Nghe vậy, Thập Thất giương mắt nhìn sang Liễu Nguyệt Phi, đồng mâu màu đen chợt lóe lên tia sáng, nụ cười trên môi dường như nhìn thấu tâm tư Liễu Nguyệt Phi, nàng cười nói: “Liễu tiểu thư muốn hỏi điều gì thì đi thẳng vào vấn đề, không cần quanh co lòng vòng.” Nàng tuyệt đối không tin mục đích của Liễu Nguyệt Phi là nhắm vào Độc Cô Ngạo Thiên. Dẫu sao, từ lúc yến hội bắt đầu đến giờ, Liễu Nguyệt Phi không có liếc mắt nhìn Độc Cô Ngạo Thiên lấy một lần.
Cho dù Liễu Nguyệt Phi có hứng thú với Độc Cô Ngạo Thiên, thì tuyệt đối không nên hỏi nàng, hẳn là nên hỏi Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, đã quá rõ ràng, mục đích của Liễu Nguyệt Phi không phải là Độc Cô Ngạo Thiên.
Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi loe lóe, mi phong nhíu lại, nàng không ngờ được Mộ Dung Thập Thất lại suy nghĩ sâu sắc đến vậy, cân nhắc một lúc, Liễu Nguyệt Phi ôn hòa khẽ cười nói: “Mộ Dung tiểu thư suy nghĩ nhiều, chẳng qua ta chỉ là tò mò một chút thôi.”
Thập Thất nhướng mi, cũng thản nhiên cười, nhưng bờ môi lại hiện lên lãnh ý, đè thấp giọng lặp lại hai chữ: “Tò mò?”
Liễu Nguyệt Phi hơi hơi nhíu mi, dợm mở miệng để giải thích.
Không ngờ, Thập Thất đã đứng dậy đi về phía nàng, nhìn nàng, cười khéo, thản nhiên nói: “Nếu Liễu tiểu thư tò mò, vậy để ta nói cho cô biết, từ đầu tới cuối, tâm Thập Thất hướng đến không phải là Thụy Vương gia. Phải nói là, còn chưa có một nam tử nào có thể làm cho lòng ta để ý.”
Liễu Nguyệt Phi không nói gì, những lời Thập Thấp nói, hơn phân nửa là nàng không tin, suy cho cùng Thập Thất đã từng là thị thiếp của Độc Cô Ngạo Thiên. Vậy thì, nàng ta nói ra cái lý do thoái thác này là muốn thoát khỏi điều gì?
Đối với sự trầm mặc của Liễu Nguyệt Phi, Thập Thất làm như không thấy, nàng nói tiếp: “Như vậy, người trong lòng Liễu tiểu thư là Thụy Vương gia sao? Nếu thật sự là thế, vậy thì sau khi buổi thịnh yến hôm nay kết thúc, y theo những gì Liễu tiểu thư thể hiện ở buổi thịnh yến, Thụy Vương gia nhất định có thể lấy cô làm trắc phi.”
Cuộc nói chuyện trở nên ngưng đọng, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi đại biến, có chút không thể tin nhìn Thập Thất. “Mộ Dung tiểu thư nghĩ nhiều, đến bây giờ, trong lòng ta vẫn không có người ngưỡng mộ.” Liễu Nguyệt Phi cấp bách giải thích, dứt lời, nàng mới ý thức được bản thân hoang mang, lập tức quay đầu nhìn về phía chỗ của người kia.
“Ồ? Phải không?” Thập Thất cười như không cười hỏi lại. Trong đáy mắt buông xuống lập tức nổi lên một luồng sáng, không phải Độc Cô Ngạo Thiên thì chính là…
Là loại người nào có thể làm cho một Liễu Nguyệt Phi luôn luôn trấn định lại có thể rối loạn trận tuyến?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới kể từ lúc yến hội bắt đầu, thì ánh mắt Liễu Nguyệt Phi luôn không rời khỏi người Hiên Viên Mặc.
Mắt Thập Thất sáng ngời, quét nhìn ánh mắt lợi hại lướt qua Liễu Nguyệt Phi.
“Ta không cầu hắn, chỉ hy vọng tối nay có thể hoàn thành ước muốn. Nếu như có người ngáng đường, cản trở tâm nguyện nhiều năm của ta, ta sẽ… dùng tánh mạng để bảo vệ.” Sau khi thu hồi ánh mắt xa xăm, Liễu Nguyệt Phi nhìn sang Thập Thất, ánh mắt mê ly nhưng không chút che giấu sự kiên định, không chút nào trốn tránh, phải nói trong đó còn có ý tứ cảnh cáo. Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trần thuật.
“Đêm nay trăng thực tròn.” Thập Thất nghiêng đầu, che giấu nụ cười lạnh trên môi. Thầm nghĩ, Liễu Nguyệt Phi là người thông minh hiếm thấy, sao nàng ta lại chẳng khác nữ nhân thế tục gì cả, vì một uy hiếp căn bản không tồn tại mà đề phòng. Thậm chí tiến đến tìm nàng. Nói thẳng ra, nàng không hề có cảm giác gì với Hiên Viên Mặc.
Nói đúng hơn, ở đoạn đường kế tiếp, nàng và Hiên Viên Mặc sẽ không tránh khỏi có một trận tranh đấu, cuộc tranh đấu liên quan đến sinh mệnh.
Liễu Nguyệt Phi liếc mắt nhìn Thập Thất thật sâu, để lại mấy câu nói rồi xoay người rời đi: “Ta bội phục năng lực ẩn nhẫn của cô. Chỉ vẻn vẹn vài động tác là có thể đạn tấu ra được một khúc nhạc hoàn mỹ như thế. Hy vọng… ngày sau chúng ta có thể trở thành bằng hữu.” Nếu là địch nhân, nhất định sẽ có một bên thảm bại.
Sau khi Liễu Nguyệt Phi rời đi, Cẩm Sắc vẫn trầm mặc từ nãy giờ liền bước về phía Thập Thất, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi Liễu tiểu thư nói gì vậy? Cẩm Sắc nghe không hiểu gì cả, với lại trước khi rời đi, câu nói kia là có ý gì? Có phải cầm kĩ và làm thơ nàng ấy không bằng tiểu thư cho nên ghen tị?”
Lúc Cẩm Sắc đến gần, Thập Thất lập tức thu hồi sự tia sáng lãnh liệt trong mắt, thay vào đó là nụ cười miễn cưỡng, tùy ý phất phất tay: “Ai biết được. Chúng ta trở về đi.” Liễu Nguyệt Phi cầm kĩ cực cao, tuy rằng so ra kém nàng, nhưng về phương diện văn học, Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn thắng. Vài câu thơ kia, toàn bộ đều là nàng đạo văn, nên không thể so với Liễu Nguyệt Phi tự làm.
“Vâng.” Cẩm Sắc gật đầu. Hiện nay tiểu thư trong lòng nàng, có thể sánh với nữ thần, ai cũng đều không so được, cho dù là đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, hay đệ nhất tài nữ Liễu Nguyệt Phi, trong lòng nàng cũng chỉ có thể xếp thứ hai, thứ ba mà thôi.
Về điểm này, Cẩm Sắc rất hẹp hòi, Thập Thất liếc mắt một cái liền nhìn thấu, chỉ lắc lắc đầu. Nàng không thể yêu cầu cao, bây giờ Cẩm Sắc đã thông minh không ít, muốn nàng ấy học được cách đùa bỡn tâm kế, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Dưới ánh trăng mờ ảo, khoan thai đi trong rừng cây gió thổi hiu hiu, đây là đang hưởng thụ cuộc sống a.
Hai tay để sau lưng, Thập Thấp hành tẩu một cách thong thả, mỗi một bước đi nhìn như lỗ mãng, nhưng nàng biết, trở lại buổi thịnh yến, mỗi một bước đi này nhất định phải kiên định.
Người người lục tục trở về. So với Thập Thất lẻ loi, thì các vị tiểu thư đồng hành đi với nhau, trên đường chạm mặt Thập Thất, họ lập tức thu hồi vẻ mặt vui cười, khi xưa nhìn thấy Thập Thất, họ nhất định sẽ tiến lên cười nhạo. Nhưng mà Thập Thất tối nay, tài nghệ mà nàng ta phô diễn, cũng không phải là thứ mà họ có thể sánh được. Cho nên người người cúi đầu, lướt nhanh qua khỏi người Thập Thất.
Thập Thất tiếp tục đi về phía trước, thì bắt gặp một thân ảnh màu đỏ tía đứng chắn ở phía trước.