Lư Tỉnh Thế đưa Trình Thiếu Hoa về nhà ở cao cấp của cậu ta ở khu phố trung tâm.
Khi Lư Tỉnh Trần và Kiều Chính Kỳ kéo cậu ta xuống xe thì, cậu ta đã ngủ giống như một đứa trẻ, gương mặt bình thường tuấn mỹ đầy tà khí hiện lên vài phần vô tội.
Kiều Chính Kỳ vô cùng có nghĩa khí nói:
“Tôi ở lại chăm sóc cậu ta! Anh Lư, anh và Lư Tỉnh Trần về trước đi.”
Con ngươi đen láy âm trầm của Lư Tỉnh Thế liếc mắt quét về phía cậu ta. Kiều Chính Kỳ thầm run lên trong lòng, vẻ nghĩa khí trên mặt hình như quá nặng.
Lư Tỉnh Trần có chút hoài nghi nói:
“Cậu có được không?”
Kiều Chính Kỳ nói:
“Đừng coi thường tôi! Chăm sóc người anh em của mình còn không được sao?”
Lư Tỉnh Trần còn muốn nói gì đó, Lư Tỉnh Thế đã lạnh nhạt mở miệng:
“Vậy giao cho cậu đấy. Tỉnh Trần, chúng ta đi.”
Nói rồi quay đầu rời đi trước.
Lư Tỉnh Trần có chút lo lắng, căn dặn nói:
“Nếu như cậu không trụ được, nhớ gọi điện cho quản lý của khu nhà. Tôi nhớ rõ khu nhà này cung cấp phục vụ quần áo và trong nhà, ban đêm cũng có người chịu trách nhiệm.”
Hai người bọn họ cùng là đại thiếu gia, ai có thể chăm sóc ai đây?
Kiều Chính Kỳ cười ha ha, vỗ ngực nói:
“Cậu quá coi thường mình đấy. Không phải chỉ là một tên quỷ rượu thôi sao? Không giải quyết được cậu ta tôi sẽ không phải họ Kỳ.”
Lư Tỉnh Trần trợn mắt xem thường:
“Kỳ thiếu gia, ngài vốn không mang họ ‘Kỳ’, là họ Kiều có được hay không.”
Chuyện cười này không hề buồn cười chút nào.
Kiều Chính Kỳ kéo Lư Tỉnh Trần thấp giọng nói:
“Anh trai của cậu giống như Diêm Vương chuyển thế ấy, tôi thà rằng qua đêm ở chỗ Thiếu Hoa một đêm cũng không muốn để anh ta đưa tôi về. Cảnh cáo cậu đấy, lần sau đi ra ngoài chơi tuyệt đối không được mang anh cậu đến!”
Tôi đâu có dẫn anh ấy đến…
Lư Tỉnh Trần không còn gì để nói. Mấy người anh em này thấy anh trai anh thì giống như chuột thấy mèo. Tạ Thiệu Minh là đỡ nhất, đặc biệt kinh khủng là Trình Thiếu Hoa. Trình Thiếu Hoa là em trai họ, Lư Tỉnh Thế có quyền công khai dạy dỗ cậu ta. Nhưng Kiều Chính Kỳ vì sao cũng sợ anh ấy như thế, thì đúng là có chút kỳ lạ.
Lư Tỉnh Trần ra khỏi tòa nhà, thấy Lư Tỉnh Thế đang đứng dựa trước cửa xe chờ mình, điếu thuốc kẹp giữa mấy ngón tay, trong khói thuốc lượn lờ thần sắc có chút mờ ảo.
Không biết có phải vì sắc trời quá tối hay không, Lư Tỉnh Trần cảm thấy giờ phút này trên người Lư Tỉnh Thế có một loại cảm giác sầu bi dày đặc, cỗ sầu bi này khiến anh không thể không mềm lòng.
“Anh, anh có tâm sự gì à?”
Có lẽ là Thiếu Hoa nói đúng, anh trai anh là đang yêu.
Lư Tỉnh Thế liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói:
“Kiều Chính Kỳ ở lại?”
“Vâng.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Lư Tỉnh Trần nhíu nhíu mày:
“Đừng trốn tránh vấn đề, anh rất không giống bình thường.”
Anh không còn là nhị thế tổ hồ đồ táo bạo, được che chở dưới cánh chim của cha mẹ và anh trai kia nữa. Đối mặt với Lư Tỉnh Thế, anh thiếu đi sự kính nể và sợ hãi của kiếp trước, hơn một loại ung dung bình tĩnh giữa những người bạn đồng lứa. Khi anh mới tỉnh lại thì ngay cả tiếng ‘anh’ cũng không muốn gọi, nhưng cuộc sống kiếp này dần dần quay về, tình nghĩa anh em hơn hai mươi năm không thể phủi sạch.
Dương Tĩnh không có anh trai, thế nhưng Lư Tỉnh Trần có.
Lư Tỉnh Thế lạnh nhạt nói:
“Xen vào việc của người khác quá đấy.”
“Anh là anh em em mới để ý đến anh, người khác sống chết thế nào không cần em phải quan tâm.”
Lư Tỉnh Thế rít một hơi thuốc lá thật sâu rồi nhả ra, nhìn khói thuốc từ từ tan đi trong không khí, một lát sau mới thấp giọng nói:
“Tiểu Trần, em thấy anh nghiêm khắc à?”
“… Có chút.”
Lúc này mới tự kiểm điểm? Hơi chậm đấy.
“Lạnh lùng vô tình đi?”
“A?”
“Không được người ta yêu thích nữa.”
Đều biến thành câu trần thuật rồi.
“… Ai nói thế?”
“Vậy vì sao ai thấy anh cũng đều chạy mất?”
“…”
Lư Tỉnh Trần im lặng không nói gì. Anh đây là đang xảy ra chuyện gì vậy? Đầu bị va đập chẳng lẽ không phải là em mà là anh sao? Nếu không vấn đề như thế nào anh trước đây dù có thể nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến….
Lư Tỉnh Thế:
“Xem đi, không còn lời nào để nói chứ gì?”
Lư Tỉnh Trần cố tình phủ nhận, nhưng nhớ tới biểu hiện của mấy người bạn thân trước mặt anh anh, nghĩ bản thân không nói gì thì tốt hơn.
Lư Tỉnh Thế cười tự giễu:
“Có lẽ anh là một ma tinh, trừ em và cha mẹ ra, những người khác đều không thích anh. Cho dù là cha mẹ cũng thích em nhiều hơn anh.”
Lư Tỉnh Trần quở trách:
“Nói bậy! Anh là con trai trưởng, yêu cầu của cha mẹ khó tránh khỏi cao hơn. Em là con út, tự nhiên là chiếm được lợi hơn.”
Anh cũng là người từng có qua con trai con gái, có thể hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ.
Lư Tỉnh Thế dập điếu thuốc trong tay, nói:
“Được rồi, không nói nữa, còn để em phải dạy dỗ một câu. Lên xe, về nhà!”
Lư Tỉnh Trần nhíu mày nắm cánh tay anh:
“Anh, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Đột nhiên âu sầu như vậy em rất không quen mà. Anh có phải là đã chịu kích thích gì hay không?”
Lư Tỉnh Thế lật tay lại vỗ lên đầu anh một cái:
“Biến! Anh có thể chịu kích thích gì chứ? Nhanh lên xe! Đừng để anh đánh em!”
Lư Tỉnh Trần tức đến không nhịn được:
“Em là quan tâm anh! Không thích nói thì không nói, hơi một chút là đánh người, anh nghĩ em vẫn là con nít à? Nếu đánh nhau thật thì xem ai đánh ai chứ!”
Lư Tỉnh Trần hiện tại tuy rằng là thân thể của nhị thế tổ không còn sự oai hùng mạnh mẽ của Dương Tĩnh trước đây, nhưng chiêu thức võ công và kinh nghiệm đánh nhau vẫn còn toàn bộ trong đầu, rất có tự tin với mấy chuyện đánh nhau này.
Lư Tỉnh Thế dường như có chút ảo nảo vì bản thân vừa rồi nhất thời xúc động nói nhiều hai câu với em trai, lạnh mặt nói:
“Được rồi, biết em quan tâm anh. Nhanh đi lên xe đi!”
“Không được! Anh hôm nay phải nói cho rõ ràng!”
Lư Tỉnh Trần rất không hài lòng với thái độ của Lư Tỉnh Thế: Đây là qua loa trắng trợn!
Tuy rằng đã dần dần quay lại cuộc sống hiện đại, tâm tình kiếp trước từ từ xa dần, nhưng anh cũng không còn phải là nhị thế tổ ngây thơ vô tri không có chút lý tưởng trước đây. Lư Tỉnh Thế đây rõ ràng là không tin tưởng anh, có lẽ là cũng chưa từng hoàn toàn nhận thức lại anh một lần nữa.
“Anh, chúng ta là anh em ruột, có cái gì anh không thể nói cho em chứ? Trước đây là em không hiểu chuyện, luôn luôn khiến anh phải lo lắng, không thể giúp gì cho anh còn luôn luôn gây rối, để lại một đống hậu quả sau lưng cho anh đi thu dọn. Thực ra em biết anh là muốn gây dựng sự nghiệp ở bên Mỹ. Anh muốn dùng chính bản lĩnh của mình để gây dựng sự nghiệp, mà không phải là canh giữ gia sản của nhà họ Lư. Nhưng bởi vì đứa em trai không ra gì như em, anh sợ nhà họ Lư bị em làm lụn bại, cho nên mới từ bỏ sự nghiệp bên Mỹ để về nước.”
Lư Tỉnh Thế vô cùng kinh ngạc. Anh không ngờ Lư Tỉnh Thế lại hiểu rõ tâm tư của anh như thế.
Lư Tỉnh Trần nói:
“Anh, từ nhỏ anh đã vô cùng thành thục điềm tĩnh, cha mẹ chuyện gì giao cho anh cũng cảm thấy yên tâm. Thế nhưng anh cũng là người, cũng có lúc mệt mỏi. Em biết sản nghiệp của nhà họ Lư giao cả cho anh quản lý là vô cùng khổ cực, hiện tại đã đang nỗ lực tiếp nhận Anh Thiên. Nhưng đêm nay nói ra những lời này, cũng không phải là không có việc gì nhàn rỗi nên mới buồn. Rốt cuộc là anh gặp phải chuyện gì vậy?”
Lư Tỉnh Thế không ngờ Lư Tỉnh Trần sẽ nói ra những lời an ủi như vậy, ngẩn người, không khỏi cười nói:
“Đi thôi. Bị tai nạn xe một lần xong thực sự là hiểu chuyện rồi. Cũng không có gì, thấy em giúp đỡ bạn bè mà khiến anh như nhìn thấy quỷ, anh cũng tỉnh táo lại một chút.”
Lư Tỉnh Trần biết anh ta không nói thật, dù hỏi tiếp cũng sẽ không được gì, không bằng một vừa hai phải thôi, cười ha ha nói:
“Anh tỉnh lại thế nhưng đã muộn mất hai mươi năm rồi. Nhớ năm đó chúng em còn học cao trung thì chạy đến quán bar chơi, đến nửa đêm bị anh tìm về được, còn đánh cho mỗi đứa hai mươi roi. Lúc ấy đều khiến mỗi người bọn họ bị dọa sợ rồi.”
Trình Thiếu Hoa thì cũng thôi đi. Tạ Thiệu Minh là con trai độc nhất, Kiều Chính Kỳ là con út, cho đến giờ chưa từng thấy qua tư thái như vậy, khiến hai người đều sợ đến mức bị bệnh một tuần, từ đó về sau hình tượng Ma Vương của Lư Tỉnh Thế đều thâm nhập sâu vào lòng người.
Lư Tỉnh Thế cười nhạt một tiếng, lạnh nhạt nói:
“Phải không? Anh cũng không nhớ rõ nữa.”
…
Thân thể Lư Tỉnh Trần dần dần khôi phục hoàn toàn, liền quay lại công ty làm việc. Nhưng khi thực sự quay lại công ty rồi mới phát hiện ra tầm quan trọng của An Sâm. Thiếu mất trợ lý siêu hạng này giúp đỡ, có rất nhiều việc xử lý thấy không được thuận lợi.
Nhưng anh phiền não chưa được vài ngày, An Sâm đã quay lại công ty đi làm.