Màn đêm tối đen như mực, tựa hồ càng ngày càng đen, khiến người ta nhìn về phía trước chỉ thấy một mảnh hắc ám.
Liễu phủ
Trong phòng, Liễu Nguyệt Phi nằm trên giường, mở to hai mắt, nàng không thể nào đi vào giấc ngủ, tâm trạng không yên, nàng luôn có một loại cảm giác, dường như chuyện nàng bày ra tối hôm nay sẽ không thành công. Có lẽ là do lần đầu nàng hãm hại một người chăng.
Không biết Hiên Viên Mặc sau khi biết chuyện này là do nàng bày ra có thể tha thứ cho nàng hay không.
Liễu Nguyệt Phi lắc lắc đầu, cười khổ. Sao Hiên Viên Mặc có thể nghĩ đến là nàng làm.
Dù sao, trong mắt hắn, nàng chưa bao giờ là người làm hại người khác. Nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, nàng sẽ ra tay với người khác. Nhưng vì người nàng yêu, nàng có thể làm tất cả.
Lại một lần nữa cười khổ, nếu đã muốn làm, vậy thì, nàng sẽ không hối hận, hơn nữa nàng cũng không thể hối hận.
Hết thảy mọi thứ, đành chờ tin xấu ngày mai đi.
Lúc này, ngoài cửa sổ, gió to nổi lên. Gio to quất vào cây đại thụ vang lên những tiếng vang xào xạc, làm cho nàng càng thêm khó đi vào giấc mộng.
Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ chắc lát nữa sẽ có một cơn mưa to.
Người trong cung vẫn chưa hồi âm cho nàng, chỉ sợ lúc này Hiên Viên Hạo, Độc Cô Ngạo Thiên hoặc Hiên Viên Diệp, một trong số bọn họ đã sủng hạnh Mộ Dung Thập Thất.
Nàng đã sớm đoán được, Độc Cô Ngạo Thiên biết nàng và Hiên Viên Mặc có quan hệ, liền nhất định hoài nghi cha và Hiên Viên Mặc có liên quan với nhau, vì châm ngòi li gián cha và Hiên Viên Mặc, bọn họ nhất định sẽ bày ra một phương pháp giải quyết.
Mà phương pháp đó chính là sủng hạnh nàng, kiềm chế cha, phản bội Hiên Viên Mặc.
Đến ngày mai, ở bên ngoài sẽ có tin Mộ Dung Thập Thất mất tích, đến khi bọn họ nhìn thấy nữ nhân nằm trên giường là Mộ Dung Thập Thất thì sẽ như thế nào nhỉ? Mà nếu Mộ Dung Thập Thất thất thân, thì nàng ta nhất định sẽ giành một sự bảo đảm, dù sao làm như vậy cũng có thể cam đoan sự an toàn cho thân nhân của nàng ta.
Điều này… là một biện pháp đẹp cả đôi đường.
Chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ đi, sau khi tỉnh lại, hết thảy đều đã trở thành mọi sự đã định.
Bỗng ‘phanh’ một tiếng, có người phá cửa sổ tiến vào.
Liễu Nguyệt Phi xoay người bật dậy, rút trường kiếm nhắm vào người vừa xông vào.
“Ta là Lưu Trầm.” Người tới bình tĩnh trấn định nói.
Biết được thân phận của người đến, Liễu Nguyệt Phi buông trường kiếm, nghi hoặc nhìn về phía Lưu Trầm, “Có chuyện quan trọng gì, nửa đêm rồi còn đến?”
Trong bóng tối, thần sắc Lưu Trầm phức tạp nhìn Liễu Nguyệt Phi, “Liễu tiểu thư, Lưu Trầm phụng mệnh Tam Vương gia, đến tìm người.”
“Tam Vương gia? Ngài bảo ngươi tới tìm ta làm gì?” Liễu Nguyệt Phi mở to mắt, nghi hoặc một hồi rồi hỏi. Lúc này là ban đêm, phái Lưu Trầm đến tìm nàng, nếu như không có chuyện quan trọng, hắn sẽ không mệnh lệnh Lưu Trầm đến? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tim lộp bộp, tạm dừng nửa khắc, tiếp theo kinh hoàng. Chẳng lẽ, hắn biết hành động đêm nay của nàng?
Sao có thể? Hành động bí mật như vậy, sao hắn có thể biết?
“Liễu tiểu thư đã làm gì với Mộ Dung tiểu thư? Tam Vương gia sai ta hỏi người Mộ Dung tiểu thư ở đâu.” Lưu Trầm quay đầu sang chỗ khác, tận lực không nhìn dung nhan của Liễu Nguyệt Phi. Trong hai năm nay, mỗi một lần nàng xuất hiện đều làm rung động tim hắn, nhưng, lòng của nàng chỉ có Tam Vương gia. Hắn không thể vọng tưởng.
Thân hình Liễu Nguyệt Phi run lên, nếu không phải giờ phút này là ban đêm, trong phòng cũng không có ánh nến, Lưu Trầm nhất định có thể nhìn đến mặt Liễu Nguyệt Phi tái nhợt như tờ giấy: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Mộ Dung tiểu thư làm sao vậy?”
Không thừa nhận là điều duy nhất nàng có thể làm, nàng muốn biết, bọn họ đã biết được bao nhiêu.
“Nếu Liễu tiểu thư không biết Mộ Dung tiểu thư ở đâu, vậy Lưu Trầm xin cáo lui.”
Có được đáp án, Lưu Trầm không nghĩ ngợi gì liền dợm bước rời đi.
Mà lúc này, có một người lại theo phương hướng cửa sổ tiến vào.
Ngũ quan nam tử như đao khắc, anh tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi, đi từng bước đến gần nàng.
Liễu Nguyệt Phi nhìn nam tử từ cửa sổ đang dần dần tới gần, thân thể mềm mại từng bước lui về phía sau.
“Nguyệt Phi, rốt cuộc Mộ Dung Thập Thất ở đâu?” Tiếng nam tử như hàn băng vạn năm, không hề có cảm tình, lạnh như băng xuyên thấu trái tim nhỏ bé của Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi lắc đầu, “Tam Vương gia, Nguyệt Phi thật tình không biết.” Đừng ép nàng, nàng chỉ cần thêm một chút thời gian, đến lúc đó hết thảy mọi chuyện đã định.
Lưu Trầm cúi đầu đứng ở một bên, nhìn vẻ mặt của Liễu Nguyệt Phi, hắn cũng đã đoán được tám chín phần, Mộ Dung Thập Thất nhất định ở trong tay nàng. Hắn cũng biết, nàng làm hết thảy chẳng qua là muốn lưu lại tâm của Vương gia. Không muốn để Vương gia chú ý quá nhiều tới Mộ Dung Thập Thất.
Nhưng lúc này đây, nàng đã làm sai. Vương gia đã hạ mệnh lệnh, chỉ cho theo dõi, không cho phép thương tổn, đã cho thấy Vương gia đều có suy tính.
“Nguyệt Phi, đừng để bổn vương phải hỏi nàng lần thứ ba. Rốt cuộc nàng ấy ở đâu?” Con ngươi thâm trầm của Hiên Viên Mặc nhìn xoáy vào Liễu Nguyệt Phi, hơi thở cường đại vây chung quanh Liễu Nguyệt Phi, bức bách khiến nàng không thể thở được.
Liễu Nguyệt Phi liều mạng lắc đầu, vài giọt nước mắt tự khóe mắt chảy xuống, nàng nâng khuôn mặt còn lưu những giọt lệ châu hỏi: “Vương gia, ngài yêu Nguyệt Phi không?”
Hiên Viên Mặc nhướng mày, yêu? Chữ này đối với hắn mà nói quá mức xa lạ. Không có một nữ nhân nào đáng giá cho hắn yêu, nhưng, đối với Liễu Nguyệt Phi thì sao? Hắn yêu ư? Đáy lòng đã có đáp án chính xác, không yêu. Nhưng… “Nàng đối với bổn vương mà nói là đặc biệt.” Dù sao cũng không có nữ nhân nào lại không phạm sai lầm, hắn có thể tha thứ. “Chỉ cần nàng nói cho bổn vương biết Mộ Dung Thập Thất ở đâu, chuyện cũ, bổn vương sẽ bỏ qua.”
Nghe vậy, nữ tử đáng yêu điềm đạm tự giễu cười, đặc biệt? Thôi thôi thôi, sao nàng có thể hy vọng một điều xa vời là hắn yêu nàng. Nếu hắn không thương nàng, không thương bất kỳ nữ nhân nào, vậy thì, nàng cũng không cần chính miệng hắn nói ra từ kia.
) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>