Sắc mặt Kiều Linh Nhi trắng bạch, hắn vậy mà đoán được! Giọng điệu chắc chắn, thái độ ung dung thong thả đến vậy đã nói lên hắn hoàn toàn không để việc đó vào mắt! Giờ phút này, hành động của nàng hình như lại có chút nực cười, tự giễu cười khẽ.
“Đa tạ Kiều tiểu thư nhắc nhở.” Thấy bầu không khí vì sự lạnh lùng của Hiên Viên Ninh mà có chút cứng ngắt, lại nhìn bộ dạng quẫn bách của Kiều Linh Nhi, Thập Thất cười nói. Dù gì đi nữa, Kiều Linh Nhu vẫn là ân nhân cứu mạng của họ, có thể là nàng ấy mang theo một mục đích không thuần khiết nào đó đến truyền tin, nhưng phần tâm ý này của nàng vẫn là tốt.
“Không cần phải cảm ơn, Linh Nhi chỉ làm việc phải làm mà thôi. Mong các vị cẩn thận, biểu ca là nhị công tử của Kiều gia sơn trang, dưới tay bồi dưỡng không ít ám vệ, mỗi người đều có võ công cao siêu.” Kiều Linh Nhi cảm kích Thập Thất đã lên tiếng, bèn cười nói. Nhưng, tâm tư của nàng, Hiên Viên Ninh căn bản chẳng thèm quan tâm, cũng không có ý nghĩ chịu ơn.
Lời nàng vừa dứt, tựa hồ vì để nghiệm chứng cho lời nàng nói, quả nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện mười mấy người mặc đồ đen!
Trong chớp mắt liền vây quanh bọn họ!
Mà phía sau vòng vây, chính là Kiều Vũ, người đã đi mật báo!
Thoáng chốc, đi kèm với vài tiếng ngựa hí vang to lớn, sát khí kéo tới.
Kiều Linh Nhi nhìn Kiều Vũ, tức giận hét: “Biểu ca, sao huynh có thể làm một việc vô đạo đức như thế?! Tứ vương gia không có thâm cừu đại hận gì với huynh, sao huynh lại đi mật báo? Muốn đẩy Tứ vương gia vào chỗ chết? Nếu không muốn hối hận, thì hãy lệnh cho ám vệ rút lui!” Bộ dạng an nhàn trấn tĩnh của Hiên Viên Ninh ban nãy đã khiến nàng hiểu rõ, hôm nay biểu ca tuyệt đối không chiếm được ưu việt! Hơn nữa còn có thể mất luôn tính mạng!
Lời khuyên của nàng không hề có tác dụng, Kiều Vũ cười nhìn Kiều Linh Nhi nói: “Linh Nhi mau lui ra ngoài! Tin biểu ca, biểu ca làm tất cả đều vì lợi ích của Kiều gia sơn trang, vì Kiều Gia Bảo! Chờ sau này có cơ hội, biểu ca sẽ từ từ giải thích với muội!”
“Ta không muốn biểu ca phải hối hận! Vì vậy, bây giờ xin huynh hãy từ bỏ!” Kiều Linh Nhi vội la lên. Thấy bộ dạng kiên quyết của Kiều Vũ, hẳn là tuyệt đối sẽ không buông tay!
Thập Thất lạnh lẽo nhìn Kiều Vũ, nam nhân này quả thật là đồ đạo đức giả! Nguyên nhân giết bọn họ chẳng qua là vì muốn lập công với Hiên Viên Mặc. Nhưng mà, có phải hắn đã quá coi thường họ rồi không? Hiên Viên Mặc phải chăng đã quá coi thường họ?
Không đúng, Hiên Viên Mặc tuyệt đối sẽ không liều lĩnh, khinh địch đến vậy, giao nhiệm vụ ám sát bọn họ cho Kiều Vũ, chẳng qua là muốn lấy Kiều Vũ để soi đường, nàng biết Kiều Vũ là tên tự đại ngông cuồng, không coi ai ra gì, tin rằng Hiên Viên Mặc cũng biết điều đó.
Nơi phụ cận, nhất định có người của Hiên Viên Mặc!
Bây giờ, việc cần làm là kéo dài thời gian.
Đang lúc nàng nhíu mày suy nghĩ thì bên cạnh vọng sang lời nói an ủi lòng người: “Đừng lo. Người của ta sẽ đuổi tới trong một khắc nữa.”
Người của hắn?!
Dọc đường đâu thấy hắn truyền tin đâu?!
Thập Thất khiếp sợ, hắn còn có bao nhiêu bộ mặt không muốn để người khác biết?
“Linh Nhi không cần nhiều lời! Mau lui ra!” Kiều Vũ không kiên nhẫn nữa, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói. Sau đó hắn nhìn về phía Hiên Viên Ninh, cười nhạt lạnh giọng nói: “Kiều Vũ đã chuẩn bị tốt quan tài cho Tứ vương gia!” Hắn đã hỏi thăm một chút về Tứ vương gia, Tứ vương gia là người thẳng tính ôn hòa, võ công không cao.
“Khẩu khí ghê thật!” Thập Thất lạnh lùng nói, vẻ mặt lạnh thấu xương nhìn Kiều Vũ, khóe miệng khẽ cười: “Ta thay Kiều tiểu thư hỏi ngươi một câu, ngươi có rút lui hay không?!”
Kiều Vũ nhìn sang Thập Thất, vẻ mặt chuyển thành khinh thường: “Ta tưởng là ai mà khẩu khí lại lớn vậy! Hóa ra là Mộ Dung tiểu thư! Thế nào? Bị Thụy vương gia bỏ rơi thì liền quyến rũ Tứ vương gia?”
Lời vừa rơi xuống.
Kiều Linh Nhi kinh ngạc, nàng ấy là Mộ Dung Thập Thất? Sau khi bị Thụy vương gia vứt bỏ, thì thay đổi hình tượng háo sắc xưa kia, trở thành nữ tử tài ba ngang hàng với Liễu Nguyệt Phi! Lại nhìn sang Hiên Viên Ninh, thân hình nàng run lên như trống.
Đáy mắt sâu không thấy vực của Hiên Viên Ninh bị che giấu bởi một tầng sát khí âm lãnh rất đáng sợ, nắm tay dưới ống tay áo khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay ngưng kết một tầng khí thể màu đen đối lập hoàn toàn với tay áo bào trắng.
Mai Hoa rút kiếm, chỉ vào Kiều Vũ: “Tiểu thư vì Kiều tiểu thư mới cho ngươi một cơ hội, ngươi không quý trọng thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác!” Dám nhục mạ tiểu thư, nàng nhất định để hắn hối hận không kịp!
Phi Kiếm nhíu mày, mi tâm hiển lộ sát khí. Vương gia quan tâm Mộ Dung tiểu thư, há có thể để người khác vũ nhục!
So với lửa giận của bọn họ, Thập Thất không giận mà còn cười, cười đẹp như hoa dưới nắng, cười đến rực rỡ vô cùng. Nàng nói với Kiều Linh Nhi đang khiếp sợ: “Kiều tiểu thư, cô là ân nhân cứu mạng của chúng ta, nể mặt cô, chúng ta đã cho biểu ca của cô một cơ hội, hắn đã không quý trọng ngược lại còn thốt lời vũ nhục, vậy thì những việc sắp xảy ra đều không liên quan đến chúng ta, mà cô cũng không cần nhiều lời nữa!”
Nghe vậy, thân hình Kiều Linh Nhi càng run lẩy bẩy. Qua hai ngày ở chung, Mộ Dung Thập Thất thấy người liền cười, bây giờ lại thốt ra những lời này, tuy nhẹ như gió, nhưng trong đó lại giấu giếm sát khí làm cho nàng kinh sợ!
Lại nhìn Hiên Viên Ninh, hắn không hề lên tiếng, đó là ngầm đồng ý!
Kiều Vũ thấy Thập Thất không hề sợ hãi, hơn nữa còn dùng loại thái độ này nhục nhã hắn, liền cả giận nói: “Được! Vậy thì đừng nói nhảm nữa! Lên!” Hắn quay đầu ra lệnh cho mười mấy tên ám vệ áo đen.
Nhóm Thập Thất chưa kịp xuất thủ thì trên núi đã có trăm người nhảy xuống, chắn trước mặt nhóm Thập Thất, đồng thời cũng vây quanh mười mấy tên ám vệ áo đen kia!
Sau cùng, có một nữ tử cao quí xinh đẹp lăng không bay đến, lúc nàng nhìn thấy Thập Thất, ánh mắt liền sáng ngời, kinh hỉ nói: “Lâu…tiểu thư!” Mẫu Đơn vui mừng, lâu chủ quả nhiên không sao!
Nhìn trăm người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Kiều Vũ đại biến. Thảo nào bọn họ ăn nói ngông nghênh như vậy, thì ra là có người tiếp ứng! Nhưng ám vệ của hắn đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, lấy một địch người, trăm người này hắn không để vào mắt! Thấy mười mấy tên ám vệ đứng bất động, hắn tức giận quát một tiếng: “Còn nhìn gì nữa?! Động thủ!”
“Xin tiểu thư, Tứ vương gia an tâm không cần lo lắng, Mẫu Đơn sẽ giải quyết bọn chúng trong nửa khắc!” Mẫu Đơn nhìn thái độ ngông cuồng của Kiều Vũ, nhíu mày, cười nói với Thập Thất.
Thập Thất gật đầu, nét cười vẫn đọng ở bên môi: “Được.” Để nàng xem Mẫu Đơn huấn luyện thuộc hạ Thiên Hạ Lâu tinh nhuệ ra sao! Nếu không thể thần tốc giao thủ với mười mấy tên ám vệ, đồng thời thu được thắng lợi, Thiên Hạ Lâu không xứng là với hai chữ Thiên Hạ!
Kiều Linh Nhi vừa ngẩn người vừa lo lắng, kiểu gì cũng không tin, Mộ Dung Thập Thất trước mắt lại là nữ tử như đồn đại, nữ tử xinh đẹp rực rỡ như vậy, Thụy vương gia sao lại vứt bỏ nàng?!
Kiều Vũ vẫn còn đang dào dạt đắc y, căn bản đâu nghĩ tới kết cục.
Mẫu Đơn giơ tay lên rồi hạ xuống, trăm người liền vung kiếm! Tốc độ cực nhanh, khiến người ta líu hết cả lưỡi.
Trong cảnh tàn sát khốc liệt chỉ có thể nhìn thấy bóng người qua lại như thoi đưa.
“Thập Thất, Thiên Hạ Lâu không tệ.” Thanh âm sâu kín đạm mạc vọng sang.
Tim Thập Thất nhảy mạnh một cái, hóa ra cái gì hắn cũng biết! Biết nàng đứng sau Thiên Hạ Lâu? Chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng Thiên Hạ Lâu?
Nửa khắc sau!
Chỉ thấy trong một tiếng hét đau đớn vang dội, trăm người vẫn sừng sững đứng thẳng.
Mà mười mấy tên áo đen kia đều đã ngã xuống đất.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên tĩnh lặng! Chỉ còn tiếng gió thổi cùng thanh âm lá cây sàn sạt.
Dưới bóng cây, sắc mặt Kiều Vũ xấu xí cực kì, hắn không thể tin nhìn thi thể chất đầy đất, chớp mắt tất cả đã đảo ngược! Hắn thực sự không quan tâm đến hậu quả!
Liếc nhìn Thập Thất, liếc nhìn Kiều Linh Nhi, nắm cương ngựa muốn chạy trốn!
Mai Hoa và Phi Kiếm thấy thế liền cưỡi ngựa chắn phía trước, “Muốn chạy?”
Kiều Vũ sợ hãi, cầm chặt lấy dây cương, gầm lên giận dữ rồi ra tay với Phi Kiếm và Mai Hoa.
Qua vài chiêu, Kiều Vũ bị đá xuống ngựa! Bị đâm mấy đao, hắn nằm trên đất đau đớn rên rỉ. Thấy Phi Kiếm và Mai Hoa muốn hạ sát, hắn liền nhìn sang Kiều Linh Nhi hô: “Linh Nhi biểu muội! Cứu ta! Cứu ta!”
Kiều Linh Nhi lấy lại tinh thần, xoay người xuống ngựa, chạy đến trước người Kiều Vũ, nói với Thập Thất và Hiên Viên Ninh: “Cầu mọi người tha cho biểu ca! Sau này huynh ấy tuyệt đối không làm hại mọi người nữa!” Kiều Vũ dù sao cũng là biểu ca nàng, sao nàng có thể để mặc hắn chết ngay trước mắt, chuyện này nàng không làm được.
Thập Thất không nói, nàng nhìn Hiên Viên Ninh, chờ hắn lên tiếng.
“Nếu Kiều tiểu thư đã khẩn cầu, vậy thì để báo đáp ơn cứu mạng của Kiều tiểu thư. Bổn vương sẽ tha cho hắn một mạng!”
Thập Thất nhíu mày.
Kiều Linh Nhi và Kiều Vũ đều thở ra một hơi.
Ai ngờ, câu nói kế tiếp của Hiên Viên Ninh khiến Kiều Linh Nhi và Kiều Vũ như bị rơi vào địa ngục: “Phi Kiếm, phế hắn!”