“Thì ra là thế, thảo nào không có độc xà mãnh thú dám tới gần chúng ta.” Thập Thất nói.
Những làn gió nhỏ khẽ thổi, cát nhỏ bay bay.
Từng tiếng gào khóc thảm thiết khiến người ta mất hồn vang vọng.
“A! Rắn! Là rắn độc! Còn có sư tử, báo săn nữa!”
“A! Đau quá!”
Rất nhanh, từ dưới chân núi vọng lên từng đợt la hét thống khổ.
Lưu Trầm vừa thấy tình huống không bình thường, thú dữ càng ngày càng nhiều, bèn hướng tới nghìn người hô: “Chạy mau!”
Những thảo dược này thực sự có mê hoặc lớn cỡ ấy, có thể thu hút toàn bộ độc xà mãnh thú tiến đến?
Ngay lúc Thập Thất nghi hoặc, thì thanh âm nhu hòa thản nhiên của Hiên Viên Ninh vang lên bên tai nàng: “Những thảo dược này chỉ nhìn một cách đơn giản thì không có uy hiếp gì, thế nhưng một khi dung hợp, hòa trộn thành thành phẩm sau cùng, sẽ toả ra một loại hương vị đặc biệt.”
Thập Thất nhướng mày, thì ra là thế. Đủ loại dấu hiệu, khiến nàng không nghi hoặc cũng không được. Rốt cuộc Hiên Viên Ninh là một người như thế nào? Có rất nhiều điểm đáng ngờ. Tuyệt đối sẽ không đơn giản như nàng thấy.
Hiên Viên Ninh thấy nàng đã không còn nghi vấn, thì không nhiều lời nữa. Nàng là một nữ tử thông minh, lưu lại một đầu mối để nàng tự mình cảm nhận, sau đó lý giải, tuần tra, cuối cùng hiểu rõ chân tướng. So với việc hắn chủ động công kích còn có sức ảnh hưởng nhiều hơn, mà hắn lại càng không muốn độc xướng khúc tương tư một mình. Cũng đồng dạng như thế, hắn biết, hắn không thể thẳng thắn, bằng không, nàng sẽ lập tức kéo ra khoảng cách, không để cho hai bên có một cơ hội nào!
Đã như vậy, hết thảy cứ từ từ!
“Thật sảng khoái! Cho các ngươi muốn giết chúng ta này, các ngươi trước hãy bảo trụ mạng nhỏ của mình đi rồi nói tiếp!” Mai Hoa lạnh lùng cười nói. Hôm qua họ đã phải bần cùng nhảy xuống vách núi, tiếp đó ngâm mình trong hồ nước lạnh lẽo, rồi lại phải leo lên vách núi cao ngất này! Không cho bọn chúng nếm chút khổ sở thì quá là không có thiên lý!
Phi Kiếm gật đầu, “Chỉ là, vẫn còn có kẻ không sợ chết bò lên trên kìa!”
“Đi!” Hiên Viên Ninh nắm chặt tay Thập Thất, nói.
“Ừhm.” Thập Thất liếc mắt nhìn thảm trạng bên dưới lần cuối, xác định trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không đuổi kịp, nàng liền xoay người rời đi.
Phi Kiếm và Mai Hoa theo sát sau đó.
Bốn người vừa đi vừa có thể trông thấy có không ít độc xà lướt qua bên cạnh, không biết vì sao, chúng không hề bổ nhào vào họ, hơn nữa, khi trông thấy họ, thì chúng đều cuộn mình uốn éo lách sang hướng khác.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, khóe miệng Thập Thất giật giật, rốt cuộc Hiên Viên Ninh đã âm thầm giở trò gì thế? Sao có thể khiến cho những con độc xà này gặp người mà không cắn, với lại trông chúng cứ như là gặp phải nguy hiểm, thấy họ là nghiêng mình bò sang hướng khác.
Lại nói tiếp, bột phấn mang theo hương vị này, thật đúng là lợi hại, quả thật có thể hấp dẫn những độc xà mãnh thú tiến đến.
Phía sau không ngừng vang lên tiếng của các loài độc xà mãnh thú, nghe vào tai quả thật khiếp người.
Lúc này, bốn người đã bắt đầu xuống núi! Con đường đi xuống càng lúc càng dốc.
Hiên Viên Ninh nắm chặt tay Thập Thất, ánh mắt chuyên chú, tiếng nói ôn nhu luôn xuất hiện vào lúc nàng không phát giác, “Ở đây có Liên Châu Thảo, lúc xuống núi nhất thiết không nên đụng vào! Một khi đụng vào, sẽ lập tức trúng độc bỏ mình! Ngay cả thời gian cứu trị cũng không kịp!” Hiên Viên Ninh cau mày dặn dò. Khoảng cách đến kinh thành không còn xa, ở phía dưới núi quả thực còn có vài tòa núi nhấp nhô nối tiếp nhau, không ngờ ở đây lại có nhiều nguy cơ tàng ẩn đến như vậy!
Còn có một số thảo dược chưa từng có gặp qua nữa!
Chính bởi vì đây là sườn núi, cho nên mới không có người đến đây thám hiểm, ở đây không có bất cứ con đường nào, toàn bộ đường đi đều là do bốn người họ cùng nhau tạo nên.
“Liên Châu Thảo? Phải chăng chỉ cần không để bị trúng độc thì có thể ngắt lấy nó?” Thập Thất vừa nghe đến loại độc thảo nếu trúng phải thì lập tức bỏ mạng, liền vụng trộm nổi lên tâm tư, độc dược như vậy, về sau có lẽ sẽ có tác dụng.
Thâm mâu của Hiên Viên Ninh thoáng loe lóe, nhìn Thập Thất cười nói: “Chớ có nảy sinh loại tâm tưởng gì, Liên Châu tính tình cao ngạo, không thể tuỳ tiện hái. Mọi người không hiểu biện pháp hái nó, thì đừng nên chạm vào. Vừa rồi ta đã hái một chút bỏ vào trong bình sứ, nếu nàng muốn, chờ rời khỏi đây, ta sẽ cho nàng một ít.”
Thập Thất lắc đầu khước từ: “Nếu tính tình nó cao ngạo, không muốn bị người giẫm lên, ta cũng không tiện ép buộc, Tứ Vương gia vẫn tự giữ đi, cho dù có cho Thập Thất, Thập Thất cũng không hiểu cách sử dụng, vô duyên vô cớ sẽ làm lãng phí nó.” Đối với hắn, nàng nhìn không thấu, đoán không ra, nếu như có thể biết mục đích của hắn, có thể nàng sẽ nhận lấy.
Khuôn mặt anh tuấn của Phi Kiếm co giật: từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Vương gia bị người cự tuyệt! Mộ Dung tiểu thư thật là đặc biệt! Kỳ thực Vương gia chỉ muốn lấy lòng nàng thôi, nhưng nàng lại cứ như là đề phòng trộm cướp, cứ cẩn thận từng li từng tí.
Mai Hoa nhìn lướt qua hai tay của Hiên Viên Ninh và Thập Thất, con ngươi loe lóe.
Nghe thấy Thập Thất cự tuyệt, Hiên Viên Ninh cũng không buồn bực, chỉ là, tim hắn lại trầm vài phần. Song hắn vẫn nắm chặt tay Thập Thất, tiếp tục đi về phía trước.
Dọc theo đường đi, Thập Thất tận lực ít nói ít hỏi, tận lực bảo trì khoảng cách với Hiên Viên Ninh. Song, vì mạng sống, nàng vẫn để Hiên Viên Ninh nắm tay nàng. Dẫu sao, nàng cũng không phải là người cổ đại, chỉ vì bị nam nhân chạm tay nhỏ bé đôi chút, thì muốn lấy thân báo đáp, lúc này, đối với nàng mà nói, sống là quan trọng nhất.
Thế nhưng, Hiên Viên Ninh lại thật sâu ngắm nhìn đôi bàn tay đang tương giao của hai người.
Con đường xuống núi cực kỳ ngoằn ngoèo dốc đứng, mỗi một bước đi đều phải rất cẩn thận, nếu không chú ý sẽ trượt chân rơi xuống! May mà bốn người đều là người cẩn thận, dọc theo đường đi rất ăn ý, mỗi khi phát hiện không thích hợp đều lập tức hô lên.
“Cẩn thận!” Hiên Viên Ninh hô lớn một tiếng, cơ thể nhanh như chớp chắn ngay trước mặt Thập Thất, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một con rắn ngũ sắc đang khè khè lưỡi! “Con độc xà này có kịch độc!” May mà chặn lại đúng lúc, không có để nó công kích đến Thập Thất! Bằng không, ánh mắt Hiên Viên Ninh sầm tối lại vài phần, một khi bị nó cắn phải, sẽ mất mạng ngay tại chỗ! Nghĩ tới đây, Hiên Viên Ninh âm thầm vận dụng nội công, chỉ nghe răng rắc một tiếng, con rắn ngũ sắc liền tan xương nát thịt ngay tại chỗ.
Kỳ dị là, trên tay Hiên Hiên Ninh lại không hề có vết máu, sắc mặt hắn bình thản, dường như con độc xà trong miệng hắn chỉ là một con kiến có thể tùy ý đạp chết.
Thập Thất nhíu nhíu mày, Hiên Viên Ninh như vậy làm cho nàng có loại cảm giác hít thở không thông, chuyển mắt, né tránh con rắn đã hóa thành một vũng máu trên mặt đất, nàng lạnh lùng xa cách nói: “Cảm ơn.”
“Dọc theo đường đi phải cẩn thận.” Sao Hiên Viên Ninh lại không phát hiện ra sự khác thường của nàng, chẳng qua, hắn vẫn không lên tiếng giải thích.
Bầu không khí trở nên nặng nề mà quỷ dị.
Phi Kiếm nhìn Hiên Viên Ninh, rồi lại nhìn Thập Thất, nhíu mày, hắn nghĩ việc này hắn nên giải thích thay Vương gia: “Loại độc xà này, nếu không làm cho nó tan xương nát thịt, nó sẽ không chết, trái lại còn công kích! Đến lúc đó bị dính phải dịch thể mà nó phun ra lúc sắp chết, vậy thì dù cho có là đại la thần tiên cũng khó cứu.” Vương gia không phải là người có thủ đoạn độc ác, ngài ấy cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, ngài ấy chỉ là không giỏi biểu đạt.
Nghe vậy, lòng Thập Thất có tia khác thường, cúi đầu, vừa đi vừa nói: “Đối mặt với kẻ địch, nếu chúng ta muốn sống, dù cho thủ đoạn có tàn nhẫn, cũng sẽ không tiếc. Đây không phải là tâm ngoan vô tình, mà là sinh tồn, chỉ là sinh tồn.”
Bàn tay nắm lấy tay nàng, có mang theo một chút ấm áp, sau khi nghe thấy một câu như thế, thoáng cái run rẩy.
Bầu không khí lại lặng im vài phần, bốn người bởi vì quá chuyên chú vào con đường dưới chân, nên y phục trên người đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Khí trời ngột ngạt, mùi vị ẩm ướt dần dần bốc lên.
Dường như sắp có một cơn mưa to!
“Trời sắp mưa, Tứ Vương gia, chúng ta phải mau chóng xuống núi, tìm một nơi bí ẩn mà lại có thể tránh mưa.” Thập Thất ngẩng đầu nhìn trời, sau đó quay sang nói với Hiên Viên Ninh.
Dọc theo đường đi Hiên Viên Ninh vẫn đều im lặng, lúc này mới gật đầu: “Được.”
“Phía sau không có ai đuổi theo, người của Tam Vương gia có thể đã bị tiêu diệt. Tiểu thư, chúng ta có thể phóng tâm rồi.” Mai Hoa nói với Thập Thất.
Thập Thất gật đầu, “Ừ, dù cho bọn chúng có đuổi theo, thì độc thảo và đầm lầy dọc theo đường đi cũng sẽ tiêu diệt hết bọn chúng, song chúng ta cũng tuyệt đối không thể lơ là, một khi bị bọn chúng phát hiện hành tung, hậu quả thiết nghĩ không thể gánh nổi.”
“Ta vẫn lưu ý động tĩnh phía sau, xin Mộ Dung tiểu thư yên tâm, bọn chúng không đuổi kịp chúng ta đâu.” Phi Kiếm cười nói.