Úy Tương nhìn thấy Thái hậu và Hoàng hậu, sau khi hành lễ cũng không nói nhiều, nói thẳng vào chủ đề:
“Thái hậu và Hoàng hậu điện hạ mời xem, đây là chữ cổ Hoàng thượng tự tay lấy xuống từ trên thân của ba ba thần, mấy Đại học sĩ trong Nội các đều đã dịch ra rồi.”
Tiêu Thương Hải nhận lấy, vội vã xem lướt qua một lần, đuôi lông mày không khỏi nhướng cao, có chút trầm ngâm.
Thái hậu cũng cầm lấy đến xem, không khỏi sửng sốt, qua một lúc lâu sau, có chút hoài nghi hỏi lại:
“Úy Tương, đây thật sự là thiên kỳ trên lưng của ba ba thần sao?”
Thái hậu cực kỳ tin tưởng ba ba thần chính là thần vật tượng trưng cho điềm lành mà các đời Hoàng tổ của Đại Thịnh phù hộ mà được trời ban cho, bởi vậy liền gọi chữ cổ trên lưng ba ba thần là ‘Thiên kỳ’.
Úy Liêu nói:
“Đây là do Trương đại nhân, Vương đại nhân đứng đầu phủ Đại học sĩ cùng vài bị đại nhân khác nghiên cứu nhiều ngày rồi từ mình dịch ra, nói vậy là không thể sai.”
Trương đại học sĩ nói:
“Cựu thần và Vương đại nhân cùng chư vị đồng liêu ở Hàn Lâm Viện lật xem rất nhiều sách cổ, cuối cùng xác nhận đây là văn tự thời cổ đại, ghép lại mới dịch ra kỳ ý. Cựu thần dám lấy mạng mình ra đảm bảo, chắc chắn là không sai.”
Trương đại học sĩ cũng là một đại nho nổi tiếng nhất Đại Thịnh kế tiếp sau Tử Bạch tiên sinh của Vương thị Thông Sơn, đệ tử môn hạ cũng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, đứng đầu một phía trong Hàn Lâm Viện. Ông ta đã nói thế, chắc chắn là đã có tự tin không nhỏ.
Thái hậu nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, trên mặt cũng không còn vẻ hoài nghi nữa.
Tiêu Thương Hải cũng là vẻ mặt bất định, không nói gì.
Thì ra ‘thiên kỳ’ ở trên lưng của ba ba thần kia, hai câu trước hợp thành một câu thơ: ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân’. Phía sau còn có một câu châm ngôn: ‘Thịnh tổ cửu thế Huy đế ra, lập nam hậu tuyệt nữ sắc, quốc gia quang vinh hưng vượng thịnh thế mãi kéo dài’.
( câu thơ có thể dịch nôm na ra là ‘Từng vượt qua biển lớn khó có thể quay lại sông, ngoài núi cao ra thì không cần mây nữa’, đại ý có thể hiểu là câu thơ này ám chỉ việc Dương Tĩnh đã có Thương Hải rồi thì không thể màng đến thứ vụn vặt như nữ nhân – theo ý hiểu của mình.)
Câu thơ ở nửa phía trước cùng với châm ngôn ở đằng sau hợp lại, không có người nào là không hiểu rõ.
Úy Liêu thấy Thái hậu cùng Hoàng hậu đều không nói lời nào, kiên trì chờ đợi, không biết qua bao lâu, cuối cùng Thái hậu yếu ớt mở miệng:
“Nếu tổ tiên đã truyền thiên kỳ xuống, vậy Thừa tướng thấy sao?”
Úy Liêu chắp tay hơi cúi xuống, nói:
“Thà rằng tin thứ có, không thể tin thứ không có. Thiên kỳ được ba ba thần là điềm lành của tổ tiên truyền xuống, nói vậy chắc hẳn là là có đạo lý.”
Thái hậu nghĩ đến nhi tử còn nằm trong tẩm cung mê man bất tỉnh, còn có kết quả mà đạo sĩ lập đàn tính ra, hướng mà thanh kiếm gỗ kia chỉ chính là vào Trữ Tú cung. Bà nhìn lướt qua Hoàng hậu, thấy Tiêu Thương Hải cúi thấp nửa đầu, nhìn không rõ vẻ mặt.
Cuối cùng Thái hậu hạ quyết tâm, nói:
“Mời Trương Học sĩ nghĩ chỉ, lần tuyển tú này dừng ở đây, toàn bộ các tú nữ đều đưa ra ngoài cung hết đi.”
Nói xong Thái hậu thở dài, nói:
“Ai gia mệt mỏi, về thăm Hoàng thượng trước. Hoàng hậu, chuyện còn lại liền do con xử lý đi.”
Tiêu Thương Hải cúi đầu tuân mệnh.
Vũ Hợp năm thứ tám, Thịnh Huy đế sau khi đăng cơ ở Lạc Kinh tiến hành tuyển tú lần thứ hai, cứ như vậy hạ màn. Từ đó về sau trong khoảng thời gian Thịnh Huy đế tại vị, không còn tiến hành tuyển tú thêm lần nào nữa.
Thái hậu ở trong Thái miếu yên lặng tế bái, cũng không biết quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay sai. Cho đến khi một lão thái giám vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, giọng thé thé kêu:
“Bẩm báo Thái hậu, Hoàng thượng tỉnh!”
“Cái gì!?”
Thái hậu nửa mừng nửa lo, lập tức đứng dậy, nhưng vì đứng dậy quá mạnh, thân thể có chút lung lay.
Thái giám kia bất chấp quy củ, nhanh chóng rảo bước tiến vào trong đại điện của Thái miếu đỡ lấy Thái hậu.
“Thái hậu cẩn thận a!”
“Nhanh! Mau đỡ ai gia đến thăm Hoàng thượng!”
Thái hậu kích động đến mức giọng nói cũng run run. Bà chỉ có một nhi tử là Dương Tĩnh thôi a.
“Thái hậu đừng nóng ruột, xe ngựa đã được chuẩn bị rồi.”
Ý chỉ ngưng hẳn tuyển tú vừa đưa xuống, đám tú nữ đã vội vã thu dọn vài thứ tốt, được đưa ra cửa cung, các bậc phụ mẫu đã được thông báo từ lâu phái người đến đón các nàng về nhà.
Chỉ mất thời gian nửa ngày, trong Trữ Tú cung liền trống rỗng, ngay cả đám nam thị cũng được đưa ra toàn bộ.
Những tú nữ này vừa được giải tán, Thịnh Huy đế Dương Tĩnh liền yếu ớt tỉnh lại.
Khi hắn tỉnh lại thì tinh thần còn tốt vô cùng, cảm giác giống như chỉ vừa ngủ một giấc dậy, thấy gương mặt tái nhợt tiều tụy của Tiêu Thương Hải, không khỏi giật mình hoảng sợ:
“Ngươi đây là xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thương Hải thấy hắn mười phần trung khí, hoàn toàn không có dáng vẻ suy yếu sau mười ngày mười đêm không uống cả một giọt nước, đáy lòng không khỏi thả lỏng, nhất thời mềm nhũn ngã bên giường.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi…”
Tiêu Thương Hải hoàn toàn không có cách nào để miêu tả cảm giác trong nháy mắt vừa rồi. Giống như trước kia cho rằng ngày sụp đổ, tâm đều sắp chết, so với khi ở trong vương đình của người Hồ thì còn tuyệt vọng hơn, người bất kỳ lúc nào cũng có thể dừng hô hấp theo Thịnh Huy đế. Nhưng bất chợt trong nháy mắt, người kia tỉnh lại, sống lại rồi, ngày không sụp đổ nữa, thế giới sáng bừng lên, còn có thể tiếp tục ở cùng với người kia.
Tiêu Thương Hải giống như có thể cảm thấy máu lại chảy trong cơ thể một lần nữa, trái tim lần thứ hai bắt đầu đập manh.
Y nắm tay Dương Tĩnh thật chặt, mắt không hề chớp mà nhìn hắn, chỉ sợ đây chỉ là một hồi ảo giác.
Mấy ngày nay Tiêu Thương Hải đã hoàn toàn quên mất nhi tử. Dù cho mấy ngày trước khi Tiêu Bá Nguyên thấy Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, âm thầm truyền tin cho y nhắc y phải vì Thái tử mà lấy thân thể làm trọng, y cũng chỉ coi như mây khói thoảng qua bên tai mà thôi.
Nếu như Dương Tĩnh mất đi, bản thân mình sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa? Vinh nhi và Kiện nhi cho dù là cốt nhục thân sinh của mình, nhưng có nam nhi nào sống trên đời này mà không phải chạy đến một mảnh trời đất của mình đâu? Y không tin không có Dương Tĩnh và mình, hai nhi tử sẽ không sống nổi nữa.
Đây chính là chỗ khác biệt trong tâm lý giữa nam nhân và nữ nhân. Tiêu Thương Hải tuy rằng là thân mẫu của Dương Quang Vinh và Dương Kiện, nhưng trong lòng không có mẫu tính bao la vô bờ lấy tử nữ làm trọng.
Thực ra y là rất ích kỷ. Đặc biệt từ sau khi quay về từ thảo nguyên, ngoại trừ Dương Tĩnh ra, y không còn quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác nữa.
Y bên này nửa mừng nửa lo, thân không do mình, Dương Tĩnh ở bên kia lại bị y nắm chặt đến mức sợ hãi nhảy dựng.
Tiêu Thương Hải khóc như không khóc, cười mà không cười, người gầy đến mức chỉ còn lại một đầu xương, gương mặt giống như chỉ còn một tầng da dán chặt trên xương gò má. Thần tình bi thương tiều tụy như vậy, nước mắt từ trong con ngươi đen thẫm giống như mưa rơi mà thi nhau chảy xuống, thoáng cái đã thấm ướt vạt áo và đệm chăn, nhưng chính y còn không tự biết, chỉ mang theo thần tình thương tiếc từ tận đáy lòng này mà nhìn mình chăm chú.
Dương Tĩnh hoàn toàn mơ hồ. Ôm cổ Tiêu Thương Hải, hoảng sợ nói:
“Đây là xảy ra chuyện gì? Đây là xảy ra chuyện gì? Thương Hải, sao ngươi lại khóc như vậy? Đây là có chuyện gì chứ?”
Cảm giác được cánh tay hữu lực ôm chặt lấy mình, hoàn toàn được bao phủ trong khí tức quen thuộc, Tiêu Thương Hải cuối cùng cũng hoàn toàn tin tưởng. Đây cũng không phải là ảo giác của mình, Hoàng thượng đã thực sự tỉnh lại.
Y nắm chặt tay Dương Tĩnh, nắm thật chặt, giọng nói khàn khàn hô một tiếng:
“Ký Nô….”
Cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, thân thể khẽ run lên, ngã vào trong lòng hắn.