“Mẹ, trải qua nhiều chuyện như vậy, Thập Thất đã suy nghĩ cẩn thận, dưa hái xanh không ngọt, nếu Vương gia không yêu con, thế thì, cho dù con có nỗ lực cố gắng cũng không làm nên chuyện gì. Huống hồ, rời khỏi vương phủ cũng là ý nguyện của Thập Thất, bởi vì con có thể trở về chăm sóc mẹ.” Thập thất thu lại cảm xúc khác thường, trưng ra dáng vẻ lãng tử hồi đầu nói với Lý Uyển Nhi.
Lý Uyển Nhi vừa nghe, nước mắt chảy càng dữ dội: “Thập Thất đáng thương…”
“Mẹ, gần đây mẹ sống có tốt không?” Khóe miệng Thập Thất run rẩy, vì không muốn Lý Uyển Nhi tiếp tục thương tâm, nàng vội vã thay đổi đề tài hỏi. Mà nàng cũng vừa tìm tòi được từ trong trí nhớ, tuy rằng cha Mộ Dung Thập Thất cực kỳ yêu thương Thập Thất, nhưng mà, không biết nguyên nhân vì sao, bắt đầu từ năm năm trước, ông liền lãnh đạm với Lý Uyển Nhi, thậm chí còn nạp hai tiểu thiếp. Hai tiểu thiếp kia âm thầm ức hiếp Lý Uyển Nhi, có mấy lần bị Mộ Dung Thập Thất phát hiện, hung hăng giáo huấn hai ả, hai ả mới thu liễm lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hai ả sẽ thu liễm sao? Có thể thu liễm sao? Thập Thất cười lạnh.
Sau khi hồi phủ, nàng phải nhanh chóng biết rõ ràng rốt cuộc mẹ đã đắc tội gì với cha.
Ánh mắt Lý Uyển Nhi chợt lóe, bà cả đời đều dịu dàng không hề biết tranh đấu, sao có thể che giấu được tâm tư, huống hồ lại là trước mặt Thập Thất!
Bà úp mở, tránh né ánh mắt bức người của Thập Thất, hốc mắt ửng đỏ, lắc đầu trả lời: “Mẹ rất tốt, cha con cũng tốt với mẹ lắm. Đúng rồi, cha con gần đây hình như đang bận bịu việc thăng quan, nghe nói là đượcTam Vương gia trọng dụng.”
Sắc mặt Thập Thất đại biến. Tam Vương gia Hiên Viên Mặc! Được hắn trọng dụng?
Thông qua hiểu biết của Mộ Dung Thập Thất đối với cha, ông căn bản là một vị quan thanh liêm, không có bao nhiêu tâm cơ, sao có thể khiến Hiên Viên Mặc coi trọng?
Từ sự phòng bị của ba tên Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Diệp, Độc Cô Ngạo Thiên đối với Hiên Viên Mặc, cũng biết Hiên Viên Mặc có bao nhiêu dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế! Mà cha chẳng qua chỉ là một tiểu quan!
Thần sắc Thập Thất biến ảo, sát khí chợt phát ra toàn thân, mà lúc này nàng lại hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của mình, chỉ chuyên tâm suy nghĩ mối quan hệ lợi hại trong đó.
Chẳng lẽ…
Tim Thập Thất đập mạnh, thần sắc ngưng trọng.
“Thập Thất, con làm sao vậy?” Lý Uyển Nhi lo lắng hỏi. Sao bà lại cảm thấy hơi thở trên người Thập Thất, khiến người ta kinh sợ? Ngay cả Cẩm Sắc vẫn đứng ở cạnh bên cũng đã nhận ra!
Cẩm Sắc kinh lăng nhìn Thập Thất, tuy nói vẫn là hình dạng của tiểu thư, thế nhưng, nàng lại cảm giác vị tiểu thư đang đứng ở trước mặt, hình như là một người khác!
Bởi vì, hơi thở này, lạnh thấu xương vượt quá sức tưởng tượng! Hơn nữa… so với Thụy Vương gia lại càng đáng sợ!
“Tiểu thư?”
Có điều, Cẩm Sắc không suy nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng đã có lý giải, tiểu thư, nàng bị tổn thương quá sâu! Bởi vì cuộc sống phát sinh biến cố quá lớn, dẫn đến tính cách đột biến.
Nghe thấy tiếng hai người gọi mình, Thập Thất phục hồi tinh thần lại, âm thầm ảo não, nàng vậy mà lơ đãng phơi bày bản thân! Nếu lúc này ở bên cạnh có người khác, thì sẽ chuốc lấy phiền toái không cần thiết!
Thập Thất đem những rối loạn vừa rồi chôn vào đáy lòng, cười nói với Lý Uyển Nhi: “Mẹ, đừng lo cho con, chắc chắn trong vài ngày tới Vương gia sẽ đuổi bọn con ra phủ, đến lúc đó con sẽ hồi phủ chăm sóc mẹ, tận hiếu đạo.” Đồng thời, dò xét rõ ràng dụng ý của Hiên Viên Mặc!
Nếu cha xảy ra chuyện, vậy thì mọi người trong toàn tộc sẽ toi mạng, mà nàng… mới vừa xuyên đến đây, vẫn chưa muốn chết.
Lý Uyển Nhi nghe thấy lời Thập Thất nói, nước mắt mới vừa ngừng nay lại phiếm hồng rưng rưng: “Con gái ngoan của mẹ…”
Thập Thất thấy thế chỉ đành câm nín, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa hề chân chính khóc bao giờ, chưa từng nghĩ tới, lúc một nữ nhân khóc lại khiến người ta thương yêu thế này! Thập Thất vươn tay vỗ vỗ vai Lý Uyển Nhi, dùng tiếng nói dịu dàng mà chính nàng cũng không thể tin nổi, run run nói: “Mẹ, đừng khóc, tất cả sẽ tốt thôi, Thập Thất cam đoan với người.”
Lý Uyển Nhi rưng rưng gật đầu, “Ừhm, Thập Thất nói rất đúng!”
Sau đó, hai mẹ con nói thêm vài câu, Lý Uyển Nhi dùng sự dịu dàng nữ tính, tấm lòng từ ái của người mẹ, triệt để thu phục Thập Thất! Làm nữ nhân, phải làm được như vậy! Muốn giả trang bi thương, phải giả dạng giống thế này này! Làm được như thế thì giống đực trong thiên hạ nhất định sẽ bị khuynh đảo…
Đợi Lý Uyển Nhi lưu luyến bịn rịn rời khỏi, thì mặt trời đã sắp lặn về hướng tây.
Thập Thất nhìn hình bóng bà rời đi, một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy xuôi trong đáy lòng nàng, khiến miệng nàng khẽ cong nụ cười.
“Tiểu thư, phu nhân thực sự rất yêu người a.” Cẩm Sắc bị lây cảm động nói.
Thập Thất gật đầu, tình thương của mẹ có được không dễ, trước kia là Mộ Dung Thập Thất, hiện tại là nàng! Như vậy, nàng sẽ thủ hộ, vô luận như thế nào, đều sẽ thủ hộ.
Ấm áp, không phải tùy ý mà có được.
Thập Thất đang dợm bước xoay người vào phủ, thì bị cảnh tượng phía trước đập mạnh vào mắt, đó là hình ảnh hai người đang ôm nhau thắm thiết.
Quả thật là trai tài gái sắc à nha, đứng chung một chỗ khiến thiên địa biến sắc.
Đáy mắt Thập Thất chợt lóe vẻ khinh thường, nàng cúi đầu, nửa khom thân mình, hành lễ nói: “Thiếp thân tham kiến Vương gia, xin chào Trình cô nương.”
Thập Thất chạy tới phía trước, Độc Cô Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn lướt qua nàng, không hè che giấu sự chán ghét đối với nàng, hừ lạnh một tiếng nói: “Về sau nếu không muốn xấu mặt trước mặt mọi người, thì có bản lĩnh chút đi.” Ngụ ý của hắn chính là, hai ngày trước, tài nghệ của nàng không đáng một đồng!
CMN! Thập Thất thầm mắng một tiếng, ngẩng đầu lên, nét mặt tươi cười như hoa, “Hồi bẩm Vương gia, mấy ngày nay, thiếp thân ngày ngày đều luyện đàn tranh, hy vọng có thể nâng cao thêm một tầng, như vậy mới không cô phụ kỳ vọng của Vương gia.” Ý tứ chính là, hai ngày trước, tất cả mọi người khen nàng, thuyết minh nàng đàn rất hay, bây giờ luyện, chỉ là để cho hay hơn mà thôi, nàng luôn luôn biết rõ bản thân mình!
Sắc mặt Độc Cô Ngạo Thiên xấu xí cực kỳ, sự tồn tại của nữ nhân này khiến hắn phát bực!
Trình Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh hắn mới vừa rồi lúc hồi phủ, thấy Thập Thất đứng ở trước cổng, đang nhìn về phía xa xa, nàng cho rằng, nàng ta đang chờ Độc Cô Ngạo Thiên, bây giờ xem thấy, nàng thập phần khẳng định, nàng ta đang đợi Ngạo Thiên! Chỉ bằng nàng? Trong thủy mâu tràn ngập mị lực của Trình Tuyết Nhi, ánh lên ánh nhìn khinh miệt không có nửa phần che giấu.
Thập Thất làm như không phát hiện.
Trình Tuyết Nhi mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, tư thái muôn vàn, nàng kéo cánh tay Độc Cô Ngạo Thiên, lên tiếng hỏi: “Ngạo Thiên, đây là cửu đẳng thị thiếp bài danh thứ mười bảy Mộ Dung Thập Thất muội muội sao?”
Bốn chữ cửu đẳng thị thiếp được nàng đặc biệt tăng thêm âm độ! Thể hiện rõ sự khinh miệt!
Đáng tiếc, công lực cỡ này căn bản không xứng để Thập Thất phẫn nộ! Nàng muốn chính là như thế. Càng bị người chán ghét, nàng lại càng có thể không bị bất cứ ai hoài nghi mà rời khỏi vương phủ!
“Phải, chính là nàng!” Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu trả lời, thấy Trình Tuyết Nhi chủ động hỏi, lại vội vã giải thích nói: “Lúc trước để nàng ta vào phủ chỉ vì nàng cứ quấn quýt dây dưa, hơn nữa cửu đẳng thị thiếp trong phủ đang thiếu bài danh thứ mười bảy, trùng hợp tên của nàng lại tương xứng, thế nên mới để nàng vào phủ.” Ngụ ý chính là, nàng ta chẳng qua chỉ để pha trò mui vua, Tuyết Nhi, nàng không cần để ý.
CMN! Thập Thất thầm mắng một tiếng, nét cười trên mặt vẫn không thay đổi, trái lại càng thêm xán lạn: “Thế nhưng, thiếp thân là thật tâm yêu Vương gia.” Xì!
Mặt Trình Tuyết Nhi lộ vẻ không hài lòng.