Dương gia, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tại thành trấn Yên Hoa này cũng đứng thứ hai trong tứ đại gia tộc Trịnh – Dương – Tô - Khải. Người Dương gia nhiều đời kinh doanh khách điếm tửu lâu, trong thành có vài chục tửu lâu lớn nhỏ thì hơn phân nửa cũng là của Dương gia mở, đó còn chưa kể tới Thính Phong Cư, là khách điếm cũng là tửu lâu lớn nhất thành Yên Hoa này, cũng là sản nghiệp Dương gia qua bao đời. Quả là tiền đồ vô hạn khiến nhiều người cảm thán!
Chiếc xe ngựa treo lệnh bài của Dương gia thong thả rời khỏi Thính Phong Cư, người bên trong xe, chính là lệnh công tử của Dương gia Dương Phong công tử.
Nhắc tới vị này, từ thiếu nữ mười bốn đến cụ già tám mươi cũng sẽ nhộn nhạo xuân tâm! Không chỉ là vị công tử nho nhã nhất Yên thành mà cũng là nhân tài hiếm có, chỉ trong vài năm Dương công tử tiếp quản việc làm ăn của gia tộc cũng đã đủ đưa Dương gia phất lên như diều gặp gió. Không chỉ mở tửu lâu trong Yên Hoa thành mà tới nay các thành trấn xung quanh không nơi nào không có sản nghiệp Dương gia.
Không chỉ vậy, Dương công tử lại còn là tuấn mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, ôn nhu tiêu sái không ai sánh kịp, chỉ cần hắn cười, trái tim các thiếu nữ một dặm xung quanh lập tức rơi mất! Hắn ra đường luôn ngồi xe ngựa, là vì các cô nương trên đường hễ thấy hắn là lại vô ý rớt khăn tay, khiến cho hắn nhặt lên cũng có chút muốn gãy lưng!
Xe ngựa vừa rời Thính Phong Cư không xa, tiểu nhị trong quán đã truyền tai nhau một tin nóng hổi: Công tử lại mang một nữ nhân trở về! Mà nữ nhân này mặc dù che mặt nhưng nhìn qua thân hình yểu điệu, phong thái tùy ý kia thì cũng tám chín phần là một tuyệt đại mỹ nhân! Ngay cả tiểu nhị trực tiếp hầu hạ trong nhã gian cũng phải cảm thán:
“Vị cô nương đó a... Tính tình đặc biệt phóng khoáng, ngay cả dáng vẻ ăn mỳ bò cũng thập phần mê người, hai cánh môi đỏ mọng chu lên húp nước mỳ cũng thật câu hồn nha. Chỉ tiếc rằng nàng che mặt nên ta chỉ nhìn được tới cánh mũi nhỏ xinh đó, nhưng mà làn da dưới lớp màn che cũng thật là phấn nộn tinh xảo, khiến cho ta không kiềm chế được mà thất thần!”
Những tiểu nhị khác có may mắn được nhìn lướt qua dáng vẻ của vị cô nương kia trong lòng cũng không kiềm được mà mơ màng.
Lại nói xe ngựa của Dương công tử trước nay nào có nữ nhân nào được ngồi chung! Ấy vậy mà vị kia lại còn được Dương công tử ôn nhu nâng màn xe bước xuống! Lại thập phần cẩn thận đỡ nàng lên!
Ai nấy không khỏi nhìn nhau mà thở dài...
Phen này hậu viện Dương phủ lại được một màn gió tanh mưa máu!
Xử lý xong tô mỳ bò, bụng tôi cũng có chút no, Dương Phong lại vô vàn khách khí mời tôi thêm một chén cháo gà...
Ực...
Xoa xoa cái bụng vốn cũng đã đầy, nhưng mà chén cháo cũng thật là quyến rũ a~~
Dù sao thì cũng không nên lãng phí thức ăn! Cho nên tôi lại vui vẻ xử nốt chén cháo cùng với hai cái bánh bao thơm thơm ngọt ngọt~~
Kết quả... Lúc đứng lên cũng có chút khó chịu. Nên đành miễn cưỡng nhờ “Dương công tử” đỡ lên xe.
Tôi vẫn còn có thù với cái thành xe đó! Hừ...
Rung lắc thêm một đoạn đường khá dài, xe ngựa mới chịu dừng lại, đống thức ăn trong dạ dày cũng muốn lộn tam bành lên rồi! Lúc Dương Phong giúp tôi vén màn xe bước xuống, quả thật có chút nôn nao...
“Cô nương không sao chứ?” Thủ phạm hại tôi ra nông nỗi này lại còn ra vẻ ân cần hỏi thăm, khiến cho tôi có chút bực! Khách khách khí khí, chẳng phải đều do chén cháo gà của hắn sao? Hừ hừ...
Đang định hung hăng “khách khí” lại với hắn một chút, lại nghe thấy một loạt tiếng ồn ào.
Nhìn qua lại thấy một màn...
Chẹp chẹp...
“Gia... Người cuối cùng cũng đã về rồi!”
“Gia... Tử Đằng nhớ người quá nha~”
“Gia... Hải Đường đã hầm canh ngân nhĩ hạt sen chờ người rồi nha~~”
“Gia..”
“Gia..”
...
Một bầy oanh yến nha nha~~~~~
Tôi híp mắt nhìn nhìn Dương Phong lại xuýt xoa ngắm nghía đám oanh yến kia một hồi...
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được nha... Dương công tử nhìn bề ngoài “có vẻ” phong nhã, không nhờ tinh lực cũng thật là dồi dào!!!
Nhìn thoáng qua cũng không dưới mười lăm mười sáu người đâu!
Trong lúc tôi thầm cảm phục “Dương công tử" thì mấy nữ nhân vừa xông ra kia cũng đang đánh giá tôi. Đánh giá ra sao hả? Đương nhiên là không thể có thiện ý được rồi! Nhìn xem nhìn xem! Trong không khí đã nồng nặc giấm chua cùng thuốc súng mù mịt rồi kìa!
“A... Ta có chút khó chịu... Có thể...” Ba mươi sáu kế kế chuồn đi trước! Tôi không tin mình đứng đây thêm mười phút mà có thể toàn mạng trở ra!
“Lưu cô nương đi đường quả thật cũng đã vất vả nhiều. Để tại hạ phân phó hạ nhân thu thập phòng trống cho cô nương.” Có vẻ Dương Phong cũng nhận ra không khí có chút không ổn, nên cũng nhanh chóng phối hợp đưa tôi vào trong phủ.
Bỏ qua bầy oanh yến đang tức nổ mắt đằng sau, tôi lại cảm thán khi không lại bị kéo vào vùng nguy hiểm a~~~
Giường ơi giường ~~~
Phải nói trải qua một đêm trong cái xe ngựa chết tiệt kia làm tôi không khỏi thêm yêu tha thiết cảm giác được nằm trên giường!
Mấy người hầu trong phủ này cũng hết sức tận tình phục vụ đến nỗi giày của tôi cũng muốn đem lột ra! Nhưng có chết cũng không thể để người ta nhìn thấy cái “khoang mắt chó “ kia được! Nên sau một hồi “vật lộn” kịch liệt tôi cũng oanh oanh liệt liệt mà bảo về được cái nón trùm đầu...
Đuổi được đám phiền phức ra khỏi phòng, lúc này tôi mời thở ra được một hơi. Cũng chẳng quản để nguyên giày mà phóng lên giường nằm thẳng cẳng! Tôi mới không rỗi hơi tới mức nghiên cứu mớ quần áo cổ đại này cởi ra mặc vào thế nào đâu. Lần trước thay y phục mới cũng là Dương Phong nhờ người ở tiệm may mặc dùm, tới giờ cũng còn chưa có cởi ra lần nào!
...
Ngủ một giấc no đủ tới tận chiều, tôi mới thấy đời mình lại thật tươi đẹp ah~~~
Mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi phòng, ánh nắng chiều nhè nhẹ chiếu lên mắt cũng thật là sảng khoái! Tôi đang định nhờ người tới kiếm dùm chút gì bỏ bụng, lại chợt nghe tiếng huyên náo không nhỏ từ ngoài viện truyền vào...
Xem đi xem đi! Ngươi không tự tìm rắc rối thì rắc rối cũng mò đến với ngươi thôi à!
Tôi âm thầm phỉ nhổ “Dương công tử" một trăm lần! Hắn nuôi oanh yến là việc của hắn a~ Cớ chi oanh yến nhà hắn lại tìm đến tôi!? Con mắt nào của mấy người thấy tôi có gian tình với hắn vậy? Hừ hừ!!!
Nhưng mà dù sao mình cũng phải nương nhờ người ta vài ngày, muốn sống yên ổn thì chỉ còn một cách là để đám yến oanh đó tránh xa tôi một chút!
Võ trang đầy đủ xong, ý là nói che kín đươc cái “mắt chó”, tôi check out phong thái của mình một lượt. Rất ra dáng băng sơn mĩ nhân nha~
Nhàn tản ngồi trên bàn đá trong viện, nhờ một nha hoàn pha dùm ấm trà, tôi thong thả mời các vị mĩ nhân đang dài cổ bên ngoài vào trong “nói chuyện phiếm”.
...
“Không biết danh tính của cô nương là gì nha~” Một vị mỹ nhân áo vàng nhạt hết sức “thân thiết” kéo kéo tay tôi, lại tới ngồi bên cạnh như thể tôi và nàng hết sức thân thuộc...
“Các vị phu nhân, ta họ Lưu.”
Âm thầm rút tay ra khỏi ma trảo của mỹ nhân áo vàng, tôi cũng lại ra vẻ lạnh lùng trả lời lại một câu cho có lệ...
Nha nha! Muốn cho các nàng tránh xa ngươi, tốt hơn hết là không để cho các nàng có chút mặt mũi nào! Cứ treo cái biển “Chớ làm phiền” thì chân chó cũng tự động rút lui thôi!
Nhưng mà tôi tính ra vẫn còn non lắm so với các nàng! Chẳng những không làm vị mỹ nhân áo vàng mất hứng, lại còn kéo theo một màn oanh vang thỏ thẻ.
“Nha, thì ra là Lưu cô nương sao, chẳng hay cô nương năm nay bao nhiêu tuổi? Quê quán ở đâu? Đã có mối định chung thân hay chưa?” Một mỹ nhân áo hồng phấn lại nhoi lên phía tôi bắt bắt cánh tay bên kia cực kỳ nồng nhiệt hỏi, khiến tôi có chút hoa mắt...
Này... Sao giống như bà mối vậy? Còn hỏi mối định chung thân? Để làm chi???
“Tại sao cô nương lại phải che mặt nha? Có thể bỏ nón trùm đầu xuống cho chúng ta được ngắm dung mạo của ngươi được không? Ta thấy, Gia đối xử với cô nương ôn nhu như vậy, không biết chừng lại thu cô nương vào làm thập thất phòng nha, sớm muộn cũng là tỷ muội với nhau cả, có chi mà ngại!” Một mỹ nhân khác vận một thân xanh lá, trông không khác gì cọng hành, che che cái miệng cười duyên, nhưng mà lời nàng nói thì...
Thập... Thập thất phòng?
Khóe miệng tôi giật giật... Mấy nàng nói chuyện cũng mẹ nó quá là cởi mở đi?
Lại hung hăng chà đạp nhân phẩm của tên Dương Phong kia một hồi! Hắn con mẹ nó cũng quá có bản lĩnh thu được mười sáu phòng “cực phẩm” thế này!
Phải làm sao a!!! Trong kho tư liệu ngôn tình của tôi không có trường hợp nào giải quyết được tìn huống này đâu! Chính xác là đầu trống rỗng chưa tìm được phương án thích hợp!
“Nha... Không nghĩ tới Lưu cô nương ấy vậy mà lại dễ xấu hổ nha~ Chớ có ngại, chúng ta đều là nữ nhân của Gia, hiểu được tâm ý của Gia cũng là bổn phận của chúng ta nha~”
“Lại nói lần đầu tiên ta thấy Gia tự mình săn sóc cho nữ nhân như vậy đó! Nói không chừng Gia chính là thật tâm yêu thích nàng nha~”
Nha~ nha~ nha~
Mỗi người nối người một câu tiếp lời, tôi chỉ có nước im re trợn mắt mà nghe các nàng bàn tán... Con mắt nào của các người thấy ta muốn vào làm thập thất phòng của Gia nhà các người chứ hả??????
Trong trận PK đầu tiên với nữ tử cổ đại, tôi oanh liệt thua đứt đuôi con nòng nọc!
Ngoại truyện
Xin chào! Lại là bé Vân Nhi nè, nếu mà mọi người quên mất bé là ai, thì để bé nói lại cho mà nghe!
Bé chính là Vân Nhi đó! Trong thành Yên Hoa này ai cũng biết bé chính là nhi nữ bảo bối đáng yêu hết sức đáng yêu hết sức thông minh của Vũ cơ Vương Mặc Trúc hết sức xinh đẹp hết sức nổi tiếng đó!
Lại nói mẹ Vương Mặc Trúc của bé từ hồi ba năm trước lưu lạc tới trấn Yên Hoa này cũng hết sức là truyền kỳ!
Năm đó một mình mẹ Trúc ẵm bé vẫn còn quấn tã vào thành này không biết đã hút mất hồn của bao nhiêu nam nhân trên đường đâu. Bé nghe Thạch Tử kể lại lời của mẹ hắn kể lại nha, mẹ tựa như là thiên tiên hạ phàm vậy! Câu mất hồn người ta lại khiến cho người ta không dám tới gần không dám phi lễ! Mặc dù bé cũng không hiểu “phi lễ” là nghĩa gì, nhưng Thạch Tử nói lúc đó mẹ đi tới đâu cũng kéo theo một đám đông chạy dài theo mẹ tới đó, lại chỉ dám trong khoảng cách mười bước chân mà không dám tới gần hơn!
Còn mẹ của bé ý nha, cũng cực kỳ thong dong bỏ qua hết đám đông đó nhìn chằm chằm mà bước vào trong Thúy Hương Lâu, cũng không nói hai lời trực tiếp tìm ma ma mà nói một câu “Ta muốn làm công!”
Nhưng tại sao mẹ lại chọn Thúy Hương Lâu để làm công nha! Mẹ lại chỉ nhéo nhéo hai má phúng phính phấn nộn của bé mà cười rằng “Giấu hoa thì phải giấu ở trong rừng!”
Mẹ của bé cũng thật là ngốc đi! Mẹ đã nổi tiếng như vậy rồi nha, muốn giấu thế nào được mà giấu!?
Vả lại từ hổi mẹ bắt đầu làm công ở Thúy Hương Lâu cũng gây ra không ít màn gà bay chó sủa đâu! Mặc dù lúc đó mẹ nhất quyết chỉ làm phục vụ trong phòng bếp, nhưng mà cũng kéo tới không biết bao nhiêu đào hoa đâu.
Nghe nói, có Tô công tử gì đó muốn nạp mẹ làm thập tam phòng, mẹ không nói hai lời liền đá hắn bay từ trong nhà bếp thẳng tới đường lớn mới chịu đáp xuống đất! Nghe nói hắn tới giờ vẫn chưa có xuống được giường đâu! Lại còn bị mẹ tố lên quan phủ tội danh “cường bức dân nữ” nữa chứ!
Lại nói có Khải lão đầu đã ngoài lục tuần suốt ngày không làm gì chỉ chôn chân trong nhà bếp của Thúy Hương Lâu nha, dùng lời ngon tiếng ngọt với mẹ suốt thôi, lại đòi mẹ phải phục vụ hắn ăn! Vậy nên mẹ phục vụ hắn một tô bã đậu thật lớn! Khiến hắn suýt nữa thì đi toi nửa cái mạng già. Haha.
Ma ma cũng thật là đau đầu mãi không thôi, từ hồi mẹ tới rõ ràng khách tới cũng tăng vọt! Nhưng mà người ta tới cũng chỉ để ngắm mỹ nhân trong phòng bếp ah~ Chỉ có làm tắc nghẽn phòng bếp không thôi! Khiến cho việc làm ăn của ma ma càng ngày càng lụi bại!
Nhưng mà ma ma cũng không có dám động thủ đuổi mẹ đi nha, cho nên lại dùng hết lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần mỗi tối mẹ lên sân khấu múa vài khúc ca vài câu, từ nay khỏi cần làm việc vất vả dưới phòng bếp lại có thêm thời gian chăm sóc bé nha! Nếu không biết ca múa cũng có thể học dần dần , cái chính là không nên cứ mãi ở tại nhà bếp, làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của bà!
Hơn nữa ngân lượng kiếm được cũng nhiều hơn nha, có thể mua nhiều sữa bò cho bé hơn ~~
Cho nên là nha, chỉ trong một đêm mẹ lên sân khấu, từ đó khắp cả trấn Yên Hoa không có ai là không biết Vương cô nương của Thúy Hương Lâu nữa. Không có biết bao đại gia sẵn sàng dốc cả gia sản để rước mẹ về nữa, cũng không biết bao nhiêu người trọng thương thập tử nhất sinh bị khiêng tới đại phu nữa~~~~~
Mỗi đêm mẹ cũng chỉ có một điệu mà thôi, cho dù là bất kỳ ai có bỏ ra bao nhiêu bạc cũng không làm mẹ nháy mắt lấy một cái, mẹ nói nha “Nhân sinh, phải biết được phân lượng của mình tới đâu!” Ý là mấy kẻ kia thật biết trèo cao! Haha.
Cho nên, mẹ và bé ở tại Thúy Hương Lâu ba năm. Cho nên, ba năm này không ngày nào ma ma không bị mẹ đá bay hết, cho nên, ma ma nay đã đạt tới cảnh giới mình đồng da sắt dưới tay mẹ! Lại suốt ngày than vãn trước phòng mẹ rằng thu nuôi hai mẹ con nàng thật không dễ dàng nha~ Khiến mẹ luôn chảy vạch đen đầy đầu.
Dạo gần đây ma ma lại than vãn càng nhiều. Tại vì sắp tới là mừng thọ Dương lão gia gì đó được năm mươi tuổi, Dương gia người ta cũng không tiếc bạc muốn mời mẹ tới múa một khúc chúc mừng. Nhưng mà mẹ vẫn cứ như trước không thèm nhìn tới một cái lại ẵm bé đi vào trong phòng!
Ma ma phải khóc lóc trước của phòng mẹ suốt hai ngày hai đêm, nào là Dương gia người ta cũng là gia tộc có máu mặt nha, nào là sản nghiệp rộng lớn nha, nào là thế lực lớn nha, lại chuyên kinh doanh khách điếm tửu lâu, chính là chỗ lắm thị phi nha, đắc tội với họ chính là sau này Thúy Hương Lâu khó bề làm ăn nha, chúng ta mà sập tiệm thì làm sao nuôi được Tiểu Vân nhi đáng yêu khả ái dễ thương đây~~~
Phải nha, bé thấy ma ma nói cũng thật là có lý đó! Nếu mà nơi này sập tiệm thì bé sẽ không có sữa bò mà ăn nữa đâu! Cho nên bé mới kéo kéo tay áo mẹ mãi không thôi, lại nghe ma ma nói lễ mừng thọ đó còn có rất nhiều đồ ngọt nha, nên phải năn nỉ mãi, mẹ mới chịu cho bé tới đó ăn bánh ngọt! Hehe...
Ngày lễ mừng thọ của Dương lão gia, thập phần náo nhiệt thập phần đông đúc! Bé thấy trước của Dương phủ kia người ta ôm hòm lớn hòm nhỏ xếp hàng dài thật là dài không thôi, mẹ lại chẳng thèm liếc mắt tới một cái, chỉ đi cùng với cha của Thạch Tử chuyên mang đồ dùm mẹ đi vào từ cửa sau Dương phủ. Mọi người ở trong Dương phủ kia cũng thật là ngây ngốc hồi lâu mới tiếp nhận được tin mẹ tới hiến vũ cho Dương lão gia nha.
Lại cũng thật là tốt bụng mang cho bé rất nhiều điểm tâm cùng sữa bò! Bé ở đằng sau hậu viện ăn uống thật là thoải mái!
Cho tới tận lúc mẹ lên vũ đài ...
Mẹ của bé ấy mà, dù bé đã nghe không ít lời nói ác tâm từ mấy nữ nhân ngoài đường, cũng gặp không ít ánh mắt khinh bỉ của họ. Nhưng mà, chỉ cần nơi đâu mẹ xuất hiện, nơi đó chỉ còn lại tiếng linh đinh lang đang từ những chiếc chuông bạc mẹ đeo bên hông, cũng chỉ còn lại những ánh mắt ngây ngốc của mọi người xung quanh...
Bé vừa gặm bánh đậu xanh lại vừa thầm cảm thán “Mẹ hôm nay thật đẹp nha~~”
Một dải lụa phấn hồng vắt qua vai, mẹ lướt vào vũ đài như một cánh bướm xinh đẹp động lòng người. Vòng eo nhỏ nhắn rung lên cũng những chiếc chuông bạc, phát ra những tiếng thanh thanh dội thẳng vào tim người ta! Bàn chân trần nhỏ nhắn di chuyển như thể không hề chạm đất, cứ như vậy mà xoay tròn cuốn hút mọi ánh mắt rồi khóa chặt chúng lại. Tấm lụa mỏng trong suốt được mẹ dùng che nửa mặt lại càng kích thích những tiếng hút không khí, thập phần dụ hoặc thập phần mơ màng...
Nhạc vẫn đang tấu...
Ánh mắt mọi người vẫn còn ngây ngốc...
Không ai chú ý tới một tiếng chén vỡ...
Cũng chỉ có bé cảm nhận được...
Cảm giác đó ...
Lần đầu tiên bé mới biết được như thế nào là khủng hoảng!
Như có một lực hút vô hình kéo ánh nhìn của bé tới một bóng dáng màu tím nhạt, người đó đội một chiếc nón trùm đầu, một bàn tay vẫn còn đang treo trên không trung như thể không phát hiện ra ly rượu trong tay đã rơi xuống... Vẫn cứ bất động mà nhìn về phía mẹ ở trên vũ đài...
Sau đó ,...
Một cỗ lực cực kì cường đại từ người đó đột nhiên tỏa ra khiến cho bé hít sâu một hơi! Bé loạng choạng ngã xuống đất... Cũng trong nháy mắt, mẹ ở trên vũ đài cũng không còn bóng dáng nữa...
Trong khoảnh khắc... bé nhìn thấy một nửa gương mặt sau chiếc nón trùm đầu kia...
Cha...?