Nghe thấy mệnh lệnh của Thập Thất, vài hạ nhân từ xa xa chạy tới.
Tam phu nhân quả thực không thể tin nổi, nàng nói nàng có thai, mà lão gia sao lại còn tùy ý Thập Thất hạ mệnh lệnh chứ?!
Sao chỉ trong chốc lát tình huống lại chuyển biến thế này? Vừa rồi họ sang đây chủ yếu là muốn cho Lý Uyển Nhi và Mộ Dung Thập Thất đẹp mặt! Kết quả giờ phút này, họ chẳng những không khiến người ta đẹp mặt, mà còn rước lấy họa vào thân!
Rốt cuộc là có chuyện gì? Hai người bỗng nhiên phát hiện, việc này tuyệt đối không đơn giản, xem ra, Mộ Dung Thập Thất không phải vì Lý Uyển Nhi lấy lại công đạo, mà là có ý định cảnh cáo họ! Không, phải nói là, cảnh cáo Tam Vương gia sau lưng họ!
Nghĩ thế, trong lòng hai người bỗng giật nảy mình, Mộ Dung Thập Thất này thật to gan! Cố tình lấy cho được sự đồng ý của Mộ Dung Phong.
Ý thức được điểm ấy, hai người rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận. Năm mươi gậy hôm nay họ không thể tránh thoát!
Nhưng, Tam phu nhân cắn chặt răng, làm sao bây giờ? Nàng vì việc mang thai, đã hao tốn rất nhiều tâm tư, năm mươi gậy, nàng đừng mong sẽ bảo trụ được đứa nhỏ!
Bọn hạ nhân đứng ở cạnh bên, không dám tiến lên. Dù sao, lúc này lão gia đang đứng bên cạnh, năm năm nay, hai vị phu nhân đều rất được sủng ái. Lúc này, người hạ mệnh lệnh chính là tiểu thư, bọn họ làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ?
“Ngươi dám!” Tam phu nhân độc ác nhìn Thập Thất.
Nghe vậy, Thập Thất khẽ cười một tiếng, tiến lên từng bước, dán vào bên tai ả, khẽ nói: “Dã loại trong bụng ngươi là của ai? Đừng nóng vội, để ta đoán, là của đầy tớ ở trong phủ? Lại hoặc là của biểu ca ngươi? Ha ha, không biết Tam Vương gia sau khi biết được, ngươi sẽ có kết quả gì đây? Nếu không muốn chết quá khó coi, liền thành thành thật thật chịu năm mươi gậy đi!” Từng chữ như dao, tước gọt trái tim Tam phu nhân!
Thật độc! Nó thật độc! Môi Tam phu nhân tím lại, hồi lâu cũng nói không nên lời. Trên đầu nàng ta toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh. Nó lợi hại hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng! Cũng có thể nói, thủ đoạn của nó còn tàn nhẫn hơn họ!
Đối địch với người như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng mặc dù như thế, Tam Vương gia há có thể mặc cho người ta khiêu chiến uy nghiêm của hắn! Mộ Dung Thập Thất nhất định sẽ vì ngày hôm nay mà trả giá!
“Còn nhìn làm gì?! Kéo xuống!” Thập Thất lớn tiếng quát lạnh.
Vài hạ nhân hai mặt nhìn nhau, sau đó thấy Mộ Dung Phong không hề có động tĩnh, liền nghe theo lệnh Thập Thất, túm lấy Nhị phu nhân và Tam phu nhân không ngừng kêu la xuống dưới.
“Mộ Dung Thập Thất, ngươi sẽ chết không được tử tế!” Nhị phu nhân sau khi bị kéo xuống, quay đầu lại nhìn Thập Thất chửi rủa.
Tam phu nhân thấy đã không có sức xoay chuyển càn khôn, khàn khàn kiệt lực tru lên: “Mộ Dung Thập Thất, ngươi sẽ hối hận!”
“Báo cho toàn phủ, nếu có người đối không tôn trọng mẫu thân, ngang nhiên phóng đãng ở trước mặt mọi người, thì đều phạt năm mươi gậy giống thế!” Thập Thất lạnh giọng ra lệnh. Nếu nguyền rủa có tác dụng, nàng sẽ không trọng sinh! Thập Thất nàng không sợ quỷ thần, mà chỉ sợ kẻ nhìn không thấu!
Tiếng khóc gào chấn vỡ màng tai lần lượt vang lên. Nụ cười trên miệng Thập Thất càng lãnh liệt. Nếu đã ra tay, vậy không cho phép mềm lòng!
Hiên Viên Mặc… nàng ngược lại muốn xem thử, hắn sẽ đối phó cha như thế nào!
Buông xuống hết thảy suy nghĩ, Thập Thất nhìn sang Mộ Dung Phong, trong mắt lại hiện lên ý cười ôn hòa: “Cha, hãy tưởng con. Sẽ tốt, tất cả đều sẽ tốt!”
“Thập Thất…” Mộ Dung Phong khiếp sợ với nụ cười của con gái, nụ cười trong tiếng khóc thê lương kia, càng làm toát ra một loại hơi thở âm thâm.
“Một cơn phong ba to lớn, sắp bắt đầu. Điều chúng ta phải làm không phải là tránh né, mà là dũng cảm nghênh đón, đi khiêu chiến!” Thập Thất ngẩng đầu nhìn vầng thái dương ửng đỏ, đôi mắt nheo lại. Vũ lực bất kể là kiếp trước hay kiếp này, dường như nàng đều cùng với số phận hèn mọn chống lại!
Nếu kiếp trước, nàng có thể phá muôn vàn khó khăn, đem đối thủ giẫm nát dưới chân, như vậy, kiếp này, nàng cũng có thể!
….
Thụy vương phủ.
“Loảng xoảng loảng xoảng” tiếng đồ sứ rơi từng cái, từng cái xuống đất.
“Khốn kiếp!” Trình Tuyết Nhi khó nén căm phẫn, những vật có thể ném đều bị nàng ném hết xuống đất. Có làm sao cũng nàng không ngờ đến, Liễu Nguyệt Phi lại lớn gan đến tranh nam nhân với nàng!
Mới vừa nghe hạ nhân bẩm báo, Độc Cô Ngạo Thiên và Liễu Nguyệt Phi gặp mặt ở tửu lâu, hơn nữa hai người họ còn trò chuyện rất vui vẻ!
Giờ đây, nàng không thể hiểu rõ, ở trong lòng Độc Cô Ngạo Thiên nàng rốt cuộc là gì! Nàng đã đồng ý gả cho hắn, mà hắn vẫn dây dưa với các nữ nhân của mình! Nay lại cùng với Liễu Nguyệt Phi, con gái Liễu tướng – đối thủ một mất một còn với cha.
Xem ra, nàng không cần phải vì hắn mà buông tha mọi thứ trong tay!
…
Minh Nguyệt tửu lâu.
Trong gian phòng ở lầu hai.
Liễu Nguyệt Phi và Độc Cô Ngạo Thiên trò chuyện rất vui vẻ, Liễu Nguyệt Phi cười duyên, hai má hồng hồng bày biện ra sắc thái mê người, khiến Độc Cô Ngạo Thiên ngồi đối diện thoáng bị thất thần.
Hôm nay, hắn nhận được thư, nàng nói vì cảm tạ lần trước hắn cứu nàng, nên mời hắn tới đây.
Nàng không hổ là tài nữ nổi danh Phượng Thiên quốc, nói năng bất phàm. Khí chất thanh nhã, tựa như tiên tử. Quả thực rất hấp dẫn hắn.
Nam nhân đều là động vật nhạy bén, hắn có thể nhìn ra được, Liễu Nguyệt Phi đối với hắn có hứng thú nồng đậm. Huống hồ thế lực đại diện sau lưng nàng, cũng làm cho hắn rất là động tâm.
Nếu như nàng có thể làm trắc phi, vậy thì…
Mà Liễu Nguyệt Phi lại nghĩ khác, hắn rốt cuộc có động tâm với nàng hay không? Nếu như không có, kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ?
Ngay khi hai người không hề bận tâm đến ai vui vẻ trò chuyện, thì ở tửu lâu đối diện, Lăng Dạ ngóng nhìn bọn họ, trong mắt hắn ánh lên vẻ ưu sầu, nàng thích Độc Cô Ngạo Thiên sao?
…
Hôm sau
Bầu trời quang đãng, xa xa trăm dặm là những áng mây đen kịt.
Cổng kinh thành rộng mở. Độc Cô Ngạo Thiên dẫn đầu mấy trăm thị vệ chờ đại giá của Thái tử Long Quy Thương Nguyệt quốc.
Lát sau, một chiếc xe ngựa xa hoa tiến vào trong thành, phía sau xe ngựa, là một nghìn binh sĩ mặc trang phục Thương Nguyệt quốc giẫm nát bụi trần, tiến vào kinh thành Phượng Thiên quốc!
Bên trong xe ngựa, sắc mặt Long Quy đầy băng sương, nhắm mắt như đang trầm tư.
“Điện hạ, tới rồi.” Tư Mã San San ôn nhu nói.
Long Quy bỗng nhiên mở mắt, hàn khí bức người toát ra. Cuối cùng đã đến! Lúc này, hắn phải tìm được Long Ẩn!
“Cung nghênh Thái tử điện hạ của Thương Nguyệt quốc!” Độc Cô Ngạo Thiên dẫn đầu bọn thị vệ hô to.
Long Quy mỉm cười, xốc mành xe ngựa lên, đi ra xe ngựa.
Dân chúng vây xem xung quanh, bỗng hét ồ lên.
Nam tử này đẹp quá!
Ngũ quan phân minh, tuấn mỹ tuyệt luân. Hắn có một đôi mắt đen như trời đêm, sáng như tinh tú trên trời. Sóng mũi cao thẳng, làn môi mỏng, tỉ lệ thật hoàn mỹ!
Nhưng lúc này, vẻ mặt hắn lại lạnh lùng, khiến cho thân hình khôi ngô của hắn có vẻ thập phần xơ xác tiêu điều.
Choa, đây là Thái tử Thương Nguyệt quốc!