Nghe vậy, trong đôi mắt âm u thâm trầm của Hiên Viên Ninh nổi lên hàn băng vạn năm lạnh lẽo bắn thẳng tắp vào hắc mâu đầy sát khí của Cổ Trì.
Đây là, cuộc đọ sức của vương giả và bá giả.
Đây là, một loại tuyên chiến không ngôn ngữ.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Ninh nở nụ cười, ôn hòa cười, âm lãnh cười, nụ cười tựa như có sát khí rét thấu xương thấm nhập vào tâm. Chẳng qua chỉ trong giây lát, sát khí xuất hiện mạnh mẽ kia hầu như biến mất không còn. Chỉ còn lưu lại sự ôn hòa: “Cảm tạ.”
Cổ Trì nhướng mày, cười ha hả: “Hiên Viên Ninh, tốt, tốt lắm.” Chỉ có người như vậy, mới có thể là đối thủ ngang tài ngang sức với hắn.
Bỗng một làn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ đánh úp vào, thổi tung y phục và mái tóc mọi người. Bụi đất phất lên, lượn lờ trước mặt bọn họ, dẫn tới một trận kinh sợ.
Cơ thể Lăng Thanh không ngừng run rẩy, một màn phát sinh ban nãy khiến nàng có cảm giác như mới dạo một vòng từ quỷ môn quan trở lại.
Nhưng vào lúc này Lăng Dạ lại cảm thấy vô cùng áy náy với Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên thì thầm ghi tạc sỉ nhục ngày hôm nay vào lòng, suốt đời không thể quên. Đây là sự sỉ nhục hiếm thấy duy nhất trong cuộc đời hắn.
Lúc Hiên Viên Ninh xoay người đưa lưng về phía mọi người, tầm mắt hắn rơi vào thanh lợi kiếm hóa thành tro kia, nét ôn hòa biến mất, thay vào đó là hàn khí bức người, Cổ Trì… Một đối thủ bất ngờ xuất hiện, hắn ta đem cho hắn một kích trí mạng! Cười, nụ cười âm lãnh hiện lên trên môi.
Đây là một ngày đầy bất ngờ, cũng là một ngày có bước chuyển biến quan trọng.
…
Thập Thất lôi kéo Cẩm Sắc thần tốc rời đi, mãi cho đến lúc tới một con hẻm mới ngừng lại.
Dọc theo đường đi, Thập Thất không nói một lời. Cẩm Sắc vồn bị khiếp sợ, nên sau khi khôi phục thần trí, thì không kìm được kinh hô: “Tiểu thư, thật là đáng sợ! Cổ Trì? Người kia là ai? Tiểu thư làm sao lại quen biết nhân vật lợi hại đến thế? Còn nữa, Thụy Vương gia thiếu chút nữa muốn giết tiểu thư rồi! Sao bọn họ xấu xa đến vậy, lại có thể hợp nhau ức hiếp tiểu thư nữa chứ!”
Trong thời gian Cẩm Sắc liên tục hỏi dồn dập, thì thần sắc Thập Thất lại lãnh liệt. Cổ Trì, nàng rất muốn biết thân phận người này. Nhưng mà, không vội, nàng không cần tra, sẽ có người chủ động đến cửa cho hay.
Hơn nữa… nàng đoán, sự xuất hiện của Cổ Trì, mục đích không phải là nàng. Có lẽ là một người nào đó trong đám Độc Cô Ngạo Thiên. Cũng hoặc là, ngẫu nhiên xuất hiện, ngẫu nhiên kéo theo nàng cùng nhau nhập diễn. Suy cho cùng, trông hắn có vẻ, cũng rất nhàm chán.
Người này, đường hoàng bá đạo, tà mị xinh đẹp, thật khó có thể tưởng tượng được hai loại hơi thở hoàn toàn không ăn khớp kia lại xuất hiện trên cùng một người.
Đột nhiên, trước mặt Thập Thất chợt hiện lên, cặp mắt sóng gợn liễm diễm nhưng lại giấu giếm sát khí. Thân hình Thập Thất bỗng run lên.
Nếu trong mục đích của hắn có nàng, vậy thì, nàng sẽ phải đối mặt với khiêu chiến rất lớn!
“Cẩm Sắc, không được nói chuyện hôm nay cho cha mẹ ta biết.” Thập Thất trầm giọng dặn dò. Cha mẹ thật vất vả mới hòa hảo như lúc đầu, hai người đều đang đắm chìm trong mật ngọt, nàng không muốn quấy nhiễu họ, khiến họ lo lắng. Huống hồ, loại thời kì yên bình ngọt ngào này, chỉ sợ cũng không kéo dài quá vài ngày.
Dù sao, một tri phủ chờ đợi nhậm chức, thân phận lại quá thấp kém. Nhỏ bé như con kiến, những người đó muốn đạp chết, rất dễ dàng.
Hơn nữa, chiếu thư lên chức vẫn chậm trễ không đến. Việc đó, nhất định là do đám người Hiên Viên Hạo giở trò quỷ.
Cúi đầu nhìn cát đá đầy đất, Thập Thất tính nhẩm, Hiên Viên Mặc đi biên quan bình loạn chắc cũng mau trở lại?
“A… đừng… đừng cởi y phục của ta. Không được … mẹ ơi… cha ơi… ca ca ơi… Cứu con…” Tiếng trẻ con từ trong ngõ nhỏ sâu phía trước truyền đến.
“Tiểu thư? Có người kêu cứu! Là một đứa bé!” Cẩm Sắc trừng to hai mắt, nhìn Thập Thất, kêu một tiếng.
Tiếng kêu cứu, quấn bện lòng người!
Khóe miệng Thập Thất run rẩy, nàng đã nói, nàng không phải Bồ Tát, mới vừa mạo hiểm thoát thân, giờ lại còn muốn đặt bản thân đặt vào nguy hiểm, nàng không phải đứa ngốc… nhưng… vì sao tiếng kêu giòn giã xé rách cổ họng của đứa bé kia, lại làm nàng đau lòng? Hơn nữa, bước chân nàng còn không tự chủ đi về phía trước.
Chết tiệt! Nàng đời này có phải có cứu oán gì với ngõ nhỏ hay không? Chỉ cần là ngõ nhỏ thì sẽ có chuyện?
Cẩm Sắc lập tức theo sau, đáy lòng nở nụ cười mềm mại, tiểu thư thật tốt.
Hia người đi hơn mười thước, liền nhìn thấy, ở cạnh vách tường hẻo lánh, có một đứa trẻ chỉ khoảng tám chín tuổi đang bị hai gã hán tử năm mươi tuổi kinh tởm đặt dưới thân, quần áo của đứa bé bị cởi bỏ, trên thân thể bé nhỏ còn có thể thấy được những vết bầm tím.
Mà hai kẻ đáng khinh kia lại đang cười dâm đãng.
Biến thái!
Cẩm Sắc thấy cảnh tượng ấy, đã sớm hồn phi phách tán. Bật tiếng kinh hô một tiếng “A!” Hai kẻ này thật quá biến thái, thế nhưng lại đi xâm phạm một tiểu hài tử!
Cậu bé nghe được tiếng la, bèn nhìn sang hai nữ tử phía trước, hầu như theo bản năng mở miệng hô lớn: “Hai vị tỷ tỷ mau đi đi! Bọn chúng không phải người, ức hiếp đệ xong, sẽ ức hiếp các tỷ! Nhanh nhanh rời khỏi đây!”
Nghe được lời nói của cậu bé, vẻ mặt Thập Thất lãnh lệ, không thấy có dấu hiệu rời đi. Hốc mắt cậu bé đỏ lên.
Hai gã nam nhân cười dữ tợn quay đầu nhìn sang Thập Thất và Cẩm Sắc đứng ở phía sau bọn họ. Đôi mắt chợt sáng ngời, dâm quang lập lòe: “Mỹ nhân à! Hôm nay chúng ta thật sự là gặp may quá đi! Đầu tiên là gặp một thằng bé mềm mại động lòng người, sau lại gặp được hai nữ tử xinh đẹp như thiên tiên! Khà khà khà…”
“Muốn rời đi? Không kịp đâu!”
Một kẻ trong đó, tiến đến bắt lấy Thập Thất.
Thập Thất cười lạnh một tiếng, nhảy người lên đá ra một cước, mục tiêu chính là nơi trí mệnh đang ngóc cao lên của đối phương!
“A!” Tiếng kêu như heo bị chọc tiết xé ngang trời xuất thế.
Một cước này, lực độ mười phần, nam nhân này ngày sau muốn cương, e rằng so với việc vàng từ trên trời rơi xuống còn khó hơn!
Còn chưa chờ tên còn lại ra tay, chủy thủ trong tay Thập Thất cũng đã đặt ngang cổ đối phương, “Dám mơ tưởng ta? Tự đi tìm chết!”
Toàn bộ động tác, liền mạch lưu loát.
Một tay một cước, xé rách căm phẫn và sát tâm.
Hai gã đàn ông đối mặt với biến hoá tới bất ngờ, cơ thể hoảng sợ run lẩy bẩy như cái sàng, kẻ ngốc cũng ý thức được, nữ nhân trước mặt bọn họ không phải là nữ tử bình thường, mà là nữ phi tặc có võ công, bọn họ đúng là chọc phải ổ tặc rồi! Điều quan trọng nhất trước mắt chính là bảo toàn sinh mệnh a!
Hai gã vội vàng dập đầu, “Tha mạng!”
“Xin cô nương tha mạng! Về sau chúng ta không dám nữa!”
Cậu bé thấy đã được thoát thân, lập tức mắc cỡ đỏ mặt cuống quít nhặt y phục rách nát trên mặt đất mặc vào, mà hành động này, được gọi là che khuất cảnh xuân hé lộ. Ặc, chảy cả mồ hôi.
Thập Thất mắt lạnh nhìn phản ứng của hai người, nàng không muốn giết người ở đây, cũng không muốn giết người làm cho toàn thân máu tanh. Nhưng mà… hai người này tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, nếu không, còn có thể có người bị hại!
Đã như vậy… Thập Thất tàn nhẫn tặng thêm một cước.
Lập tức gã đàn ông còn lại, cũng cất tiếng gào rú đầy đau đớn “A!”
“Không muốn chết, cút!”
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó chật vật loạng choạng chạy đi.
Lúc này, Thập Thất mới chính thức đánh giá cậu bé, tuy rằng trên mặt cậu bé có vết bẩn, nhưng rất nhỏ, rất nhợt, thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, cái miệng nhỏ nhắn phì phì, khó trách khiến lão biến thái coi trọng! Lại nhìn thấy y phục cậu bé đều rách nát, thằng nhóc này sẽ không phải là nhi đồng lang thang chứ?
“Nói cho ta biết, đệ là ai?” Thập Thất cười hỏi. Nét mặt hóa ái nhìn qua cứ y như là một giáo viên nhà trẻ thật thụ, vô cùng dịu dàng!
Cậu bé cúi đầu, cất chất giọng be bé mà vô lực trả lời: “Thưa tỷ tỷ, đệ là Giang Tiểu Ngư. Năm nay tám tuổi. Là thôn nhân huyện Vũ Châu.”
“Cẩm Sắc, dẫn thằng bé về phủ.” Nhìn thằng nhóc này như vậy, nàng khẳng định chẳng được bao lâu nó sẽ té xỉu. Trở về lại hỏi tiếp. Thập Thất bất đắc dĩ thở dài.
“Vâng, tiểu thư.”
…
Tứ vương phủ
“Điều tra rõ Cổ Trì vì sao lại xuất hiện!”