tam hơi ngửa đầu đề nghị.

Icy không nói gì, vén áo ngủ Ninh Thập Tam lên, chầm chậm nắn bóp hông hắn. Tối qua chỉ lo lắng đến cái đầu mà quên mất trên người Ninh Thập Tam còn có những vết thương khác, cũng may chúng không quá nghiêm trọng, không cần dùng đến linh lực cũng sẽ lành rất nhanh.

“Chẳng hiểu cái đám hôm qua rốt cuộc là bị làm sao nữa?” Tận hưởng kĩ thuật mát xa của Icy, cơn buồn ngủ lại từ từ ập đến, nhớ lại màn ẩu đả chấn động tối qua. Ninh Thập Tam thuận miệng hỏi.

“Là chúng ta đen đủi thôi.”

“Nhưng bọn chúng ra tay quá độc ác.”

Cứ như chúng có hận thù gì với mình vậy, suýt thì bị đánh chết. Ninh Thập Tam từng học qua chút võ phòng thân, có thể cảm giác được mức độ nặng nhẹ của những ngón đòn đối phương tung ra. Nếu chỉ là gây hấn bình thường thì không nên xuống tay nặng như vậy chứ. Trong trường hợp này gọi cảnh sát cũng dở mà không gọi cũng dở. Ninh Thập Tam muốn điều tra rõ chân tướng sự việc, nhưng lại lo bị

trả thù. Suy nghĩ hồi lâu, hắn cảm thấy nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, coi như bản thân gặp xui xẻo vậy.

“Anh thực sự không bị thương chứ?” Nhớ lại tối qua chỉ lo bảo vệ bản thân mình mà không để ý tới Icy, Ninh Thập Tam rất lo lắng, quay đầu lại hỏi.

Icy khó xử lảng tầm mắt đi chỗ khác, “Không sao.”

“Không sao là tốt rồi, nếu anh cũng bị thương, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.”

Ninh Thập Tam cười khổ nghĩ, tình huống lúc đó thật là kinh khủng, may mà không bị thương nặng, nếu không lại khiến anh hai lo lắng.

Nghĩ đến Ninh Hi, Ninh Thập Tam “A” một tiếng rõ to, bật dậy khỏi sô pha, Icy vội vã đè hắn lại, “Em làm sao thế?”

“Em phải gọi điện cho anh hai, hôm nay là cuối tuần, nếu em không tới trại an dưỡng anh ấy sẽ rất lo.”

“Anh đã gọi điện báo rồi,” Icy thản nhiên nói: “Tối hôm qua em đã dặn anh rồi còn gì.”

“Vậy sao? Haha, em không nhớ rõ.”

Nghe Icy nói đã liên lạc với Ninh Hi, Ninh Thập Tam ngượng ngùng gãi đầu. Tối hôm qua đầu óc mơ mơ màng màng, hắn không nhớ rõ mình đã nói những gì. Liếc nhìn Icy, Ninh Thập Tam rất muốn biết lúc thấy mình quan tâm Ninh Hi, Icy có bực mình hay không. Thế nhưng nhìn gương mặt với biểu cảm lãnh đạm kia, hắn chẳng đoán ra được điều gì hết. Có điều khi ánh mắt của Icy nhìn hắn, lại lộ ra chút ngạc nhiên.

Ninh Thập Tam theo đường nhìn của Icy, nhìn lại bản thân, lập tức giật nảy người. Tối hôm qua Icy chỉ cởi hộ quần áo cho hắn, không giúp mặc đồ ngủ, cái áo ngủ này là sáng nay thức dậy hắn mới tiện tay vớ lấy mặc vào. Sau một lúc được Icy mát xa, áo ngủ của Ninh Thập Tam đã rớt tận đẩu tận đâu, cảnh xuân hiện ra không sót tí gì, chưa kể đến bộ vị hắn luôn tự hào vì khả năng tự kiểm soát rất tốt, lúc này, dường như để đền đáp kĩ thuật mát xa tuyệt vời của Icy cũng hứng khởi ngóc lên.

“Cái đó…Đây là phản ứng bình thường của cơ thể….”

Tuy rằng đã thân mật với nhau vô số lần, nhưng phơi bày thân thể của mình trước mặt đối phương giữa ban ngày ban mặt như thế này vẫn khiến tâm trạng Ninh Thập Tam mâu thuẫn. Ninh Thập Tam luống cuống mặc áo ngủ cẩn thận, cài đai lưng, lắp ba lắp bắp giải thích.

“Anh biết, anh cũng nhìn qua nhiều lần rồi, cơ thể em rất đẹp, không cần phải xấu hổ.” Icy thản nhiên nhìn Ninh Thập Tam đáp.

Dù Ninh Thập Tam mặt dày đến mấy cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng. Con người này không phải bị lãnh cảm đó chứ? Thấy người yêu nuy toàn bộ như thế này, đáng lẽ phải giống sói đói nhào tới vồ mồi, nào có ai lại hờ hững đứng bình luận như Icy.

Thật muốn lao qua đè Icy xuống đất, xem xem mị lực của mình có thể khiến Icy đắm chìm không thể thoát ra hay không. Đáng tiếc hiện tại cơ thể không tốt, ngay cả đi bình thường thắt lưng cũng đã đau dữ dội, chứ đừng nói đến những động tác quyến rũ đòi hỏi độ khó cao.

Ninh Thập Tam xoa xoa thắt lưng đau buốt, oán hận mà vứt bỏ ý nghĩ không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, ngoảnh đầu nhìn phòng bếp đã tan bớt khói, bảo Icy mình đi chuẩn bị bữa sáng rồi chạy mất.

Việc đầu tiên hắn làm là rửa mặt, khuôn mặt trong gương vẫn như ngày thường, hoàn toàn không thâm tím. Hắn nhớ vùng miệng bị đánh chảy máu, nhưng lại không thấy vết xước nào, chắc do khả năng tự hồi phục của mình quá nhanh chóng! Ninh Thập Tam an ủi bản thân. Có điều khi xoa xoa đầu cũng không thấy đau nhức, điều này khiến hắn rất nghi hoặc, cho dù não bộ không bị thương tổn, nhưng đã ăn một gậy, ít nhất cũng phải sưng đầu chứ? Tối qua đầu còn đau muốn chết, sao lúc tỉnh dậy lại hoàn toàn không có cảm giác gì?

Chuyện hôm qua Ninh Thập Tam không nhớ rõ lắm, kí ức duy nhất nhớ rõ ràng là Icy ôm hắn không chịu buông tay. Icy ôm rất chặt, nhịp tim đập nhanh dữ dội khiến cho Ninh Thập Tam không thể không khắc sâu vào kí ức.

Có lẽ là phản ứng dây chuyền, tim của Ninh Thập Tam cũng không chịu khống chế mà đập loạn theo. Hắn cúi đầu không dám nhìn gương mặt tràn ngập vẻ say đắm trong gương. Thích một người, thật là một cảm giác phức tạp.

Bữa sáng lại do một tay Ninh Thập Tam chuẩn bị từ đầu, bởi vì bánh mì Icy nướng cháy khét, giăm bông nhìn không khác gì cục than, chỉ có sữa tươi là có thể miễn cưỡng uống. Nhưng sữa đun quá lâu, Ninh Thập Tam nghĩ chắc cũng chả còn chất dinh dưỡng nữa, nên quyết định đổ đi đun lại một nồi khác. Hắn làm rất nhanh, vài phút sau đã xong bữa sáng. Lúc dùng bữa, Ninh Thập Tam ngồi đối diện với Icy, nói: “Chúng ta hợp tác được không? Từ nay về sau anh dọn dẹp nhà cửa giúp em, còn em lo ba bữa một ngày cho anh.”

“Em có thể dọn luôn sang nhà anh ở.”

“Không, bên này còn rất nhiều tài liệu, em ở đây xử lí công việc tiện hơn.”

Đây chỉ là cái cớ. Rất nhiều chuyện xảy ra trước kia cho Ninh Thập Tam biết, dù hai bên đều yêu nhau, một khi chia tay, cũng sẽ trở mặt như người xa lạ. Nên hắn muốn giữ cho mình một lối thoát, sau khi bị đá còn có nơi chốn để trở về.

Icy không nói nữa, hầu hết những lần hắn trầm mặc đều đại biểu rằng hắn đồng ý.

Sau khi ăn xong, Icy thu dọn bát đĩa và rửa sạch sẽ, Ninh Thập Tam không giỏi mấy việc này, hắn tự học nấu ăn cũng chỉ vì muốn đảm bảo đủ sức khỏe để làm việc. Giờ có người giải quyết mấy việc dọn dẹp giùm hắn, đương nhiên Ninh Thập Tam mừng rơn.

“Icy, ở nhà anh cũng ăn mặc chỉn chu như vậy sao?”

Icy dọn dẹp xong, quay lại phòng khách, Ninh Thập Tam đang thay vải bó vết thương bên hông, thấy chiếc áo khoác màu đen được là phẳng lì của Icy, nhịn không được hỏi.

Trước đây Ninh Thập Tam cũng từng hỏi Icy về chuyện này, nhưng khi ấy bọn họ chưa thân thiết lắm, Ninh Thập Tam còn nghĩ là Icy cố tình mặc như vậy cho hắn xem. Nhưng giờ hắn biết mình lầm rồi, Icy là người rất chú trọng phương diện ăn mặc. Quần áo của Icy rất nhiều, mỗi ngày một bộ, chưa bao giờ Ninh Thập Tam thấy Icy mặc bộ nào quá một lần. Nhưng dù thay đổi quần áo liên tục, tất cả đồ của Icy cũng chỉ có một màu đen, và được là phẳng đến nửa nếp nhăn cũng không có. Mặc vậy ra ngoài thì còn có thể hiểu được, nhưng ngay cả ở nhà mà cũng ăn mặc trịnh trọng như vậy, thật sự hơi có dấu hiệu của hội chứng OCD. Ninh Thập Tam cảm thấy còn lâu mình mới có thể đạt đến trình độ này.

OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà gọn gàng quá mức cần thiết.

“Thói quen thôi.”

Icy buông một câu trả lời y hệt lần trước, sau đó tiến đến bôi thuốc giúp Ninh Thập Tam. Thuốc mỡ mát lạnh, Ninh Thập Tam thoải mái thở dài, “Em thấy con người anh càng ngày càng khó hiểu.”

Động tác của Icy ngừng lại, “Chỗ nào?”

Ninh Thập Tam không nói gì, chỉ nhìn Icy mỉm cười.

Đương nhiên có cạy mồm Ninh Thập Tam cũng sẽ không nói Icy có rất nhiều điểm khiến người khác đoán không ra. Quần áo lúc nào cũng chỉ một màu, gương mặt cả ngày mang một biểu cảm duy nhất, tóm lại, từ lúc quen nhau đến giờ, ngoại trừ cảm giác u ám trên người dần dần dịu đi, Icy không có điểm nào khiến Ninh Thập Tam cảm thấy hắn là người trước sau bất nhất cả. Nhưng chính vì như thế, mới càng khiến người ta khó hiểu. Có khi nào, trong mắt Icy, cái kẻ trong ngoài bất đồng như Ninh Thập Tam mới là loại kì quái?

“Khi

nào rảnh có thể

cho em xem tác phẩm anh thiết kế được không?” Đột nhiên Ninh Thập Tam nổi hứng tò mò, muốn biết những chuyện liên quan đến Icy.

“Được, lúc nào anh cũng rảnh.”

“Bây giờ thì sao?”

Dù sao cũng đang bị thương, không thể ra khỏi nhà, trong lúc rảnh rỗi, Ninh Thập Tam quyết định thưởng thức thế giới thiết kế của Icy một chút. Người ta nói tác phẩm không những phản ánh tính cách của nghệ nhân thiết kế mà còn là sinh mệnh của họ, thông qua những tác phẩm kia, có lẽ Ninh Thập Tam sẽ biết thêm được nhiều điều về Icy.

Lúc hai người định đi, Ninh Thập Tam vẫn còn đang miên man suy nghĩ, thì chuông cửa reo lên.

Tuy Ninh Thập Tam quan hệ rộng rãi, nhưng rất ít bạn bè thân thiết đến mức có thể đến nhà hắn chơi mà không báo trước. Đang cảm thấy kì lạ, còn tưởng là Diêu Lập Phong, ai dè lúc Icy mở cửa ra,

lại là một người Ninh Thập Tam không hề ngờ tới – Ninh Hi. Ninh Hi còn cõng cả một chiếc bảng vẽ lớn sau lưng, kích động chạy vào, vừa bước vào cửa đã kêu lên: “Tiểu Phúc, Tiểu Phúc!”

“Sao anh lại tới đây?”

Quá mức hoảng sợ, Ninh Thập Tam bật dậy chạy ra đón Ninh Hi, nhưng thắt lưng nhói lên cơn đau khiến hắn đứng khựng tại chỗ. Ninh Hi vội vã chạy tới trước mặt em trai, lo lắng hỏi: “Tiểu Phúc, có phải em lại bệnh không, bệnh gì mà nặng tới mức này?”

Ninh Thập Tam đang muốn nói dối cho qua, ngặt nỗi cơn đau kia ngoài sức chịu đựng, muốn trưng ra vẻ mặt không có gì cũng không nổi. Ninh Hi đã mò tới chỗ hắn như thế này, chắc hẳn đã đoán được cái cớ có việc bận không thể đến trại an dưỡng là hắn phịa ra, giờ có nói dối cũng vô nghĩa, đành phải ngoan ngoãn thừa nhận: “Không sao, chỉ là lúc xuống lầu bước hụt nên bị ngã thôi.”

“Vậy sao em lại bảo Icy gọi điện báo em bận việc, không thể tới thăm anh,” Ninh Hi không vui nhìn Ninh Thập Tam, “Sao em lại nói dối?”

Ninh Thập Tam ngoảnh lại nhìn Icy, Icy nghiêm túc trả lời: “Anh chỉ bảo như em đã dặn.”

Nói cách khác việc nói dối bị lộ không phải do Icy, mà là do chỉ số IQ của Ninh Hi quá cao. Thấy Ninh Hi không hài lòng, Ninh Thập Tam đành phải cười hì hì trấn an: “Em sợ anh lo lắng thôi mà. Đúng rồi, sao anh lại đến tận đây? Đã xin phép viện trưởng chưa?”

Biện pháp tốt nhất để đối phó với Ninh Hi là tập trung vào nhược điểm của anh ấy, khiến anh ấy không còn thời gian để tâm đến lỗi lầm của mình nữa, đây là kinh nghiệm Ninh Thập Tam đúc rút ra sau nhiều năm ở cạnh Ninh Hi. Quả nhiên sau khi nghe hắn hỏi xong, gương mặt vốn đang tức giận của Ninh Hi lộ ra chút lúng túng, nhỏ giọng nói: “Anh muốn biết em đã xảy ra chuyện gì nên mới tới tìm em.”

“Vậy viện trưởng biết không?”

“Anh sốt ruột quá

nên quên không báo rồi. Nhưng mà em không cần lo lắng quá, đã có tên người xấu đi cùng, anh không sao đâu.” Dường như cũng biết mình sai, giọng Ninh Hi không còn xu hướng giận dữ như ban đầu, mà trở thành tiếng lẩm bẩm rất nhỏ.

Sao Ninh Thập Tam lại không lo? Từ trước đến nay Ninh Hi luôn ở trong viện an dưỡng, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tới chỗ đông người sẽ khiến bệnh tình Ninh Hi nặng thêm. Cho nên mỗi lần dẫn Ninh Hi ra ngoài, Ninh Thập Tam đều tránh những nơi nhiều người qua lại, ai ngờ hôm nay Ninh Hi lại tự mình đến đây, còn bảo có Zero đi cùng. Ninh Thập Tam nhìn ra bên ngoài, cửa nhà đã đóng, có thấy tí bóng dáng nào của tên Zero đâu chứ.

“Zero đâu?”

“Lúc ra khỏi viện an dưỡng thì hắn đi cùng anh, nhưng khi đến đây thì anh biết rồi, nên tự mình đi lên.” Ninh Hi xoay bảng vẽ sau lưng, ý bảo trên đó có ghi số điện thoại liên hệ của viện an dưỡng, cho dù không có Zero đi cùng thì mình cũng sẽ không bị lạc.

Có đôi khi Ninh Thập Tam phải bó tay với tính tình tùy hứng của Ninh Hi. Đỡ Ninh Hi ngồi xuống, rót đồ uống cho Ninh Hi, sau đó hắn lại đi gọi điện báo cho viện trưởng. Bên phía viện an dưỡng đã phát hiện Ninh Hi biến mất, đang tìm khắp nơi thì nghe được tung tích Ninh Hi, Tề viện trưởng thở phào nhẹ nhõm. Vì thói bốc đồng của anh hai mang đến phiền toái cho mọi người, Ninh Thập Tam rất áy náy, liên tục xin lỗi rồi mới cúp điện thoại.

“Tiểu Phúc, có phải viện trưởng tức giận hay không?”

“Viện trưởng lớn tuổi rồi, nên càm ràm hơi nhiều một chút thôi.” Ninh Thập Tam vốn đang bực mình, nhưng thấy Ninh Hi nhìn mình đầy tội nghiệp, lại nghĩ vì lo lắng cho mình nên Ninh Hi mới lén lút chạy tới đây, còn phải ngồi trên mấy loại phương tiện giao thông khó chịu kia, cơn giận không có chỗ trút, đành phải nghiêm mặt bảo: “Về sau đừng có làm loạn khiến mọi người lo lắng như vậy. Bảo vệ cũng nói chỉ nhìn thấy một mình anh đi khỏi viện, không thấy có ai đi cùng.”

“Có mà, chắc chắn bác bảo vệ hoa mắt nên không thấy thôi.” Ninh Hi cúi đầu, lí nhí thanh minh.

Icy nhìn lướt qua cửa, Zero đang khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa phòng cười tủm tỉm xem trò vui. Hiển nhiên bảo vệ không thấy được gã là vĩ gã đã giở thủ đoạn. Ninh Thập Tam cũng không nhìn thấy gã, còn tưởng rằng Ninh Hi đang nói dối, cáu tới mức không muốn nói chuyện.

Icy đang muốn giải thích giúp Ninh Hi, thấy Zero nhìn về phía hắn hất hất cằm, ý bảo ra ngoài có chuyện cần nói. Chẳng biết Zero định làm cái trò quỷ gì, Icy đành bảo: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi có việc phải về trước.”

Icy đi rồi, trong phòng chỉ còn hai anh em. Mãi không thấy Ninh Thập Tam nói gì, Ninh Hi biết em trai đang giận, bèn dè dặt uống hết cốc nước, rồi cầm lấy rubik xoay xoay ra hình, đi tới đưa cho Ninh Thập Tam coi.

Là hình một gương mặt đang ngoác miệng cười, Ninh Thập Tam cố nén không cười. Ninh Hi hết cách, lấy khối rubik về xoay xoay thêm vài vòng nữa, lần này là một người cao gầy, mặc áo khoác đen phủ kín toàn thân, dáng đứng nghiêng nghiêng, vừa nhìn đã biết ngay là Icy. Thế nhưng Icy này lại đang lè lưỡi trông rất khôi hài. Nghĩ đến khuôn mặt không cảm xúc trước sau như một kia, lần này Ninh Thập Tam không nhịn được bật cười.

“Anh biết ngay là sức hấp dẫn của Icy rất lớn mà.” Ninh Hi than thở, cầm điện thoại của Ninh Thập Tam lên, hỏi: “Có muốn chụp lại không?”

“Anh cẩn thận, Icy mà biết anh lấy mặt anh ta ra nghịch, nhất định sẽ trả thù.”

Tuy Ninh Thập Tam nói vậy, nhưng vẫn cầm điện thoại chụp. Dù Ninh Hi rất giỏi xếp rubik mười một tầng, song mấy hình thù đặc biệt kiểu này không thể dễ dàng xếp ra được, nhất định Ninh Hi đã luyện tập trước.

“Xin lỗi, lần này là em sai.” Là tại mình nói dối Ninh Hi trước, Ninh Thập Tam cảm thấy bản thân cũng sai, không nên đổ mọi lỗi lầm cho Ninh Hi.

“Anh không trách em.” Ninh Hi nghiêng đầu nhìn hắn, “Nhưng mà Tiểu Phúc, có đúng là em chỉ ngã thôi không? Anh nghe tên người xấu bảo em bệnh rất nặng.”

Ninh Thập Tam chột dạ, “Sao gã ta biết?”

“Hắn đoán, hắn bảo nếu như bệnh tình em không thật sự nghiêm trọng thì đã tự mình gọi cho anh, không cần nhờ Icy gọi hộ.”

Ninh Thập Tam rất không thoải mái, cho dù Zero đoán được thì cũng không nên nói lung tung trước mặt Ninh Hi. Biết rõ trí lực Ninh Hi có vấn đề, suy nghĩ đối với mọi chuyện rất đơn thuần, Zero làm vậy chả khác nào sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lợi dụng lúc kẻ khác sợ hãi để tăng thêm lạc thú cho bản thân.

“Thật ra anh tới đây là có thứ muốn cho em xem.”

Ninh Hi lấy một tờ giấy trong cặp ra, háo hức đưa cho Ninh Thập Tam. Là một giấy mời, mời Ninh Hi tham gia tiệc chúc mừng của tổ chức phúc lợi Cầu Vồng tại trung tâm thương mại tháng sau. Đây là một tổ chức rất có uy tín, trước kia đã giúp đỡ Ninh Hi khi Ninh Hi chữa bệnh, sau đó hàng năm Ninh Hi đều quyên góp một bức tranh cho tổ chức để bán hàng từ thiện. Vì vậy mỗi khi có hoạt động, tổ chức phúc lợi Cầu Vồng đều mời Ninh Hi tới. Thế nhưng hầu hết mọi lần đều vì lí do quá xa mà Ninh Hi không thể đến dự. Lần này bữa tiệc tổ chức ngay trong thành phố,

cho nên Ninh Hi rất phấn khích. Dù rất sợ

nơi đông người, nhưng cậu vẫn hừng hực khí thế muốn tham gia.

“Tốt lắm, đến hôm đấy em sẽ đưa anh đi.” Hội trường hẳn sẽ có không ít hội viên mắc chứng tự bế giống Ninh Hi, song Ninh Thập Tam vẫn hơi lo lắng, vì thế muốn tự mình hộ tống anh hai đi dự.

“Nhưng hôm ấy không phải cuối tuần, Tiểu Phúc sẽ không rảnh.” Ninh Hi chỉ chỉ vào ngày tháng ghi trên giấy mời, “Nhưng viện trưởng sẽ đưa anh đi, đến lúc đó anh sẽ chụp ảnh cho em coi.”

Ninh Thập Tam nhìn dòng ngày tháng một chút, không phải cuối tuần, mình có thể sẽ bận rộn nhiều việc. Nếu như bây giờ đáp ứng Ninh Hi, chỉ sợ đến lúc đó không cướp đâu ra thời gian, lại khiến Ninh Hi thất vọng. Không bằng tới gần lúc đó rồi quyết định, khiến anh hai bất ngờ còn hơn.

Chủ đề tán gẫu chấm dứt, Ninh Hi nhanh chóng chuyển hứng thú sang việc vẽ tranh, cầm cọ nhìn phòng khách sạch sẽ trước mặt bắt tay vẽ lại. Nghe Ninh Thập Tam bảo muốn sang nhà đối diện tìm Icy, Ninh Hi chỉ ừ đại một tiếng, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên bức tranh của mình.

Sau khi ra khỏi nhà Ninh Thập Tam, ban đầu Icy đi sau Zero, nhưng chẳng mấy đã vượt lên trước, trở lại nhà mình. Zero theo Icy vào trong, cửa sắt phía sau hai người đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề.

Sau khi đã vào nhà, Icy dừng lại ở phòng khách, quay đầu nhìn Zero nhưng không nói lời nào. Zero bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, khụ khụ hai tiếng, mở lời trước: “Icy, ngươi không thấy kì cục khi đường đường là tử thần mà lần nào cũng phải dùng chìa khóa để mở cửa vào nhà

sao?”

“Não chim của ngươi đã quên mất lời tối qua ta dặn rồi?” Không để ý tới câu nói đùa hoàn toàn không buồn cười của Zero, Icy lạnh lẽo nói.

Zero sờ sờ mũi, gã biết mang Ninh Hi tới đây nhất định sẽ bị giận cá chém thớt, quả nhiên là như thế thật. Thế nhưng nếu không có Ninh Hi, gã tự mình xuất hiện thì càng hỏng bét. Mà không xuất hiện thì không được, nếu như Icy và Ninh Thập Tam thật sự nảy sinh tình cảm với nhau, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Công tư gì thì gã cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình đã.

“Đến đây là ý của Ninh Hi, ta chỉ tốt bụng dẫn cậu ta tới thôi.” Zero bốc phét.

Icy biết Zero không nói thật, nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều, nói thẳng: “Vậy giờ ngươi đi được rồi.”

“Icy,” thấy Icy không nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, Zero nhíu mày bảo: “Ban nãy ta thấy những vết thương trên người Ninh Thập Tam đều đã lành miệng.”

Icy không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Zero, Zero đành phải nói tiếp: “Ngươi còn nhớ quy định của tử thần không? Lạm dụng linh thuật sẽ bị xử ra sao, hẳn ngươi rất rõ ràng.”

Icy rất rõ ràng, bởi vì tối qua hắn đã dùng cơ thể mình tự trải nghiệm. Icy thản nhiên nói: “Ngươi có thể nói hết luôn một lần được không?”

“Ý ta là – đừng bao giờ có tình cảm với thứ không phải đồng loại của mình, vì kết cục ngươi nhận được chỉ là bi kịch.” Bị phản ứng hờ hững của Icy làm bực mình, Zero rống to: “Còn nữa, đừng có vì cậu ta mà quay ra đối nghịch với các tử thần khác, như vậy kết cục ngươi nhận sẽ càng bi thảm hơn!”

“Không phải đồng loại?” Icy nhíu mày, hỏi ngược lại Zero, “Màu sắc cũng bị coi là khác loài hả?”

“Ninh Thập Tam là người, không phải màu sắc!”

“Ý ngươi là sao?”

Icy rũ mắt, dường như đang suy nghĩ, thế nhưng ngay sau đó hắn ngẩng lên nhìn về phía Zero. Không phải ảo giác, Zero thấy được một luồng sắc thái ôn hòa nhàn nhạt hiện ra trong mắt Icy, dường như có ánh cười dần dần tản ra từ đó, rồi vây phủ lấy sự lạnh nhạt nọ.

“Zero, cám ơn ngươi đã giúp ta hiểu, thì ra thứ ta luôn cảm thấy hứng thú không phải màu sắc, mà là Ninh Thập Tam.” Icy lẩm nhẩm.

Zero ngẩn ra, nhìn biểu cảm bình thản như băng giá của Icy, đột nhiên nhân ra suy nghĩ của hai người bọn họ vốn không nằm trên một đường thẳng, Icy không thể lí giải nổi ngôn ngữ của gã, mà gã cũng không cách nào hiểu được ý nghĩ của Icy.

“Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng ta đúng không?” Icy thản nhiên vặn lại.

Zero cảm giác não mình như bị vi rút xâm nhập, hoàn toàn lâm vào tình trạng rối loạn. Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Tùy ngươi, miễn đừng quên mất nhiệm vụ của mình.”

“Icy?” Ngoài cửa vang lên tiếng nghi hoặc của Ninh Thập Tam: “Anh ở trong đó hả?”

Icy và Zero đồng thời ngừng cuộc nói chuyện, Icy liếc mắt nhìn Zero, Zero biết điều khoát tay tạm biệt, nhoáng cái đã biến mất giữa phòng khách. Cùng lúc đó, Ninh Thập Tam đi tới ngờ vực nhìn xung quanh: “Vừa nãy anh nói chuyện với ai vậy?”

“Là tiếng chó nhà bên sủa đấy.” Icy mặt không đổi sắc nói dối: “Chúng ta có thể sang than phiền với anh ta.”

Thật hả? Ninh Thập Tam khó hiểu cau mày, không phải khu nhà này cấm nuôi thú vật sao, dù có lén nuôi thì cũng sẽ không bất cẩn để mọi người nghe thấy tiếng sủa chứ? Vả lại ban nãy rõ ràng hắn nghe thấy tiếng người nói chuyện, Ninh Thập Tam rất tự tin vào trí nhớ của mình, đó là giọng của Zero, hình như cãi lộn gì đó với Icy, nhưng nhìn quanh thì không thấy ai ngoài Icy cả.

Ninh Thập Tam hơi nghi hoặc, không hiểu sao hắn bỗng nhớ lại cuộc tập kích bất ngờ đầy khó hiểu tối qua. Lúc sau lấy lại tinh thần, thì thấy Icy đang chằm chằm nhìn mình. Tuy bình thường Icy cũng hay nhìn Ninh Thập Tam như vậy, nhưng lúc này, Ninh Thập Tam cảm thấy ánh mắt kia hàm chứa một thứ cảm xúc khác, dường như có một ngọn lửa thích thú bừng sáng lên trong đó, kết hợp với vẻ mặt băng tuyết ngàn năm không đổi của Icy, khiến cho Ninh Thập Tam cảm thấy rất không thoải mái. Vì thế nghi hoặc ban nãy bị hắn vứt ra sau, Ninh Thập Tam hỏi: “Anh nhìn em chằm chằm như vậy làm gì?”

“Anh nghĩ là anh vừa mới hiểu rõ một việc.”

Icy bước tới, không hề báo trước bất thình lình ôm lấy Ninh Thập Tam, một tay kéo hắn vào trong lồng ngực. Động tác có hơi thô bạo, hơn nữa còn đè vào vết thương bên hông Ninh Thập Tam. Ninh Thập Tam đau đến méo miệng, sau đó lập tức cảm giác được ấm áp sau lưng. Tay Icy áp trên lưng Ninh Thập Tam, để hai người cùng tựa sát vào nhau. Trước mắt Ninh Thập Tam choáng váng, cảm thấy hơi thở của đối phương giống hệt hôm qua, vì thế Ninh Thập Tam lựa chọn im lặng.

Vành tai ngưa ngứa, hơi thở ấm áp phả bên tai, Ninh Thập Tam nghe thấy Icy nói: “Anh tưởng là vì em có thể mang đến cho anh màu sắc, nên anh mới thích ở gần em, thì ra nguyên nhân hoàn toàn ngược lại.”

Là bởi vì Icy để ý tới Ninh Thập Tam, cho nên mới nhìn thấy những sắc màu đẹp đẽ đó. Chúng đều nảy sinh từ những cảm xúc trong lòng hắn. Từng sắc màu, nhờ có sự hòa quyện của những cảm giác rung động, vui thích, quan tâm mà biến hóa, không còn là những màu sắc bình thường nữa. Cuối cùng Icy cũng hiểu được, thứ màu sắc này chính là “yêu thích”.

“Icy…”

Ninh Thập Tam vừa kêu một tiếng đã bị môi Icy lấp kín, không để cho Ninh Thập Tam đường tránh, bờ môi kia không dừng lại, vẽ vẽ dọc theo môi hắn vài lần rồi quấn lấy chiếc lưỡi, dây dưa nhiệt tình, khiêu khích giác quan của Ninh Thập Tam. Ninh Thập Tam bị sự hăng hái của Icy dọa, đáp lại cái hôn nóng bỏng kia xong, thở dốc nói: “Anh hai em đang ở bên kia…”

Lời nhắc nhở nhanh chóng bị đôi môi lấp kín lần thứ hai. Icy giữ má Ninh Thập Tam, hôn càng thêm dữ dội.

“Thập Tam, Thập Tam.” Hắn nghe thấy Icy gọi tên mình, khác hẳn ngữ điệu lãnh đạm thường ngày, hàm chứa vui sướng dịu dàng.

“Anh thích em.”

Không phải nói cho có, mà là khẳng định, lời thổ lộ giản dị, nhưng kích thích hơn bất kì lời đường mật nào, vì người nói đã dùng tất cả tâm tư chân thành của mình mà thốt lên. Cảm nhận được lời Icy muốn bày tỏ, Ninh Thập Tam vừa bối rối lại có chút vui mừng, quên sạch sẽ điều mình cố kỵ nãy giờ, ôm lấy Icy, đáp lại nụ hôn.

Cứ dây dưa như vậy thật lâu, rốt cuộc môi hai người cũng tách ra. Ninh Thập Tam cảm thấy đại não hơi thiếu không khí, đứng cũng không vững.

Nhất định là do tối qua đầu bị phang trúng, hắn ngượng ngùng nghĩ.

“Anh trai em ở nhà bên, em qua đây không việc gì sao?” Kéo Ninh Thập Tam ngồi lên ghế sô pha, Icy hỏi.

Nhìn gương mặt vẫn lạnh băng như mọi khi của Icy, Ninh Thập Tam thực hoài nghi con người này có hai nhân cách. Vừa mới nhiệt tình như lửa hôn hắn xong, giờ đã lạnh nhạt vô cùng. Cũng may trong đôi mắt đen như mực kia, vẫn tràn đầy sự dịu dàng mỗi khi nhìn hắn.

“Anh em đang vẽ tranh, không muốn bị quấy rầy.”

Icy là người rất kém trong khoản chú ý tâm trạng người khác, hoặc có thể nói từ trước đến nay Icy chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của bất kì ai. Chỉ vì Ninh Hi là anh trai Ninh Thập Tam cho nên mới đặc biệt hỏi thăm. Ninh Thập Tam vui vẻ nói: “Em qua đây là muốn nhờ anh giúp một việc.”

“Việc gì?”

“Thiết kế quần áo.” Ninh Thập Tam lấy giấy mời của Ninh Hi ra cho Icy coi, sau khi giải thích về bữa tiệc xong, hắn nói: “Đây là lần đầu Ninh Hi tham gia buổi gặp mặt kiểu này, em muốn làm anh ấy bất ngờ, anh có thể thiết kế cho anh ấy một bộ âu phục không?”

Nghe Ninh Thập Tam nói vậy, Icy đột nhiên có ao ước được như Ninh Hi. Tình cảm vun đắp hơn chục năm quả nhiên có khác biệt, không biết hắn và Ninh Thập Tam phải trải qua bao nhiêu lần mười năm, mới có thể đạt đến mức độ gắn bó keo sơn này?

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy Icy dường như đang nghĩ ngợi cái gì, Ninh Thập Tam hỏi.

“Anh đang nghĩ, anh không muốn làm người yêu của em.” Nhìn Ninh Thập Tam, Icy nghiêm túc nói: “Anh muốn làm người nhà của em, giống như em và Ninh Hi vậy.”

Ninh Thập Tam nở nụ cười, không nói lời nào, nhưng trong lòng kì thật đã cho phép Icy từ lâu rồi, nếu không thì đã không để cho Icy thấy được mặt lôi thôi của mình. Thật ra, để trở thành người yêu rất đơn giản, nhưng muốn biến thứ tình cảm đó thành sự gắn bó ràng buộc lẫn nhau, thì chỉ có người nhà mới làm được.

Tay bị nắm lấy, Icy kéo Ninh Thập Tam vào phòng đọc sách của mình. Trong máy tính của Icy có rất nhiều hình vẽ, trên bàn làm việc cũng bày rất nhiều bản vẽ, nhỏ thì có nhẫn đeo tay, lớn thì có các khối tượng trưng bày, thứ gì cũng có. Ninh Thập Tam chưa bao giờ thấy Icy làm việc, còn tưởng rằng Icy chỉ thiết kế cho vui, ai mà ngờ lại có nhiều tác phẩm như vậy, hắn có hơi kinh ngạc.

“Nhiều mẫu thiết kế như vậy, nhất định là mất rất nhiều năm nhỉ?” Ninh Thập Tam lật lật đống bản vẽ trên bàn, hỏi.

“Anh chẳng có cái gì nhiều, ngoài thời gian.”

Icy lấy ra vài bản thiết kế trang phục có liên quan đưa cho Ninh Thập Tam xem, đây đều là những tác phẩm được vẽ ra trong lúc rảnh rỗi, không nghĩ tới lại có lúc phát huy tác dụng.

“Em thích kiểu gì, để anh thiết kế theo ý tưởng của em.”

Ninh Thập Tam lật lật bản vẽ, kiểu dáng hoa văn rất thú vị, hơn nữa còn rất sáng tạo, đáng tiếc đều là một màu đen, vì thế hắn nói: “Em không hiểu nhiều về thiết kế, cứ làm theo ý anh là được rồi, yêu cầu duy nhất là anh chuyển sang màu xám được chứ? Ninh Hi thích màu xám.”

Icy gật đầu, hắn cũng vừa nhận biết được màu xám, chắc sẽ không thành vấn đề. Ninh Thập Tam càng xem mấy bản vẽ càng cảm thấy thích thú. Về lĩnh vực thiết kế Icy có khả năng thiên phú đặc biệt, nếu như không phải cái gì cũng để màu đen thì sẽ càng xuất sắc. Nhưng hình như những trang phục này hắn chưa từng thấy bày bán ở bất kì cửa hàng nào.

“Có phải anh chỉ chuyên thiết kế quần áo cho một số người thôi phải không?” Ninh Thập Tam hiếu kì hỏi, sau đó nói thêm: “Không sao, chỉ cần chi phí thiết kế không quá đắt, em cũng không có vấn đề gì.”

“Anh không bao giờ vẽ một mẫu thiết kế hai lần.”

Có điều hầu hết các mẫu còn chưa thành hình, đã được người ta đặt trước. Đám người ở minh giới tuy không thích giao thiệp với Icy, nhưng lại vô cùng yêu thích những tác phẩm của Icy. Về phần giá cả, Icy nói: “Em không cần trả tiền, không trả nổi đâu.”

Sắc mặt Ninh Thập Tam hơi khó coi, hắn thừa nhận mình không có nhiều tiền, nhưng bị nói thẳng vào mặt như vậy, Ninh Thập tam vẫn cảm thấy rất mất thể diện. Nếu không phải đã quen với cách nói chuyện của Icy, Ninh Thập Tam đã liệt luôn Icy vào danh sách những người cả đời này sẽ không qua lại nữa.

Nhưng dù có như vậy, Ninh Thập Tam vẫn thấy khó chịu, hắn vươn tay túm chặt lấy vạt áo trước của Icy, cười nham hiểm: “Anh coi thường em?”

“Kể cả anh có coi trọng em, thì em cũng vẫn không trả nổi.” Icy còn rất nghiêm túc trả lời lại lần nữa.

“Như thế này cũng không được?” Ninh Thập Tam kéo tay, hôn lấy môi Icy, lúc Icy muốn đáp lại thì Ninh Thập Tam lại né đi, liếm liếm môi mỉm cười nói: “Đây chỉ là tiền đặt cọc, số còn lại em sẽ trả góp theo kì.”

Trong đồng tử Icy hiện lên một tia sáng, nhưng lập tức ảm đạm, cho dù trả góp bảy mươi năm thì vẫn chưa đủ. Bảy mươi năm đối với nhân loại có lẽ là cả một cuộc đời, nhưng đối với tử thần chỉ là một cái chớp mắt. Quãng thời gian ngắn ngủi như vậy, liệu hắn có thể nhận biết hết tất cả các màu sắc không? Liệu hắn có thể đòi được hết tiền nợ của người kia không?

“Icy?”

Một bàn tay huơ huơ trước mặt hắn, Icy lấy lại tinh thần, nhìn bầu trời tối mờ ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy màu sắc này khiến cho người ta bực bội. Hắn không muốn nghĩ ngợi nữa, đưa bản thiết kế mình vẽ trước đó cho Ninh Thập Tam, trên giấy là một đóa tulip đen. Đóa hoa hơi nở rộ, được gắn trên một chiếc gọng sắt điểm xuyết bằng vài viên kim cương tinh xảo khéo léo, có vẻ là một chiếc cài áo.

“Ồ?” Không rực rỡ nhưng lại rất nhã nhặn, Ninh Thập Tam vừa nhìn đã thích ngay, hỏi: “Anh vừa mới thiết kế hả?”

Cuối tuần trước bị em làm ngơ, không có gì làm nên vẽ vời chút, đóa tulip em hứa tặng anh anh vẫn chưa nhận được, nên đành phải tự mình làm một đóa.”

Trong giọng nói có chút không tự nhiên, nhưng kết hợp với biểu cảm trên mặt Icy, ý nghĩa của câu nói lại hoàn toàn thay đổi, Ninh Thập Tam nhịn cười vỗ vỗ vai Icy, “Bao giờ đến mùa hoa nở, em hứa sẽ tặng ngay anh một đóa đẹp nhất.”

“Để anh tặng em trước đi.” Icy cầm lấy bản vẽ ướm trước ngực Ninh Thập Tam một chút, hài lòng gật đầu, cảm thấy chiếc cài áo này rất phù hợp với Ninh Thập Tam.

“Cám ơn.” Được Icy tự tay thiết kế đồ trang sức, Ninh Thập Tam bỗng cảm thấy có lỗi, “Hình như em chưa tặng anh thứ gì cả.” Cho dù là mười đóa tulip đen, cũng không bõ bèn gì so với thứ Icy tặng hắn.

“Không, em đã tặng anh rồi.”

Một thế giới tràn ngập màu sắc rực rỡ khiến người ta lóa mắt. Icy nghĩ, đó chính là món quà quý giá nhất hắn từng được nhận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio