Tựa hồ xem thấu suy nghĩa của hắn lúc này, Thập Thất mím môi cười khẽ: “Tam Vương gia cứ nói đừng ngại, trong phòng không có người ngoài. Thập Thất trước khi gả cho Tam Vương gia, rất muốn biết điều này.” Trước cho hắn nếm thử chút ngọt ngào, cuối cùng lại cho một cây gậy.
Hiên Viên Mặc có chút buồn bực, tùy ý trả lời: “Cầm kỹ xuất chúng.” Cầm kỹ của nàng xác thực không tệ, rất ít người nào đánh đàn có thể làm cho hắn ghé mắt thưởng thức.
Thập Thất nhướng nhướng lông mày, nụ cười ngưng trệ. Nét mặt chứa đựng vài phần thê lương: “Ôi, Vương gia thích Thập Thất đánh đàn sao, như vậy phải khiến Vương gia thất vọng rồi. Nhiều ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, khiến Thập Thất không còn cảm giác đối với cầm. Về sau có lẽ sẽ không đánh đàn nữa.”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc đập bàn dựng lên, trong ưng mâu tràn đầy lửa giận, nàng có ý gì?!
“Quả nhiên là chọc giận Vương gia, thật sự là tội lỗi to lớn của Thập Thất. Tam Vương gia chớ có tức giận, vì Thập Thất tức giận không đáng giá đâu.” Thập Thất cười nói. Hắn và nàng đều là người thông minh, sao hắn lại nghe không ra ý tứ trong lời nàng nói? Thập Thất cười lạnh trong lòng, đầu tiên cho táo ngọt ăn, sau lại cho tí đắng của hoàng liên, hiệu quả của hai sự tương phản, quả thật chấn động lòng người. Nhưng Thập Thất cũng hiểu được, muốn cự tuyệt cọc hôn sự này, nhất định phải phí một phen khí lực.
Mộ Dung Phong thấy Hiên Viên Mặc tức giận đến sắc mặt cũng xanh mét, liền biết lời nói vừa rồi của Thập Thất khiến hắn khó chịu, bèn vội vàng tiến lên dập hỏa: “Thỉnh Vương gia bớt giận, Thập Thất từ trước đến giờ không chú ý quy củ, nên nói lời đụng chạm Vương gia, mong Vương gia thứ lỗi.”
Thừa dịp này, Mai Hoa rót một chén nước sôi cho Thập Thất, “Nhuận họng.” Đè thấp giọng chỉ có nàng với Thập Thất mới nghe được.
Thập Thất cười thầm, Mai Hoa rất hiểu tính của nàng, tiếp theo sau sẽ là một trận chiến đấu nước miếng kịch liệt, phải có tâm lý chuẩn bị.
Giương mắt nhìn Hiên Viên Mặc, mặt vẫn mỉm cười như cũ, tiếp tục nói: “Vương gia chớ có tức giận, Thập Thất là người thẳng tính, trong lòng giấu không được nên nói ra, do không muốn lừa dối Vương gia, nên mới ăn ngay nói thật. Hôm qua Hoàng Thượng triệu kiến Thập Thất vào cung, vốn định bảo Thập Thất đi hòa thân, tuy Thập Thất có tâm phân ưu vì Hoàng Thượng, nhưng lại bất lực. Hôm nay Vương gia liền hỏi cưới Thập Thất, việc này thật sự khiến Thập Thất rất là vui, cho nên mới đem tất cả những ý nghĩ chân thật nói ra hết. Đây chính là điều Thập Thất không muốn để Vương gia thất vọng đó.”
“Bổn vương không ngại.” Quyệt quyệt miệng, Hiên Viên Mặc lạnh lùng trả lời. Hắn mơ hồ có một cảm giác, Mộ Dung Thập Thất cũng không muốn gả cho hắn, cho nên mới nói những lời này để thoát thân. Nhưng hắn cũng không nghĩ buông tha. Nếu như để kẻ khác biết Hiên Viên Mặc hắn, đường đường là Tam Vương gia của Phượng Thiên quốc, lại bị người cự hôn, chắc chắn sẽ bị chê cười!
Việc này, không thành cũng phải thành.
Thấy hắn trả lời như vậy, Thập Thất không giận cũng không vội, mà ý cười trên mặt thâm trầm thêm vài phần, trả lời: “Tạ Vương gia thông cảm, Thập Thất vô vàn cảm kích.”
Mai Hoa và Cẩm Sắc thay Thập Thất ra một phen mồ hôi, các nàng đều biết tiểu thư không muốn đáp ứng cọc hôn sự này! Nhưng… người cầu hôn trước mặt chính là Tam Vương gia, sao có thể dễ dàng cự tuyệt được? Lúc này, mỗi một bước đi của tiểu thư đều phải cực kỳ cẩn thận.
“Nếu như nàng không có đề nghị khác, bổn vương còn có việc gấp, thu hảo sính lễ, ngày mai sẽ có người đến thương nghị chi tiết và thời gian thành thân.” Hiên Viên Mặc lạnh giọng nói. Tiếp tục nói tiếp, khó đảm bảo Mộ Dung Thập Thất sẽ không tung ra chiêu gì khác, khiến hắn ứng phó không nổi. Có điều, về sau nếu như không thể nghe nàng đánh đàn, vẫn là có điểm đáng tiếc.
Mộ Dung Phong trừng lớn hai mắt, cứ quyết định như vậy?
Thập Thất đi lên phía trước, lại chắp tay ở trước mặt Hiên Viên Mặc, cười nói: “Vương gia có một số việc vẫn là cần nói rõ ràng. Thập Thất từng là cửu đẳng thị thiếp ở Thụy vương phủ, đứng hàng thứ mười bảy. Tuy rằng không bị thị tẩm, nhưng đã từng là nữ nhân của Thụy vương gia, nay, Tam Vương gia muốn lấy ta làm trắc phi, chỉ sợ sẽ làm đầu đề cho người khác nghị luận.”
“Bổn vương cũng không để ý, nàng cần gì phải để ý? Bổn vương muốn ai làm nữ nhân của bổn vương, người khác không có quyền lợi quản. Cho dù nàng từng bị Độc Cô Ngạo Thiên thị tẩm, cũng không sao. Bổn vương muốn là nàng.” Hiên Viên Mặc giương lên đôi lông mày dày đen, mang theo vài phần cuồng ngạo, hắn quả thật không đặt bất cứ ai vào mắt.
Nhưng… nhíu nhíu mày, trải qua những lời nói vừa rồi của nàng, hắn nhận ra được nàng có vẻ rất muốn thoát thân, không mong gả cho hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự không tốt sao?
“Hồi Tam Vương gia, lời này nói không đúng. Thập Thất là nữ tử đàng hoàng, cuộc đời này xem trọng nhất đó là danh tiết và danh dự. Tam Vương gia có thể yêu thích Thập Thất như thế, Thập Thất vốn nên cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nếu thật sự vì cảm xúc nhất thời, bản thân tham lam hưởng lạc, mang đến cho Tam Vương gia phiền toái không cần thiết, vậy thì Thập Thất thật có tội. Tuy rằng Thập Thất rất muốn gả cho Vương gia, nhưng vì suy nghĩ cho Vương gia, Thập Thất chỉ có thể nhịn đau không lấy chồng.” Ánh mắt Thập Thất sáng quắc, kiên định, mục đích chỉ có một, tuyệt đối không thể gả cho Hiên Viên Mặc.
“Đúng vậy, thân phận tiểu nữ thấp kém, gả cho Tam Vương gia, cũng là làm nhục Tam Vương gia. Còn khiến cho người khác chê cười. Không bằng Tam Vương gia nâng sính lễ trở về? Việc này ngày sau lại bàn?” Mộ Dung Phong thấy trong lời nói của Thập Thất có ý từ chối, vội vàng tiến lên chắp tay nói.
“Hai người nghĩ bổn vương là cái gì? Nghĩ bổn vương là người dễ lừa gạt? Mộ Dung Thập Thất, nàng phải là nữ nhân của bổn vương!” Hiên Viên Mặc đánh một chưởng về phía bàn, cái bàn bằng gỗ thượng hạng vang lên một tiếng, rồi sau đó chia năm xẻ bảy.
Không khí có chút cương cứng, có chút khẩn trương.
Mộ Dung Phong trừng trừng hai mắt, biết lời nói vừa rồi của ông với Thập Thất đã chọc giận Hiên Viên Mặc, nhưng vô luận như thế nào, lời đó cũng phải nói.
“Mai Hoa, châm trà cho Vương gia. Để Vương gia xả bớt giận.” Thập Thất nghiêng đầu nhìn Mai Hoa, phân phó.
Mai Hoa đi đến trước mặt Hiên Viên Mặc, châm trà cho hắn. Rồi sau đó cười nói: “Vương gia thỉnh dùng trà.”
Hiên Viên Mặc tức giận nhìn cái bàn gỗ đã vỡ, con ngươi đen lóe lóe, vừa rồi cơn tức của hắn có lớn chút. Những năm gần đây, chưa có nữ nhân nào có thể phất mặt mũi của hắn như vậy. Mộ Dung Thập Thất – nàng chính là người đầu tiên! Nhưng, suy cho cùng những chuyện hắn từng làm với nàng không cách nào bồi đắp, nếu hắn tiếp tục cường ngạnh, sợ rằng cho dù có phải kháng cự đến chết nàng cũng sẽ không gả cho hắn. Uống ngụm trà, tiêu trừ lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn Thập Thất nói: “Những chuyện quá khứ bổn vương làm với Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung phu nhân đều là bất đắc dĩ. Nàng chớ để ý, từ nay về sau, sẽ không có ai dám xúc phạm tới Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân. Song, cũng phải nhìn thái độ của nàng như thế nào.”
Ý tứ chính là, nếu mà nàng cự tuyệt, như vậy, sau này phiền toái tới cửa sẽ đếm không xuể, nếu đồng ý, bọn họ sẽ gắn bó suốt đời, ngày sau vô luận có bao nhiêu nữ nhân hắn cũng sẽ cho nàng một phần sủng ái. (Cho một điểm TRỪ khổng lồ vì cái suy nghĩ này.)
Nhưng lời hắn vừa mới nói xong, Thập Thất liền lắc đầu cười nói: “Sao Thập Thất có thể ghi hận Tam Vương gia chứ? Cha mẹ và Thập Thất đều có thân phận thấp kém, cho dù bị người chà xát dưới lòng bàn chân tùy ý vũ nhục, cũng không thể phản kháng, nếu không thể phản kháng, tại sao lại ghi hận? Chẳng qua thiện ác cũng có báo ứng, những chuyện kia đã bị Thập Thất chôn thật sâu dưới đáy lòng, thỉnh thoảng sẽ mang ra để phơi nắng.” Sát khí dưới đáy lòng dần dần nổi lên, Thập Thất chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này, phảng phất như bị người cầm đao để ở trái tim, uy hiếp nàng bán mình.
Càng không nghĩ tới, Hiên Viên Mặc lại tự đại, cuồng vọng như thế, dùng uy hiếp để bức bách nàng?
Nghĩ ngon lắm ấy! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
“Nàng! Mộ Dung Thập Thất, hôm nay bổn vương tự mình dẫn người tiến đến đưa sính lễ, đây đã là giới hạn lớn nhất, rồi lại hứa hẹn cho nàng danh phận trắc phi, nàng nên hiểu được chữ đủ!” Hiên Viên Mặc nghe những lời nịnh hót quái gở của nàng, lửa giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên, không để ý mọi thứ, hắn cất giọng lạnh lùng mang theo vài phần lửa giận nói. Nhưng lời nói ra khỏi miệng, hắn bỗng có chút hối hận. Hắn càng như thế, nàng sẽ càng phản cảm.
Ý cười trên mặt Thập Thất dần dần tiêu tán đi, vốn muốn từ tốn thương lượng khước từ cọc hôn sự này, nhưng thái độ cường ngạnh cộng với khẩu khí uy hiếp và lời nói bố thí của Hiên Viên Mặc, đã chọc giận người vẫn luôn có tính tình tốt như nàng!
“Lời này của Vương gia lại không đúng. Thập Thất sao lại không biết đủ? Nếu không biết đủ thì sao lại một hơi đáp ứng cuộc hôn sự với Vương gia? Nhưng sự thật chính là như thế. Nếu Vương gia cấp cái vị trí trắc phi đều miễn cưỡng như thế, kia cần gì phải cưỡng cầu?” Lòng Thập Thất thầm cười lạnh, ánh mắt kiên định nhìn lãnh mâu hàn khí bức người của hắn, lạnh lùng nói.
“Như vậy, ý của nàng, chính là cự tuyệt việc bổn vương cầu thân?” Mặt Hiên Viên Mặc âm trầm hỏi.
Thập Thất mỉm cười, khuynh thành đẹp mắt, “Như ngài nghĩ đấy.”
“Nàng!” Hiên Viên Mặc giận không thể nén xuống, “Mộ Dung Thập Thất, nàng có nghĩ tới hậu quả hay không?! Nàng cố ý cự tuyệt, bổn vương ngày sau quyết định sẽ không nương tay buông tha nhà nàng!”
“Vương gia đang uy hiếp đó sao? Tuy rằng trong lòng Thập Thất rất run sợ, nhưng Thập Thất biết một đạo lý, quốc có quốc pháp gia có gia quy. Vương gia cũng không thể thích là làm bậy. Vương gia nếu thật sự không buông tha một nhà Thập Thất, hiện tại vào thời điểm mẫn cảm này, dân chúng của Phượng Thiên quốc nếu biết Tam Vương gia là người có lòng dạ độc ác như thế, đối với người nhà của một tiểu nữ tử cũng có thể xuống tay, vậy thì, dân chúng sẽ nghĩ như thế nào?” Thập Thất cười lạnh nói. Ngươi có thể uy hiếp, tại sao ta lại không thể? Trò hay còn ở phía sau.
Nói rồi dừng lại một chút, Thập Thất nói tiếp: “Huống hồ, sau khi rời khỏi Thụy vương phủ, Thập Thất từng lập lời thề. Lập gia đình chỉ làm chính thất, không làm tiểu thiếp!”