Cơ thể Thập Thất căng cứng, tay ôm lấy Cẩm Sắc đang run rẩy, lòng nàng run run. Nàng đã làm cái gì? Lúc Cẩm Sắc bị người hủy hoại, thì nàng đang hoài nghi Cẩm Sắc!
“A!” Thập Thất ngửa đầu hét lên một tiếng đau thấu tim can!
“Cẩm Sắc, là ta có lỗi với em! Em đợi chút, ta sẽ báo thù cho em!” Thập Thất cúi đầu, khàn giọng, dịu dàng nói với Cẩm Sắc.
Một tiếng thét này, khiến trái tim Hiên Viên Ninh rung động, tim hắn co rút lại. Ánh mắt hắn âm hàn, khủng bố, dữ tợn bắn về phía Trình Tuyết Nhi, dợm tính xuống tay với Trình Tuyết Nhi.
Thì Thập Thất đã buông Cẩm Sắc ra, bước đến trước mặt Trình Tuyết Nhi đang bị thương.
Ngồi xổm xuống, hai tròng mắt nàng lóe ra tia máu đỏ oạch cuồng dã tàn nhẫn âm hàn, vẻ mặt âm ngoan quả tuyệt. Toàn thân tỏa ra sát khí, hơi thở giống như Tu La chốn địa ngục.
“Ta muốn ngươi phải hoàn lại gấp trăm lần!” Thập Thất căm hận, ngữ khí phủ đầy sát khí.
Tay nhặt lên một cây gậy thô tròn bám đầy tro bụi, trên cây gậy vẫn còn dính vết máu.
Trình Tuyết Nhi khủng hoảng nhìn Thập Thất, lần đầu tiên nàng mới biết được Mộ Dung Thập Thất lại đáng sợ như thế! Nàng ta rốt cuộc muốn làm gì? Thân thể Trình Tuyết Nhi không ngừng lui về phía sau, “Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể giết ta! Nếu không cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được! Ngươi hại Cẩm Sắc như vậy, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không xong!” Thập Thất lạnh lùng nói!
Rồi sau đó, nàng trực tiếp túm quần Trình Tuyết Nhi kéo xuống!
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!” Trình Tuyết Nhi không ngừng lui về phía sau, lúc này, trong lòng nàng có một ý nghĩ đáng sợ. Mộ Dung Thập Thất muốn…
“Ngươi không thể!” Lúc này Trình Tuyết Nhi đâu còn bận tâm cái gì gọi là thẹn? Nàng chỉ thầm nghĩ làm cách nào để có thể chạy thoát khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thập Thất.
Ánh mắt thâm sâu của Hiên Viên Ninh trừng lớn, nàng….
Phi Kiếm vẫn ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Thập Thất giơ cây gậy lên, đè lên trên người Trình Tuyết Nhi!
“Tiểu thư, để em!” Mai Hoa tiến lên, muốn đoạt cây gậy gỗ trong tay Thập Thất.
Nhưng Thập Thất rụt tay lại, nàng cũng không ngẩng đầu, mà lạnh lùng nói: “Ta tự làm.” Nếu không tự mình động thủ, nàng sẽ làm Cẩm Sắc thất vọng!
“Trình Tuyết Nhi! Ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị cưỡng gian!” Thập Thất ngoan thanh nói, sau đó liền động thủ, lực đạo vô củng tàn nhẫn đâm cây gậy gỗ vào thẳng hạ thể của Trình Tuyết Nhi! (Ô, giống thủ pháp của Hàn Lăng qá, ko hổ xuất sinh từ cùng mẹ)
“A!”
Tiếng thét đau đớn chọc thủng đỉnh miếu, chấn phá tận trời!
Thập Thất không cho nàng thời gian tiếp tục đau hô, ngay lập tức đoạt lấy trường kiếm trong tay nàng, đâm thẳng vào ngực nàng!
“Đi chết đi!”
Chỉ trong nháy mắt, Trình Tuyết Nhi đã chết! Nàng chết mà mắt trừng lớn tỏ vẻ không thể tin.
Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, Thập Thất nhắm mắt lại, một giọt nước mắt tự khóe mắt chảy xuống.
Sau đó nàng rất nhanh mở to mắt, trở lại trước mặt Cẩm Sắc, ôm Cẩm Sắc, “Cẩm Sắc, ta đã báo thù cho em. Về sau sẽ không ai có thể làm hại em, đừng sợ.”
“Tiểu thư, Cẩm Sắc không sợ, thật sự không sợ!” Cẩm Sắc tựa đầu chôn trên vai Thập Thất, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơ thể run rẩy, giọng nàng cũng theo đó mà run run.
Mai Hoa tiến lên, khuỵa chân xuống một bên, ôm lấy Cẩm Sắc, “Nàng đã chết, Trình Tuyết Nhi đã chết, tiểu thư đã báo thù cho em.”
Giờ khắc này, tâm Thập Thất rốt cuộc cũng không thể che giấu. Nàng thật sự rất đau. Khi nàng biết, người nàng coi như là muội muội của mình, bị sáu nam nhân cưỡng dâm, mà mãi sau đó nàng mới biết được, lúc này, cho dù nàng có làm nhiều việc đi nữa, cũng vô pháp bù lại.
Nàng hối hận, nàng hẳn nên sớm giết Trình Tuyết Nhi!
Vì tránh để cho sự việc như thế này phát sinh nữa, sau khi trở về, nàng phải giết Liễu Nguyệt Phi!
“Đi, chúng ta hồi phủ. Sau đó tìm đại phu chữa trị cho em.” Thập Thất nâng Cẩm Sắc đứng lên, sau đó cùng Mai Hoa đỡ lấy Cẩm Sắc bước ra khỏi miếu hoang.
Cẩm Sắc vì tránh để Thập Thất lo lắng cho nàng, nên khuôn mặt tái nhợt gắng gượng mỉm cười, “Dạ.”
Lúc đi ngang qua Hiên Viên Ninh, bước chân Thập Thất khẽ khựng lại.
Nàng dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Hiên Viên Ninh, trầm giọng nói: “Tứ Vương gia, ta không biết ngài có mục đích gì? Chờ sau khi trở lại kinh thành, thỉnh ngài báo cho ta biết, ta không muốn bị vây trong sương mù.” Nàng biết, sự việc ở miếu hoang hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Hiên Viên Ninh nhướng nhướng lông mày lên, ánh nhìn trong thâm mâu u ám. “Về sau nàng sẽ biết.”
Thập Thất không nói, nheo mắt đánh giá một phen, sau đó cùng Mai Hoa dìu lấy Cẩm Sắc rời đi.
Lúc đi đến cửa miếu, sắc mặt ba người Thập Thất đại biến.
“Chúng ta bị người bao vây!” Vạn người mặc trang phục quân đội, tay nắm cung tiễn chĩa về phía miếu hoang!
Trăm người của bọn họ mai phục ở bên ngoài, lúc này đã biến thành thi thể chất đống ở cách miếu năm mươi thước!
“Là loại người nào?!” Sắc mặt Thập Thất trầm xuống, nghi hoặc hỏi. “Người người đều mặc trang phục quân đội? Là quân đội của ai! Chẳng lẽ là quân đội của Hiên Viên Hạo hoặc là Hiên Viên Mặc?!”
Nếu là Hiên Viên Hạo hoặc Hiên Viên Mặc, sao lúc này bọn họ lại động thủ với nàng?! Thế không phải là lãng phí thời gian ư? Căn bản là không đáng?
Nếu không phải nhằm vào nàng thì nhằm vào ai?
Thập Thất quay đầu nhìn Hiên Viên Ninh, người mới đến ngôi miếu hoang này cách đó không lâu, nhăn lông mày, chẳng lẽ…?
Mai Hoa lắc đầu, lúc bọn họ đến căn bản là không thấy những người này! Những người này tại sao bây giờ lại xuất hiện ở bên ngoài? Ước chừng trong vòng khoảng trăm thước! Chẳng trách bọn họ không nghe thấy chút tiếng động nào!
Nghe vậy, con ngươi thâm trầm nội liễm của Hiên Viên Ninh càng thêm u ám, hắn nheo mắt, cất giọng lạnh lùng nói với ba người Thập Thất: “Mau trở lại trong miếu!”
Thập Thất và Mai Hoa dìu lấy Cẩm Sắc lui về phía sau, vừa vặn nhìn thấy người đứng ở trước vạn người, chỉ huy quân đội là hộ vệ đi theo bên người Hiên Viên Mặc, Lưu Trầm!
Là quân đội của Hiên Viên Mặc!
“Là người của Hiên Viên Mặc! Hắn muốn giết ngài!” Trở lại trong miếu, Thập Thất nhìn ngay sang Hiên Viên Ninh, lạnh giọng nói.
“Vương gia?” Phi Kiếm cúi người hỏi. Vừa rồi trước khi đến ngôi miếu hoang này, Vương gia đang suy nghĩ biện pháp đối phó Hiên Viên Mặc, bởi vì Vương gia đã biết Hiên Viên Mặc hoài nghi ngài ấy, nhưng nghe được tin Mộ Dung tiểu thư gặp nguy hiểm, nên Vương gia mới tạm thời buông mọi việc trước mắt, tiến đến bảo hộ Mộ Dung tiểu thư trước.
Hiên Viên Ninh cúi con ngươi thâm trầm, trầm mặc. Động của tác Hiên Viên Mặc cũng nhanh thật!
“Phải nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này. Có điều, bốn phía đều là người của Hiên Viên Mặc, đại khái tính ra khoảng một vạn người. Làm sao có thế thoát khỏi đây?” Thập Thất vẫn không nói gì trách cứ việc Hiên Viên Ninh dẫn người của Hiên Viên Mặc đến, dẫu sao, giờ đây thân đang bị hãm trong hòan cảnh nguy hiểm, nàng cũng trốn không thoát! Cục diện trước mắt mọi người đều không muốn nhìn đến!
Hành vi lý trí nhất, đó là tìm được phương pháp thoát thân!
Phi Kiếm kính nể nhìn sang Thập Thất, gặp nguy không loạn, không hổ là người mà Vương gia coi trọng!
Hiên Viên Ninh ngẩng đầu nhìn sang Mộ Dung Thập Thất một lúc, “Nàng tin tưởng bổn vương chứ?”
“Hiện tại tin.” Thập Thất gật đầu nói. Hiện tại bọn họ đều muốn sống, mục tiêu đều giống nhau, cho nên nàng tin tưởng hắn, nhưng cũng không có nghĩa về sau cũng vậy.
Hiên Viên Ninh đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng. Con ngươi đen loe lóe, sau đó nói: “Để ta che chở nàng tránh né cung tiễn, trong thời gian nhanh nhất đột phá! Mà bản thân Cẩm Sắc bị trọng thương, để Phi Kiếm và Mai Hoa che chở.”
“Nói thật dễ, vạn cung tiễn như mưa, ta không thể mạo hiểm làm con nhím. Ngài ốc còn không mang nổi mình ốc, bảo hộ ta làm sao được?” Thập Thất cười lạnh nói.
Hiên Viên Ninh mỉm cười, sau đó bám vào bánh xe đứng lên. “Nàng không cần lo lắng.” Dứt lời, hắn liền hướng tầm mắt vào đống rơm rạ chồng chất ở trong góc miếu.
Thập Thất kinh ngạc nhìn hắn, hắn không bị thương?!
Mai Hoa cũng vạn phần kinh ngạc. Nhưng hiện tại không phải là lúc nghi hoặc, bọn họ phải mau chóng nghĩ ra biện pháp thoát thân!
Thập Thất cũng rất nhanh phát hiện đống rơm rạ đó, ánh mắt sáng ngời, mặt giãn ra, cười xán lạn với Hiên Viên Ninh: “Có biện pháp rồi!”