Trình Tuyết Nhi đang trong cơn giận dữ, nên những lời Thập Thất nói bên tai, nàng đều cảm thấy không thoải mái, không phải xin lỗi, mà là lửa cháy đổ thêm dầu, lại thêm một mồi lửa nữa! Nàng ta rõ ràng là đang uy hiếp, bẻ cong, đóng kịch! Đây là đóng kịch! Rõ ràng trước mắt bao người, khiến nàng không cách nào phản kích! Nàng vốn không phải người tùy ý bị ức hiếp, hôm nay lại thua triệt để đến vậy, có thể nào bình tĩnh được! Bốp, hất bình sứ trong tay Thập Thất xuống đất. “Mèo khóc chuột giả từ bi!” Nàng cũng không phải kẻ đần độn sao nhìn không ra Mộ Dung Thập Thất đây là muốn nàng bị đánh sau lại còn phải nói lời cảm tạ nàng ta! Trình Tuyết Nhi nàng lúc nào lại là loại người tiện như vậy?
“Trình tiểu thư này sao lại không biết tốt xấu như thế chứ? Minh Nguyệt quận chúa đều là muốn tốt cho nàng thôi! Nếu không phải Minh Nguyệt quận chúa đánh vài cái như thế, thì nàng đã sớm mất mạng!”
“Đúng vậy, ta đều chứng kiến hết cả! Vừa rồi dáng vẻ Trình tiểu thư rất là vênh váo hung hăng, không coi Minh Nguyệt quận chúa ra gì.”
“Ôi, thật thấy không đáng thay cho Minh Nguyệt quận chúa. Trình tiểu thư căn bản là không hề cảm kích.”
“Cái này gọi là chó cắn Lã Động Tân không nhìn được người tốt.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu chỉ vào Trình Tuyết Nhi nói.
Cẩm Sắc kinh ngạc nhìn phản ứng của mọi người, tiểu thư đánh người mà còn đúng? Nàng lần đầu tiên thấy đấy! Tiểu thư thật lợi hại. He he.
Nét mặt Mai Hoa căng cứng, cho thấy nàng đang nhịn cười, Trình Tuyết Nhi này thật là không có lực ẩn nhẫn gì cả.
Ánh mắt Dung Nhi nhìn Thập Thất, đột nhiên xuất hiện vẻ kính trọng, trừng trị người còn có thể trừng trị đến loại trình độ này, tâm cơ và thủ đoạn của Mộ Dung Thập Thất đã không phải là nàng có thể bằng được.
Thập Thất nhìn bình sứ bị đánh vỡ, vẻ mặt đau xót lắc đầu: “Ôi, xem ra chuyện tốt làm không được. Cẩm Sắc, Mai Hoa, chúng ta vẫn là nên đi thôi.” Nàng cũng thật không ngờ, Trình Tuyết Nhi lại biết phối hợp như thế! Vở kịch mà thiếu mất diễn viên phối hợp thì sẽ không còn là vở kịch.
“Ngươi!” Trình Tuyết Nhi tức giận đến mức thân hình run rẩy, đứng cũng đứng không vững. Mộ Dung Thập Thất tính kế nàng! Khiến nàng trong cơn thịnh nộ mất đi lý trí! Vừa rồi lẽ ra nàng nên tiếp nhận bình sứ kia!
Ba người Thập Thất đi ngang qua mặt Trình Tuyết Nhi, sau đó nàng nhìn lướt qua vẻ mặt của mọi người, tiếp theo dùng thanh âm tràn đầy quan tâm nói với bọn nha hoàn của Trình Tuyết Nhi: “Nhanh đi mời đại phu tốt nhất trị liệu cho Trình tiểu thư. Hết thảy dược phí bản quận chúa đảm đương.”
“Vâng…” Bọn nha hoàn run run đáp. Minh Nguyệt quận chúa này quá lợi hại, trước kia chỉ có tiểu thư ức hiếp người khác, lúc nào đến phiên kẻ khác ức hiếp tiểu thư, các nàng nhìn thấy mà hóa ngốc, sao mà không nghe lời cho được!
Trông thấy phản ứng của bọn nha hoàn, Trình Tuyết Nhi lửa giận công tâm, tức giận hai mắt trắng dã, lăn quay ra hôn mê bất tỉnh!
Thấy thế, Thập Thất sửng sốt hô: “A! Sao lại hôn mê bất tỉnh? Thân thể Trình tiểu thư quý giá, nhanh lên, nhanh đi tìm đại phu! Nếu như Trình tiểu thư có xảy ra chuyện gì, lương tâm ta sẽ cắn rứt a!”
Bọn nha hoàn luống cuống tay chân nâng Trình Tuyết Nhi vào trong kiệu, sau đó thần tốc rời khỏi.
Nhìn các nàng hốt hoảng rời đi, khóe miệng Thập Thất cong lên, tâm tình vô cùng tốt, xem ra lần trước trong hoàng cung, lấy được thân phận Minh Nguyệt quận chúa, vẫn còn có chỗ hữu dụng!
Ba người dần dần đi xa.
Thân hình càng ngày càng xa, sắc mặt Dung Nhi trầm trọng đứng tại cổng nhìn theo, trong lòng đã có quyết định, kiếp này tuyệt đối không thể là địch với Mộ Dung Thập Thất.
Ngũ vương phủ
Hiên Viên Diệp xoay xoay chén sứ trong tay, vẻ mặt âm trầm nhìn vài tên hộ vệ đứng ở trước mặt. Không ngờ Mộ Dung Thập Thất lại dám ra tay với Trình Tuyết Nhi! Trình Tuyết Nhi chính là chi nữ của Trình tướng, vậy mà nàng ta cũng dám đánh!
Nữ nhân này càng nhìn càng thấy không thuận mắt, hắn nhất định phải dạy dỗ nàng một chút!
“Đi! Tìm thời cơ tốt, giáo huấn nàng một trận.” Dựa vào việc nàng khi không nhận được danh hào Minh Nguyệt quận chúa, khiến bàn tính như ý của hoàng huynh thất bại, không cho nàng trả giá một chút, hắn không thể nào tâm bình khí hòa!
“Vâng!”
Mấy người lĩnh mệnh xong rồi rời khỏi, Hiên Viên Diệp liền đứng lên, vẻ mặt đổi đổi, nói: “Chờ đã, bổn vương đi cùng các ngươi!”
…
Trên đường trở về, ba người Thập Thất đi ngang qua một con phố sầm uất.
Trên con phố, có rất nhiều xe ngựa đi qua, người bán hàng rao bán inh ỏi, người đi đường vô số, náo nhiệt phi phàm.
Hành tẩu giữa đám đông, vẻ mặt ba người đều cười vui vẻ, hôm nay trừng trị Trình Tuyết Nhi thật sự là quá sung sướng!
“Sau này xem Trình Tuyết Nhi còn dám khi dễ tiểu thư nữa không.” Cẩm Sắc khó nén đắc ý, cười nói.
Thập Thất mỉm cười trả lời: “Nàng lúc này sợ rằng phải nửa tháng, một tháng không thể ra phủ. Trình tướng cũng sẽ không dễ dàng để nàng tùy tiện ra phủ nữa.” Trình Tuyết Nhi muốn đấu với nàng, vẫn còn quá non.
Vẻ mặt Mai Hoa có chút xấu xí, nhìn Cẩm Sắc hỏi: “Trình Tuyết Nhi trước kia ức hiếp tiểu thư sao? Sao em không sớm nói cho ta biết? Ta sẽ ra tay nặng một tí.”
“Ớ… Mai Hoa tỷ tỷ, là lỗi của Cẩm Sắc.” Cẩm Sắc vừa nghe, cũng có chút hối hận, nàng hẳn nên sớm nói cho Mai Hoa, để Mai Hoa ra tay nặng chút.
Thập Thất không nói gì, lắc đầu cười nói: “Không cần để ý. Hôm nay trường phạt Trình Tuyết Nhi như vậy là đủ rồi.”
“Bán thân chôn cha?” Ánh mắt Cẩm Sắc đảo qua, liền đảo đến cách đó không xa, có một đám người vây xung quanh một nữ tử khóc sướt mướt. Nói rầm rì gì đó. Từ khe hở, thấp thoáng trông thấy, trên cổ nữ tử có giắt một tấm bảng, hình như là bốn chữ bán thân chôn cha.
“Ồ? Đi xem.” Thập Thất nhướng mi, không ngờ ở cổ đại thật là có chuyện bán mình chôn cha, Thập Thất lần đầu tiên thấy nên có chút mới lạ, liền bước đến xem.
Phần lớn người vây xem là phái nam, rất ít có phái nữ.
Đại đa số nam nhân đều dùng ánh mắt dâm dật đánh giá nữ tử bán thân.
Thập Thất đứng gần đánh giá nữ tử bán thân. Tuổi chừng mười sáu, thanh tú động lòng người, dung mạo trẻ trung. Khuôn mặt trắng nõn hơi có chút bẩn, nhưng không ảnh hưởng đến mỹ mạo của nàng. Hai mắt nheo lại, trong mắt Thập Thất có tia dị dạng, da thịt mềm mại trắng mịn này, trông như thế nào cũng không giống như là người ngay cả mấy lượng bạc để chôn cha cũng không có.
Đang nghĩ ngợi, Mai Hoa liền kề sát nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đây là kẻ lừa đảo. Trong phố chợ, có rất nhiều kẻ lừa đảo như vậy. Sau khi lừa bạc, bọn họ đều biến mất.”
Thập Thất gật đầu, cười nói: “Nhìn trò một tí.”
“Thật đáng thương mà.” Cẩm Sắc lau hai hàng lệ, tràn ngập đồng cảm nói.
Thập Thất và Mai Hoa liếc nhau, đều có chút không biết nói sao, Cẩm Sắc này thực sự là đơn thuần.
“Tiểu nữ tử ba tuổi mất mẹ, từ nhỏ đều do tổ mẫu nuôi nấng, nhưng một năm trước tổ mẫu đã qua đời, cha vì chữa bệnh cho tổ mẫu, bán toàn bộ vật đáng giá trong nhà để đổi thành tiền, nhưng cuộc sống không thể nào đoán trước được, cha cũng nhiễm trọng bệnh, kết quả cũng đi theo tổ mẫu và mẹ! Hôm nay gia cảnh quá nghèo, không có ngân lượng chôn cha. Hôm nay chỉ cầu mong sẽ có người tốt tâm hỗ trợ chôn cha, tiểu nữ tử nhất định lấy thân báo đáp.” Nữ tử bán thân lau nước mắt, điềm đạm đáng yêu nói.
Các nam nhân vây xem vừa nghe, trong sắc tâm cũng mọc lên vài phần đồng tình, nhưng dẫu sao mấy lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, nên ai cũng không dám tùy tiện giúp đỡ.
Mọi người đều ôm tâm tình xem trò đứng tại chỗ nhìn.
Nửa ngày đã qua mà một động tĩnh cũng không có, nữ tử bán thân ngẩng đầu nhìn mọi người, tầm mắt rơi vào người Cẩm Sắc đang lau lệ, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Thập Thất.
Nhận thấy được đường nhìn của nàng, Thập Thất ung dung thản nhiên, bắt được tinh quang chợt lóe lên trong mắt nàng. Thập Thất cười thầm, trò hay sắp trình diễn?
Quả nhiên, nữ tử bán thân bò đến trước mặt nàng, vươn bàn tay trắng nõn nắm lấy váy nàng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng cầu xin: “Tiểu thư hảo tâm, xin tiểu thư giúp tiểu nữ tử. Tiểu nữ tử sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của tiểu thư.”
Thập Thất nhướng đuôi lông mày, nở nụ cười thân thiện, cúi đầu hỏi: “Ngươi năm nay bao tuổi rồi?”
“Tiểu nữ tử năm nay mười bảy.”
“Cha ngươi qua đời khi nào?” Tiếp tục hỏi.
“Ngày hôm kia.”
“Vậy nhiều ngày qua ngươi đã ăn những gì?”
“Trong nhà còn có chút gạo. Còn có thể no bụng.”
“Ồ? Không bằng ta cho ngươi một ý kiến hay, ngươi không cần bán mình, cũng không cần phải thiếu nợ nhân tình bất cứ ai, chỉ cần đem gạo trong nhà bán đi, thì cũng có thể chôn cha. Giờ đây cha ngươi đã qua đời ba ngày. Gạo so với cha, tin rằng ngươi biết bên nào nặng bên nào nhẹ.” Thập Thất nhẹ nhàng nói, tiếng nói chỉ để hai người nghe được. Bộ dáng của nàng thoạt nhìn dễ lừa lắm sao? Không phải là nàng không đồng tình nữ tử bán thân này, thế nhưng nàng ghét người không làm mà hưởng, bịp bợm lừa đảo!