Ninh Thập Tam dùng hết tốc lực phi về nhà trọ, ban nãy thật mất mặt quá đi. Đường đường là nam nhân, cư nhiên lại sợ chó đến mức ấy, xấu hổ không dám ngẩng đầu. May mà cái khó ló cái khôn, còn kịp hôn cám ơn hù tên đồ đen kia một cái. Mong sao hắn sẽ không nhớ kĩ mình, mà không, nếu có nhớ thì phải nhớ đến màn chiếm tiện nghi nọ. Đối với Ninh Thập Tam, phong độ so với thể diện bao giờ cũng quan trọng hơn.
Bước vào đại sảnh khu nhà, đang đứng chờ cầu thang máy, đột nhiên Ninh Thập Tam cảm thấy đầu óc choáng váng. Xung quanh bỗng chốc tối đen, khiến ánh sáng ngọn đèn mắc trong bảng hiệu màu tím cạnh chân hắn trở nên hiu hắt dị thường. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ dòng chữ ghi trên bảng hiệu, thì ầm một cái, một tấm bảng hiệu khổng lồ khác đã từ trên cao ập thẳng xuống. Thấy phía dưới còn có người đang đứng, hắn theo bản năng vội vã với tay ra ngăn lại. Đúng lúc này, tiếng báo hiệu của cầu thang máy chợt vang lên “đing đoong”, đưa hắn từ ảo giác về với thực tại. Ninh Thập Tam hồi phục tinh thần, phát hiện bản thân mình đang đứng trước cầu thang máy, xung quanh rất yên tĩnh, chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Biết đây chính là điềm báo, Ninh Thập Tam bất đắc dĩ bóp bóp trán, bước vào thang máy.
Hắn vốn dĩ chẳng ham thích loại năng lực này, hắn chỉ ước ao một cuộc sống bình thường như bao người khác. Nhưng vận mệnh đã an bài như thế, có cố đấu tranh cũng vô ích mà thôi, giống như việc tai hắn có vấn đề từ lúc mới chào đời, muốn hay không cũng phải chấp nhận. Nếu không xảy ra biến cố bất ngờ lần đó, có khi đến lúc khuất núi tai trái hắn cũng chưa khôi phục được thính giác.
Khổ nỗi trong phúc có họa, tuy giờ thính giác hắn đã trở nên bình thường, nhưng hắn lại cảm ứng được những thứ không nên cảm ứng, mọi điềm báo tử vong của các khách hàng đều lũ lượt tìm đến hắn. Năng lực này giúp hắn cứu công ty khỏi không ít vụ, bảo vệ được không ít tiền, nhưng mệt mỏi ra sao thì đâu có ai hay.
Vụ bác sĩ Hoàng tính đến nay mới được một tuần, không nghĩ nhanh như vậy đã
có bất trắc mới, lại ngay lúc hắn vừa ra tay hiệp nghĩa khiến người ta tự tử không thành, suýt bị xe tông. Ầy, không biết là hắn xui xẻo, hay là khách hàng của hắn xui xẻo đây.
Bảng hiệu màu tím kia trông rất quen thuộc, giống bảng hiệu của quán rượu Tử Mai hắn hay đi. Mỗi dịp cuối tuần, quán bar sẽ niêm yết giá ưu đãi cho một loạt đồ uống trên bảng hiệu đó. Nhưng Tử Mai nằm ngay phía dưới một tòa nhà thương mại đồ sộ, trên nóc có tới hơn mười gian cửa hàng cùng quán bar, có trời mới biết tấm biển kia là của hộ nào. Nếu hắn gọi điện tới tất cả các hộ nhắc nhở, chỉ sợ chưa được vài hộ đã bị người ta gô cổ vì tưởng thần kinh rồi.
Ninh Thập Tam vò đầu, ngày hôm nay hắn đã quá mệt mỏi, lại còn uống rượu, đầu choáng mắt hoa. Hắn không muốn ở đây chơi trò giải đố nữa, dựa theo kinh nghiệm những lần trước, phải ít nhất ba ngày nữa sự việc mới phát sinh, cho nên mai tính cũng chưa muộn.
Vừa mới về đến nhà, điện thoại Ninh Thập Tam liền đổ chuông, là Diêu Lập Phong, tên bạn cùng lớp đại học gọi đến. Hắn vừa mở cửa vừa tiếp điện thoại: “Đã trễ thế này, mày gọi điện cũng phải biết ý chút chứ.”
『Tao đi guốc trong bụng mày ý, đồ cuồng công việc, mày mà đi ngủ trước ba giờ sáng mới lạ.』
“Có khi đêm nay tao cũng mất ngủ thật.” Trước mặt bạn thân chẳng buồn giấu diếm, Ninh Thập Tam chán nản nói: “Tao ban nãy mới làm chuyện mất mặt muốn chết. Hi vọng sẽ không có thêm người thứ năm biết chuyện tao sợ chó.”
Trình độ sợ chó của Ninh Thập Tam đã đạt đến level mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, ngay cả mấy con chó bông hay chó cảnh trưng bày cũng khiến hắn sợ đến hóa đá. Hiểu rõ bí mật này chỉ có bản thân hắn, anh hai, Diêu Lập Phong, và cái tên đồ đen hôm nay hắn gặp ven đường. Thực là mất hết thể diện, dù về sau hắn có phong độ ngời ngời, thì nỗi nhục “trèo cây” hôm nay vẫn là sự thật không thể thay đổi.
『Chỉ cần không mất tiền, tất cả mọi thứ rồi sẽ đâu vào đấy, với lại chắc gì đã gặp lại cái tên kia.』Nghe Ninh Thập Tam kể lể xong, Diêu Lập Phong an ủi.
“Mong ông trời nghe được lời mày.”
『Ông trời còn muốn tao nói với mày một chuyện a.』 Diêu Lập Phong hô hố cười: 『Ngày kia là sinh nhật tao, cấm mày quên đấy. Tao hẹn lũ bạn ở công ty rồi, mấy đứa đấy mày cũng biết mặt. Ban ngày ra biển chơi, tối về chỗ cũ liên hoan, thường ngày khó có dịp tụ họp, mày nhớ sắp xếp thời gian nha.』
Ninh Thập Tam vì phải chu cấp cho gia đình, học đại học đến năm hai đã nghỉ, Diêu Lập Phong thuộc một trong số ít những người hắn giữ liên hệ. Tên này hiện đang giữ chức kế toán viên cao cấp của một công ty lớn, hắn ta cũng giới thiệu cho Ninh Thập Tam không ít khách hàng. Bar Tử Mai là bar bọn họ hay tới, nghe Diêu Lập Phong nói đến chỗ cũ đánh chén, lại vào đúng dịp cuối tuần, Ninh Thập Tam giật mình, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ban ngày tao dự định đi viện an dưỡng thăm anh hai, tối thì được.”
Diêu Lập Phong hiểu rõ gia cảnh Ninh Thập Tam, cũng không ép hắn, chỉ nói: 『Mày đúng là thằng em trai tuổi có hiếu nhất nha, ban ngày tao sẽ không tranh với anh hai mày, nhưng mà tối mày nhất định phải đến đúng hẹn. Cấm quên quà, không cho ăn trực đâu.』
Tối đó hắn phải đi cứu người, đương nhiên sẽ không lỡ hẹn. Ninh Thập Tam ừ một tiếng đồng ý, ngay lập tức Diêu Lập Phong bắt đầu bài ca dự sinh nhật phải ăn vận ra sao, nhai đi nhai lại khiến Ninh Thập Tam có chút buồn ngủ, thuận miệng hỏi: “Mày thấy bình thường tao ăn mặc quê mùa lắm sao?”
『Lương tháng mày như vậy, sắm chút hàng hiệu đi. Mặc chúng vào lại thêm tướng mạo của mày, đảm bảo trai gái đều bị mày mê chết.』
Ninh Thập Tam bước vào phòng ngủ, ở nhà hắn cũng không cần phải giữ hình tượng nghiêm chỉnh nữa. Không bật đèn, lần mò tới bên giường, chẳng buồn cởi giày, hắn đặt luôn lưng xuống, lầu bầu nói: “Thực ra tao thích đàn ông hơn, đến lúc đấy đừng trách tao sao lại ra tay với bạn mày là được.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần mày đừng có ý với tao là ok.”
“Vậy mà cũng nói được?” Ninh Thập Tam đối với cái loại thần kinh thô này không biết nói gì mới tốt, cười: “Mà tao cũng đâu đến nỗi tệ, mày có thể cân nhắc lại.”
『Miễn, tao tự biết thân mình. Trong lòng mày, tao còn chẳng đáng bằng một cái móng tay của anh hai mày. Cứ vậy nhé, cuối tuần gặp.』
Cúp máy, Ninh Thập Tam yên lặng nằm trong bóng đêm, giơ tay lên, điện thoại bị ném sang một góc.
Từ thời học sinh đến giờ, tính ra đã hai lần hắn nói lời yêu, nhưng chẳng lần nào bền lâu, dài nhất chỉ được ba tháng. Người được tỏ tình là hắn, người bị đá cũng là hắn, lí do vĩnh viễn chỉ có một – sự tồn tại của anh hai so với người yêu còn quan trọng hơn.
Kì thật mấy mối tình đầu của Ninh Thập Tam đều là nữ sinh, nhưng sau này hắn phát chán vì tính xét nét của họ nên mới bắt đầu chấp nhận đàn ông. Có điều về sau phát hiện, lòng dạ đàn ông hẹp hòi chẳng khác gì đàn bà, vậy nên hắn cũng không cưỡng cầu nữa, có duyên thì giao du qua lại, không có thì chia tay. Ninh Thập Tam cảm thấy mình như cái trạm dừng, người nào cũng đến đứng một lúc rồi lại đi, không ai dừng lại quá lâu cả.
Cuối tuần, Ninh Thập Tam đến viện điều dưỡng An Bình. Phí tổn điều trị tại viện an dưỡng này rất cao, nhưng cơ sở vật chất cùng thái độ phục vụ rất tốt. Phía sau viện là những dãy núi xanh rì nối tiếp nhau, phong cảnh đẹp vô cùng, trên lầu lại có sân thượng rộng rãi, đứng trên đó không những ngắm cảnh được, mà còn có thể phóng tầm mắt nhìn ra những nóc nhà san sát nhau phía xa. Ninh Thập Tam trước kia chọn viện Khang Bình chính vì anh hai hắn – Ninh Hi rất thích cảnh sắc nơi đây. Ninh Hi dù mắc bệnh tự kỉ, nhưng rất mê vẽ tranh, trong phòng lúc nào cũng bày đầy tranh tự vẽ.
Tề viện trưởng đang đứng trên bãi cỏ nói chuyện với bệnh nhân, thấy Ninh Thập Tam đến liền mỉm cười chào hắn. Ninh Hi ở chỗ này đã năm năm, cứ cuối tuần là Ninh Thập Tam lại đến thăm anh, bất kể mưa gió. Tề viện trưởng đã sớm quen, ông rất mến cậu thanh niên vừa khôi ngô lại vừa lễ độ này. Chào Ninh Thập Tam mấy câu xong, Tề viện trưởng liền cho biết Ninh Hi đang ở vườn hoa.
Đằng sau bệnh viện có một vườn hoa rất lớn, có rất nhiều hoa cỏ do người bệnh trồng, nhưng giờ đang là mùa đông, hầu như đều đã trơ trọi héo úa. Ninh Hi đang nghịch nghịch cây hoa, là hoa tulip mà Ninh Thập Tam yêu thích.
“Anh hai.”
Ninh Thập Tam đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh Ninh Hi. Đây là ghế ngồi vẽ tranh của Ninh Hi, trên ghế là bản vẽ, khay pha màu, cùng với túi nhỏ đựng các vật dụng quan trọng khác.
Thấy hắn, Ninh Hi rất cao hứng, chỉ chỉ vào bồn hoa nói: “Tiểu Phúc, hoa sắp nở rồi, là hoa em thích nhất đó.”
Giờ vẫn đang là mùa đông, còn mấy tháng nữa tulip mới nở, nhưng Ninh Thập Tam không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười nghe Ninh Hi kể chuyện. Bệnh tự kỉ của Ninh Hi đã tốt hơn so với trước kia, nhưng chỉ ở trước mặt hắn Ninh Hi mới có thể vô tư bày tỏ lòng mình như vậy. Nhìn anh hai vui vẻ, tâm trạng rối bời cả tuần của Ninh Thập Tam cũng dịu xuống phần nào. Cảm giác có người thân ở bên cạnh thật tốt, nếu như hắn không bận tối ngày không thể nào chăm sóc anh hai, hắn đã mang anh hai về chỗ mình ở rồi.
Chỉ cần công việc ổn định thêm một chút là chuyện này hoàn toàn có thể.
Ninh Thập Tam đang nghĩ ngợi, chợt tay áo bị kéo kéo, Ninh Hi đưa bản vẽ cho hắn, tỏ ý muốn hắn xem. Ninh Thập Tam nhận lấy, mở ra xem, cười nói: “Anh hai, tranh của anh càng ngày càng đẹp nha,
sắp sửa mở được một buổi triễn lãm cá nhân rồi.”
“Anh không muốn mở triển lãm tranh, anh chỉ muốn ông khỏe lên thôi.” Ninh Hi chỉ vào một bức họa trong tập tranh vừa đưa, thì thầm nói.
Trên giấy là hình ảnh một ông già khuôn mặt tiều tụy nằm trên giường bệnh. Trước đây ông ấy vốn là người chăm sóc cây cỏ trong viện an dưỡng, không con cái, nghỉ hưu xong thì không có chỗ nào để đi, nên ở luôn tại viện. Ông ấy đối với Ninh Hi rất tốt, nhưng cách đây không lâu đột nhiên xuất huyết não cấp tính, nghe đâu bệnh tình không mấy khả quan.
Tai nạn bất ngờ Ninh Thập Tam còn có thể xoay chuyển, nhưng sinh lão bệnh tử là quy luật muôn đời của con người, hắn chỉ có thể chấp nhận nó. Thấy anh hai không vui, Ninh Thập Tam vỗ vỗ tay anh, an ủi nói: “Sẽ khỏe mà, chờ đến lúc hoa tulip nở, ông sẽ khỏe lên a.”
“Không đâu, ông sẽ không đợi đến được lúc ấy.”
Nhìn Ninh Hi bộ dạng ủ rũ, Ninh Thập Tam nhất thời không biết nói gì.
Chuyện này kì thực tất cả mọi người đều hiểu, dù khả năng giao tiếp với người xung quanh của Ninh Hi bị khiếm khuyết, nhưng anh hai hắn rất nhạy cảm, có lẽ trong lòng đã sớm biết sự thật. Ninh Thập Tam hiểu rõ tính tình Ninh Hi, cũng không khuyên nhủ nữa, quả nhiên Ninh Hi thấp giọng lầu bầu vài câu rồi thôi, ngả vào ghế dựa bên cạnh, lấy khối rubik trong túi ra, cúi đầu chăm chú chơi.
Ninh Hi mắc bệnh tự kỉ, trí thông minh cùng khả năng ghi nhớ cao đến ngạc nhiên, nhưng khả năng thích ứng với cuộc sống hàng ngày lại rất thấp. Ngoại trừ tiếp xúc với những người đã quen biết, rất ít khi cậu nói chuyện với người ngoài. Cậu không biết cách tự chăm sóc bản thân, ngoài vẽ tranh cũng chỉ biết chơi rubik. Khối rubik tầng này là Ninh Thập Tam đặc biệt chế ra cho cậu, bên ngoài không phải những màu cơ bản như rubik thường, mà là đủ loại màu sắc không theo quy luật, nhìn qua tuy có lộn xộn, nhưng chỉ cần biết chơi, có thể từ đám màu sắc đó tạo ra những bức tranh rất đẹp. Ninh Thập Tam vẫn luôn luôn tự hào cho rằng, khối rubik mười một tầng này chỉ anh hai hắn mới có thể chơi được.
“Hôm nay tặng em một đóa tulip đi.” Thấy Ninh Hi chơi rất vui vẻ, nỗi buồn ngắn ngủi ban nãy đã tiêu tan, Ninh Thập Tam gấp bản vẽ lại, ngỏ ý hỏi Ninh Hi.
Ninh Hi không ngẩng đầu, nhưng các ngón tay nhanh chóng chuyển động. Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, một đóa tulip đen đã hiện ra ngay chính giữa mặt ngoài của khối rubik, cậu đưa cho Ninh Thập Tam, “Tặng em.”
Ninh Thập Tam nhận lấy, lôi điện thoại ra, đang muốn chụp thì bị Ninh Hi ngăn lại, nói: “Vậy em tặng anh một cây gậy trúc đi.”
Ninh Thập Tam cứng họng, gần đây toàn là hắn đòi anh hai làm cho mình đủ thứ, không nghĩ hôm nay anh hai lại bất ngờ yêu cầu mình, với chỉ số IQ của hắn, cùng lắm là chơi được rubik ba tầng, rubik mười một tầng thì thôi chịu chết.
“Anh hai, sao anh nỡ làm khó em?”
“Một cây gậy là xếp dễ nhất rồi.”
Ninh Hi có lúc sẽ rất bướng bỉnh, Ninh Thập Tam đành phải lắc đầu, quyết định khiêu chiến với nhiệm vụ bất khả thi này, dù sao hắn cũng ở đây đến tận tối. Nghe Ninh Hinh nói, có vẻ một cây gậy trúc thật sự không có gì khó khăn .
Ninh Thập Tam đã đánh giá cao chỉ số thông minh của mình. Cho đến lúc phải rời trại an dưỡng, hắn vẫn không thể xếp ra hình gậy trúc. Rốt cục vẫn là Ninh Hi chịu không nổi, cầm bút vẽ luôn lên khối rubik, coi như cây gậy trúc đã được xếp xong, giải vây hộ em trai.
Anh hai đang cố tình đùa giỡn hắn đi? Nhìn Ninh Hi giật khối rubik lại, tiếp tục tự mình chơi đùa, Ninh Thập Tam ngờ vực suy nghĩ. Ninh Hi tuy chỉ số thông minh khuyết thiếu, không biết cách tiếp xúc với người ngoài, nhưng đôi lúc cũng biết dùng mấy mánh khóe trêu chọc người, nhất là trêu chọc mình a.
Tối nay có hẹn với Diêu Lập Phong nên Ninh Thập Tam không ở lại viện an dưỡng dùng bữa mà tới thẳng bar Tử Mai luôn. Hai ngày nay hắn không ngừng nhận được điềm báo, tuy không thấy được khuôn mặt người đàn ông, nhưng chiếc áo sơ mi xám người đó mặc cùng với điếu thuốc trên tay, Ninh Thập Tam đều nhớ kĩ. Hắn còn tra lại xem những ai trong đám bạn của Diêu Lập Phong đã từng kí bảo hiểm với mình. Theo kinh nghiệm của hắn, hắn chỉ cảm ứng được với những người đã mua bảo hiểm bên công ty hắn, cho nên phạm vi đối tượng tối nay thu hẹp đi rất nhiều.
Bạn bè Diêu Lập Phong hầu hết lương đều trên trăm vạn một năm, bảo hiểm họ mua đều là loại cao cấp. Nghĩ đến phải bồi thường mấy trăm vạn nếu xảy ra bất trắc, Ninh Thập Tam lập tức rùng mình. Nhất định phải ngăn chặn tai nạn tối nay, vừa cứu được người, lại vừa cứu được đồng lương của hắn, tất cả cùng vui a.
Vì tắc đường nên khi Ninh Thập Tam tới quán bar, Diệu Lập Phong cùng bạn bè hắn đã tụ tập đông đủ hết. Thấy Ninh Thập Tam tới muộn, lại còn ăn mặc rõ đơn giản, Diêu Lập Phong giận đến mặt biến đen, không nói hai lời, phạt hắn ba chén rượu, tới tận khi nhận được quà sinh nhật của hắn mới tha. Thừa lúc mọi người đang đánh chén thỏa thích, Diêu Lập Phong kéo Ninh Thập Tam ra một bên, nhỏ giọng hỏi: “Mày cố ý chơi xỏ tao hử? Đến thì muộn, lại ăn mặc tầm thường như vậy? Mất công tao lôi kéo vị cấp trên điển trai bên tao đến kết duyên với mày.”
“Kết duyên chỗ này chẳng qua cũng chỉ là tình một đêm, chuyện tốt như vậy tặng lại cho mày.”
Vị thượng cấp mang danh bộ trưởng bộ hành chính Diêu Lập Phong dẫn đến kia Ninh Thập Tam từng gặp qua một lần. Miệng lưỡi có chút độc địa, nhưng hứng thú của Ninh Thập Tam với gã cũng chỉ dừng lại ở mức muốn lôi kéo gã mua bảo hiểm thôi. Tên này tuy dáng vẻ xuất chúng, nhưng vừa nhìn đã biết không phải loại người tử tế. Bán bảo hiểm nhiều năm khiến Ninh Thập Tam vô cùng tin tưởng vào nhãn lực cùng sức phán đoán của mình.
Hơn nữa mục đính chính tới quán bar của Ninh Thập Tam không phải là để uống rượu. Tất cả những người ở đây, ngoại trừ Diêu Lập Phong cùng vị bộ trưởng kia, còn lại đều mua bảo hiểm công ty hắn hết. Nói cách khác, người gặp nạn nhất định nằm trong đám bạn của Diêu Lập Phong. Nhân lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, Ninh Thập Tam cẩn thận đánh giá từng người, nhưng thật bất ngờ, ngày hôm nay không có ai mặc áo xám, chỉ có người hút thuốc, nhưng màu quần áo hoàn toàn
không giống trong điềm báo.
Lẽ nào linh cảm của mình bị sai?
Trong lòng Ninh Thập Tam có chút rối loạn, không muốn công ty phải bồi thường số tiền bảo hiểm lớn là một chuyện, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy thảm kịch xảy ra trước mắt. Hắn không coi mình là dũng sĩ cứu người, nhưng nếu biết chắc tai nạn sắp xảy ra mà không ra tay cứu giúp, hắn cũng sẽ bứt rứt không yên.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Ninh Thập Tam chỉ ngồi đó đợi, không thể làm gì hơn. Năng lực dự báo của hắn có hạn, không xác định được tai nạn sẽ xảy ra vào thời điểm nào, chỉ biết rằng khi đoán được người gặp nạn là ai thì sẽ chỉ còn lại mười ba phút cho hắn hành động. Do đó việc duy nhất hắn có thể làm là chờ đợi.
Tâm trạng rối như tơ vò, Ninh thập Tam uống mấy chén, trả lời mọi người vài câu coi như có lệ. Nhưng vị bộ trưởng kia lại không biết điều, liên tục kéo hắn sang một bên nói chuyện. Ninh Thập Tam cảm thấy phiền toái, dứt khoát chuyển luôn sang chủ đề mời mọc khách hàng mua bảo hiểm. Bộ trưởng hoàn toàn bị thuyết phục bởi tài ăn nói của hắn, lại nghe rằng tất cả đám nhân viên đều đã mua, vì thế không nói hai lời, lập tức quyết định mua bảo hiểm, hẹn Ninh Thập Tam cuối tuần đem hợp đồng đến công ty cho mình kí.
Tiệc rượu chớp mắt đã sắp tàn, bộ truởng bỏ tiền chủ chi. Ngồi cả đêm cũng chưa có gì phát sinh, Ninh Thập Tam thở phào nhẹ nhõm. Trí nhớ của hắn dù thua xa Ninh Hi, nhưng cũng thuộc dạng đã gặp là sẽ nhớ, nhất là đối với những khách hàng có liên hệ với hắn. Cho nên hiện tại không gặp ai trong đám bạn của Diêu Lập Phong giống người trong điềm báo, hắn liền rời tầm mắt bao quát toàn bộ khách trong quán. Quán bar không lớn, nhìn một lượt là hết, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy ai giống nạn nhân. Có lẽ dự cảm của hắn có vấn đề, đời người có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn a, Ninh Thập Tam tự an ủi mình, mượn cớ đi toilet, coi như tránh được cái tên bộ trưởng phiền hà kia.
“Mày càng ngày càng lợi hại, nói mấy câu đã chài được bộ trưởng mua bảo hiểm, thật lợi hại.” Diêu Lập Phong cũng theo Ninh Thập Tam vào phòng vệ sinh, trêu chọc hắn.
“Mày mà làm nghề bán bảo hiểm mấy năm giống tao cũng sẽ thế thôi.” Ninh Thập Tam soi gương chỉnh lại tóc, thờ ơ trả lời.
“Dù sao thì, năm ấy mày vì anh trai mà bỏ dở việc học hành, cũng thật đáng tiếc. Thầy giáo vẫn luôn khen ngợi mày.” Diêu Lập Phong cảm khái nói. Thấy Ninh Thập Tam chẳng hề để ý đến mình, chỉ chăm chú chải chải vuốt vuốt tóc, liền bốc hỏa, “Mày giờ mới bận tâm đến bề ngoài của mình sao? Mọi người sắp về rồi, giờ mới chăm chút còn có ích lợi gì nữa?
“Để cho tao nhìn a.” Ninh Thập Tam liếc Diêu Lập Phong một cái, mỉm cười nói: “Vừa mới kí được một hợp đồng lớn, tao đang rất vui, chải chuốt một tí cũng quá đáng sao?”
Diêu Lập Phong thấy Ninh Thập Tam thái độ tùy hứng như vậy, giận muốn chết. Vì muốn ghép đôi cho Ninh Thập Tam, tối nay hắn mới tốn công tốn sức dẫn tinh anh chủ chốt của công ty đến. Vậy mà cái tên này trong đầu chỉ quanh quanh quẩn quẩn mấy chuyện bảo hiểm, còn giở giọng bông đùa bộ trưởng thượng cấp, rốt cuộc từ đầu đến cuối chỉ có mỗi hắn là lao tâm khổ trí. Hắn không nhịn được, khoát tay: “Không thèm nghe mày nói nữa, chà đạp lòng tốt của tao.”
Diêu Lập Phong đi ra, Ninh Thập Tam nhìn lướt qua bóng lưng hắn, cười cười, lại quay đầu soi gương tiếp tục chỉnh chang quần áo, thuận miệng nói: “Tình một đêm làm cái gì cơ chứ, không bằng tự mình giải quyết còn hơn. Thuê phòng khách sạn với một tên không quen, không những lãng phí tình cảm, còn phí cả tiền bạc nữa.”
Chăm chút lại vẻ bề ngoài thực ra chỉ là cái cớ, chẳng qua Ninh Thập Tam không muốn cùng đám bạn của Diêu Lập Phong tiếp tục sang quán khác nháo. Ngoài lí do công việc không thể không thức đêm, hắn luôn luôn ngủ sớm. Thân thể là vốn liếng, nếu suy sụp rồi biết lấy gì kiếm tiền nuôi gia đình?
Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên Ninh Thập Tam giật mình nhận ra điều gì, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngóm. Rõ ràng ban nãy Diêu Lập Phong mặc sơ mi không phải màu xám mà! Ninh Thập Tam vội vã ngẩng đầu nhìn ánh đèn phía trên, suy nghĩ lại cẩn thận lần nữa, thì ra chính vì ánh đèn này chiếu xuống, khiến áo sơ mi màu xanh da trời của Diêu Lập Phong chuyển thành màu xám. Hắn đã bị trò chơi thị giác đơn giản này đánh lừa.
Nhưng mà, Diêu Lập Phong không phải khách hàng của hắn, theo lý điềm báo không thể có liên quan đến Diêu Lập Phong chứ.
Bất quá, lúc này Ninh Thập Tam không còn thời gian suy nghĩ nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi toilet, ai ngờ mới bước ra, trước mắt hiện lên một vầng chói lóa, trong đống hình ảnh lộn xộn phía trước, hắn mơ hồ thấy có một chiếc bảng hiệu ập từ trên cao xuống, phía dưới chính là một người đang cúi đầu hút thuốc, không hề hay biết cái chết đang cận kề. Ninh Thập Tam chỉ thấy được bên tay cầm bật lửa của người nọ, chiếc nhẫn hắn đeo trên tay chính là nhẫn của Diêu Lập Phong a.
Thần trí hỗn loạn trong nháy mắt tỉnh táo lại, Ninh Thập Tam vội vã chạy ra cửa, đám bạn của Diêu Lập Phong đang đứng ở hai bên nói chuyện phiếm, không thấy Diêu Lập Phong với vị bộ trưởng kia đâu.
“Lập Phong tới cửa hàng phía sau mua thuốc rồi, bộ trường thì đi lấy xe, chúng tôi chờ ở chỗ này.”
“Vậy mọi người đứng chờ ở chỗ khác đi, đứng ở đây sợ ảnh hưởng đến việc buôn bán của người ta.”
Diêu Lập Phong không có ở đây, Ninh Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lầu cao ốc. Trên nóc tòa nhà có không ít cửa hàng buôn bán, tất cả đều trưng bảng hiệu to đùng, dù là cái nào rơi xuống tầng dưới, không chết thì cũng bị thương nặng. Hắn bịa cớ dẫn đám người rời khỏi chỗ đó, rồi gọi điện cho Diêu Lập Phong, kêu hắn mua thuốc xong thì tới thẳng bãi đỗ xe, không cần phải quay lại chỗ cũ. Diêu Lập Phong ậm ừ đồng ý.
“Hai cậu giao tình thật tốt a.” Một vị đồng nghiệp cười nói.
Ninh Thập Tam trong lòng rối bời, qua loa đáp lại hai câu. Đám người kéo nhau tới bãi đỗ xe phía sau quán bar thì thấy bộ trưởng đang đứng nói chuyện phiếm với khách quen của quán bar. Ninh Thập Tam không thấy Diêu Lập Phong đâu, vội vã hỏi: “Lập Phong đâu rồi?”
Bộ trưởng nhìn chung quanh một chút: “Mới nãy còn ở đây cơ mà.”
Đừng bảo tên kia quay về quán bar chứ? Ninh Thập Tam cấp bách gọi điện thoại, đồng thời chạy trối chết về chỗ cũ, điện thoại mãi sau mới được kết nối, nghe được giọng Diêu Lập Phong, hắn lập tức hỏi: “Mày đang ở đâu?”
『Quán bar, vừa nãy để quên áo khoác ở đấy, quay về lấy.』
“Việc nhỏ vậy mà cũng mất công quay về? Sao lúc nãy không nhờ tao cầm cho luôn?”
『Mày hút thuốc hộ tao luôn chắc? 』Bên kia điện thoại vang lên tiếng bật lửa tanh tách, Diêu Lập Phong nói: 『Bộ trưởng đang bận tiếp chuyện, lại không được hút thuốc trong bãi đỗ xe, cho nên tao mới quay lại bar.』
“Lập tức rời đi ngay!”
『Cái gì cơ?』
Ninh Thập Tam lúc này đã chạy về quán bar, nhưng không hề thấy bóng dáng
Diêu Lập Phong trước cửa. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, dùng tốc độ cực đại nhào vào trong, dọc theo hành lang chạy tới ngõ hẻm phía sau quán, nơi ấy có gạt tàn, đôi lúc khách sẽ đến đó hút thuốc. Bởi phía trước và phía sau quán bar trang trí rất giống nhau, cho nên hắn mới đoán lầm.
Ninh Thập Tam xông tới phía cửa, đẩy ra, thì thấy Diêu Lập Phong đang đứng ngay bên cạnh, hẳn là bị tiếng hét của hắn trong điện thoại dọa cho chết khiếp, tay vẫn còn cầm bật lửa giơ lên, ngây ngốc nhìn Ninh Thập Tam chạy tới, động cũng không dám động.
Ninh Thập Tam không còn thời gian nhiều lời, túm ngay lấy cánh tay bạn chí cốt chạy một mạch, chưa được vài bước liền nghe phía sau “ẦM!” một tiếng, một bảng hiệu to đùng từ lầu trên rơi xuống, vỡ nát ngay tại chỗ ban nãy Diêu Lập Phong vừa đứng.
Thời gian như dừng lại, Diêu Lập Phong hơn nửa ngày mới thôi khiếp sợ, phục hồi tinh thần. Hắn quay đầu nhìn Ninh Thập Tam, giọng run rẩy hỏi: “Sao mày biết cái thứ chết tiệt kia sẽ rơi xuống?”
“Ban nãy lúc uống rượu tao nghe người ta nói tấm bảng hiệu trên lầu đã rất cũ, muốn tu sửa lại, sợ mày hút thuốc ở chỗ ấy xảy ra vấn đề gì, nên chạy tới xem.” Trong giây lát, đây là cái cớ duy nhất Ninh Thập Tam có thể bịa ra.
Diêu Lập Phong vô cùng kinh sợ, không còn tâm trí đâu mà hỏi tới cùng. Những người khác nghe được tiếng vang, cũng vội vã chạy tới, thấy bảng hiệu nằm chỏng chơ ở chỗ nọ, ai ai cũng nhao nhao lên. Đám bạn đồng nghiệp của Diêu Lập Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Diêu Lập Phong không sao, không ngừng khen hắn phúc lớn, may mắn tránh được tai họa.
Mọi người bàn tán xôn xao một lúc, ngoại trừ chủ cửa hàng có bảng hiệu rơi xuống ở lại, còn đâu tất cả đều giải tán. Diêu Lập Phong cùng đồng bạn rời khỏi chỗ đó, đi được vài bước thì phát hiện Ninh Thập Tam vẫn đang đứng bất động, liền chạy đến hỏi: “Mày làm sao vậy?”
“Mày không thấy là tao không đi được sao.” Ninh Thập Tam chỉ vào phía trước nhỏ giọng: “Thật khinh khủng, bên kia có một con chó săn, không, hình như là chó ngao…”
Kì thực ban nãy khi mọi người chạy tới hắn đã cảm nhận sự tồn tại của con chó. Nó cao đến thắt lưng người, toàn thân màu đen, lẳng lặng đứng trong bóng đêm, chỉ lộ đôi mắt xanh thẳm. Ban đầu Ninh Thập Tam còn tưởng đó là chó sói, nhưng sói tuyệt không thể gây cho hắn sợ hãi như vậy. Hắn nhớ đêm đó trên đường về nhà, hắn cũng nhìn thấy một con chó đen, hình như hai con là một. Dù nó không sủa, cũng đủ khiến người ta sợ mất mật.
Nếu như lúc ấy có Diêu Lập Phong hay những người khác bên cạnh, chắc chắn hắn sẽ lập tức thi triển tuyệt chiêu leo cây, đáng tiếc mọi người ở cách hắn rất xa, trước khi bản năng trỗi dậy, hắn đã bị sợ hãi trói buộc hoàn toàn, muốn động cũng không động nổi.
“Không có a, mày bị hoa mắt à?”
Diêu Lập Phong nhìn theo hướng tay Ninh Thập Tam chỉ, ngoại trừ một mảnh tối om chẳng còn cái gì khác. Hắn vỗ vỗ bả vai Ninh Thập Tam, an ủi: “Có lẽ chuyện xảy ra bất ngờ quá, cho nên thị giác mày bị căng thẳng, thả lỏng một chút đi. Mày xem ban nãy tí nữa thì tao mất mạng, tao còn không sợ, sao mày lại sợ đến mức này.”
Mất mạng so với việc gặp chó, Ninh Thập Tam càng cảm thấy vế thứ hai đáng sợ hơn, nhất là cái con chó ngao vừa to lại vừa hung dữ này. Ban nãy nó mà xông tới, chắc mình sẽ là người đầu tiên ngất xỉu mất.
Bất quá nhìn kĩ con đường phía trước một lượt, có đèn đường rọi sáng, không còn tăm tối như vừa rồi, nhưng lại chẳng thấy hắc cẩu đâu, chẳng lẽ mắt mình bị hoa thật sao? Nhưng không có khả năng bị hoa mắt đến tận hai lần chứ.
Bức bách vây lấy dần tiêu tan, Ninh Thập Tam chốc lát cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cơ thể hóa đá cũng dần bình thường trở lại, hắn bắt đầu cử động, lê bước theo Diêu Lập Phong. Ở phía xa xa bên kia đường, một người một cẩu đứng ở đó, nhìn bóng dáng cả hai khuất dần.
“Lại bị phát hiện, nhất định phải có linh lực khống chế mới ngăn được hắn nhìn thấy chúng ta.”
Ngón tay Icy thon dài nhanh nhạy di chuyển trên màn hình điện thoại, ghi lại mọi tin tức, đến mảng phạm vi năng lực dự báo của Ninh Thập Tam, động tác Icy thì thoáng ngừng lại.
Phỏng đoán ban đầu của hắn đã lầm, Ninh Thập Tam không chỉ có cảm ứng với khách hàng của hắn, vì Diêu Lập Phong chưa từng kí hợp đồng bảo hiểm với Ninh Thập Tam. Như vậy thì hỏng bét. Nếu như linh lực cảm ứng của Ninh Thập Tam không ngừng khuyếch đại, nhất định sẽ gây nên phản ứng dây chuyền không thể nào chế ngự.
Xem ra phải tiếp tục theo dõi hắn mới được, nhãn thần Icy đảo qua phía đại cẩu bên cạnh: “Để tránh bị hắn nghi ngờ, sau này nhớ rõ phải chú ý đừng để hắn nhìn thấy ngươi.”
Hắc khuyển không nói lời nào, nằm phục sấp trên mặt đất, cổ họng ư ử rên mấy tiếng, tỏ ý không vui.
Phản ứng của nó khiến Icy cảm thấy mình có chút khắt khe, vì thế liền nói thêm một câu, “Không thì biến mình nhỏ đi một chút, thế mới đáng yêu, mọi người rất thích khi dễ mấy thứ đáng yêu, như vậy mới có thể khiến Ninh Thập Tam mất cảnh giác.”
Lần này hắc khuyển ngay cả rên cũng không thèm, tiếp tục cào cào mặt đất, hận không cào ra một lỗ chui về minh giới luôn.