Là ai?
Là người của Hiên Viên Mặc? Hiên Viên hạo? Độc Cô Ngạo Thiên? Hay là Cổ Trì?
Vài ý nghĩ hiện lên trong đầu Thập Thất.
Nàng không có võ công, cho nên không biết xung quanh phòng nàng có mấy người, với lại việc nàng phát hiện có người đến, chẳng qua chỉ là vì nàng có độ cảnh giác cao. Cùng lúc đó, trên mái ngói phát ra tiếng động rất nhỏ.
Mai Hoa trầm tĩnh, đối với Thập Thất vươn ra bốn ngón tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có vẻ trầm trọng, bốn người này mỗi người đều có võ công cao cường, sợ rằng một mình nàng không thể đối phó. Trong sáu người bọn họ, võ công của nàng trung bình, thế nhưng lại hiểu được thiện biến và trấn tĩnh. Đây cũng là nguyên nhân Trung thúc lựa chọn nàng bảo hộ Lâu chủ.
Mạch suy nghĩ của Mai Hoa cuộn vòng, nghĩ đến những tin tức mà nàng thu vào ở Thiên Hạ Lâu, ngẫm lại xem Lâu chủ có kẻ thù nào. Kết quả phát hiện, về thông tin của Lâu chủ, chỉ có tin nói về phụ thân Lâu chủ làm việc cho Hiên Viên Mặc. Còn những cái khác, căn bản không có! Cũng phải thôi, nàng phân công thủ hạ nắm giữ tin tức trong thiên hạ, xem tin tức của ai đáng giá thì đi thăm dò, ai không đáng thì không cần. Ai bảo Lâu chủ trước kia, là một người háo sắc ngu xuẩn chi? Người như vậy, thủ hạ của nàng căn bản không thèm đi tra xét thông tin.
Bốn người? Sắc mặt Thập Thất hơi trầm xuống, tuy rằng ánh sáng trong phòng tối tăm, nhưng Thập Thất lờ mờ có thể nhìn thấy vẻ trầm trọng trên mặt Mai Hoa. Xem ra bốn người này võ công không tồi.
Lặng yên không một tiếng động, Thập Thất lặng lẽ duỗi tay thò xuống dưới gối, khi lấy ra, trên tay nàng đã có một bọc đồ, nàng áp sát vào lỗ tai Mai Hoa, khẽ nói: “Nín thở.”
Vừa dứt lời, bốn hắc y nhân che mặt liền phá cửa sổ tiến vào!
Bọn họ phát ra tiếng động cực nhỏ, nếu như Thập Thất ngủ sâu một chút, sợ rằng không cách nào phát hiện được.
Thập Thất vung bọc giấy trong tay ra. Tức khắc, một làn hương vị kỳ dị, bột phấn màu trắng đều rơi vào người bốn hắc y nhân. Nhưng bốn người tựa như hoàn toàn không thấy, vẫn đến gần Thập Thất và Mai Hoa.
Chốc lát, hai hàng lông mày Thập Thất bỗng dữ tợn, bọn chúng đã có chuẩn bị! Toàn thân chúng, chỉ có ánh mắt lộ ra bên ngoài!
“Em đi đối phó bọn chúng.” Mai Hoa kéo Thập Thất bảo hộ ra sau người, trong đêm khuya, một mình xuất chiến với bốn người hắc y nhân, lúc này trong phòng nhỏ diễn ra một trận giao chiến trong lặng yên.
Vũ khí của Mai Hoa là ngọc tiêu, trong đêm khuya, ngọc tiêu lóe ra ánh sáng xanh biếc, kèm với nội công của nàng, tản mát ra từng đợt lãnh ý.
Ánh trăng âm thâm, gió thổi cây lay, sát khí tứ phía.
Thập Thất không dám kêu lên, nàng không thể kêu cứu, nếu không chắc chắn Lý Uyển Nhi và Mộ Dung Phong sẽ chạy tới, cha mẹ không có võ công, đến đây sẽ trở thành lợi thế của kẻ địch.
Tay trái Thập Thất nắm chặt ngân châm, tay phải nắm chặt chủy thủ, xem đúng thời cơ, chuẩn xác ra tay. Nàng không có nội công, cho nên không thể đánh nhau ở khoảng cách xa với bọn chúng, chỉ có thể cự chiến trong cự ly gần.
Bốn kẻ quay quanh Mai Hoa, người người đều dùng trường kiếm đánh nhau với Mai Hoa.
Cao thủ so chiêu, vô cùng ngoạn mục, nhưng với tình thế trước mắt, Thập Thất không có tâm tình thưởng thức, nàng biết, Mai Hoa chỉ là nữ tử, lực chống đỡ có hạn, cho dù võ công nàng ây có cao tới đâu, cũng khó có thể đối phó cùng lúc với bốn nam tử võ công cao cường.
Lúc này, một hắc y nhân bứt ra, giơ trường kiếm lên đâm về hướng Thập Thất.
Thập Thất nghiêng thân né tránh, trường kiếm chém vào mảnh gỗ đầu giường, nàng thuận tay phóng ngân châm trong tay ra, nhưng thân hình hắc y nhân lóe tránh cực nhanh, ngân châm toàn bộ đều rơi xuống đất.
Mai Hoa liếc thấy hắc y nhân tiến tới phía Thập Thất, liền nóng lòng thoát thân, ngọc tiêu phóng ra tầng tầng sát khí, nàng tuyệt đối không thể để Lâu chủ có chuyện! Nếu không, nàng sẽ tự trách bản thân mình suốt đời. Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh, lúc ẩn lúc hiện vẻ lo lắng.
Ba kẻ kia vây chặt lấy Mai Hoa, ba mặt giáp công, hợp tác chặt chẽ, khiến Mai Hoa không thể đột phá. Dần dần trên vầng trán trơn bóng của Mai Hoa chảy ra một tầng mồ hôi.
Ba kẻ kia thấy Mai Hoa thập phần khó giải quyết, liền chiêu chiêu hạ ngoan thủ.
Bên phía Thập Thất, hắc y nhân che mặt đã thu hồi kiếm, tay không bắt lấy Thập Thất, nhìn dáng vẻ hắn, cũng không giống như muốn giết người, chỉ thầm nghĩ bắt được Thập Thất. Cơ thể Thập Thất linh hoạt, nhìn đúng thời cơ né tránh.
Từ lúc hắc y nhân thu hồi trường kiếm, lúc tay không đánh úp nàng. Thì Thập Thất cũng đã hiểu được, bọn chúng cũng không muốn mạng nàng, mà là muốn bắt nàng!
Lúc này, bỗng một tiếng phập vang lên, trong căn phòng ngủ không lớn lắm, giờ đây tràn đầy mùi máu tươi.
“A!” Mai Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, sau lưng nàng bị đâm một đao!
Ba tên hắc y kia thấy đã có cửa đột phá, lập tức dùng mười thành công lực, đâm về phía Mai Hoa!
Mai Hoa chật vật né tránh, một kiếm vừa rồi vừa vặn đâm vào xương bả vai bên phải của nàng! Làm cánh tay thuận dùng ngọc tiêu của nàng có chút vô lực.
Thập Thất thấy thế, đánh tới đám người Mai Hoa.
Ba hắc y nhân vừa trông thấy liền lập tức thu hồi kiếm đã đâm ra. Mà Mai Hoa cũng bị Thập Thất đẩy ra ngoài!
Mai Hoa đang muốn xông trở về, thì Thập Thất lại xua tay với nàng, cực nhanh nói: “Đi mau, ta sẽ liên lụy em, đi ra ngoài tìm cơ hội cứu ta!” Để Mai Hoa ở chỗ này bồi tính mạng theo nàng, còn không bằng để nàng ấy chạy thoát!
Dựa vào mạng lưới tình báo của Thiên Hạ Lâu, cứu nàng, hẳn là sẽ không quá khó khăn.
Mai Hoa do dự, khuôn mặt thanh tú tái nhợt không hề cam tâm, Mai Hoa nàng há có phải là kẻ ruồng bỏ chủ tử? Loại chuyện này nàng không làm được!. “Mai Hoa sao có thể mặc kệ người!” Nói xong, bèn xông về phía Thập Thất.
Thập Thất quát một tiếng chói tai: “Đây là mệnh lệnh! Đi!”
Bốn hắc y nhân thấy Thập Thất không phản kháng, liền bắt lấy Thập Thất.
Mai Hoa trơ mắt nhìn Thập Thất bị bắt, mà miệng vết thương trên lưng nàng lại không ngừng chảy máu, cắn răng, thần tốc xoay người biến mất trong đêm đen.
Lúc này, hắc y nhân dùng sức đập vào sau gáy Thập Thất.
Lúc Thập Thất rơi vào trạng thái mất ý thức là, thì trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, Mai Hoa chắc chắn đang hận chết nàng, mới vừa ở cùng nàng, còn chưa trải qua một buổi tối êm đẹp, đã bị nàng liên lụy…
Liễu phủ
Đêm khuya, tất cả mọi người đã chìm trong giấc ngủ, ngoại trừ khuôn viện mà Liễu Nguyệt Phi ở, trong phòng nàng, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Ngồi trên bàn trang điểm, Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn hình dáng mơ hồ trong gương đồng. Tay cầm lược thẫn thờ chải mái tóc đen buông xõa.
Sóng mắt lưu chuyển, lưu động như sương mang theo tuyết lãnh liệt.
Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, bốn hắc y nhân khiêng một nữ tử hôn mê xuất hiện trong phòng.
Liễu Nguyệt Phi đứng bật dậy, xoay người nhìn nữ tử hôn mê trên mặt đất.
“Sao lâu như vậy mới trở về?” Liễu Nguyệt Phi lạnh giọng hỏi. Mộ Dung Thập Thất không có võ công, bắt nàng ta hẳn là không khó.
“Bên người nàng có người bảo hộ. Cho nên bắt nàng mất chút thời gian.” Một ám vệ đáp.
“Có người bảo hộ nàng? Biết là ai bảo hộ nàng không?” Tiếng nói lưu loát như gió, trầm giọng hỏi. Nếu có người bảo hộ Mộ Dung Thập Thất, vậy thì Mộ Dung Thập Thất chắc chắn sẽ không đơn giản như bề ngoài, đồng thời, điều đó cho thấy những năm gần đây, nàng ta vẫn luôn ngụy trang thành hình tượng háo sắc. Bực ẩn nhẫn cỡ này, người bình thường không thể làm được.
Tên ám vệ kia lắc đầu, “Không rõ lắm.”
“Giết?”
“Đã để nàng chạy thoát. Bởi vì sợ hỏng việc, nên không tiếp tục đuổi theo” Ám vệ giải thích.
) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>