Buổi tối Dương Tĩnh đến Phượng Nghi cung nói cho Tiêu Thương Hải, những người khác theo thói quen đều tự giác lui ra ngoài.
Dương Tĩnh hỏi việc huynh muội Tiêu Tử Thành tiến cung, Tiêu Thương Hải không nói cho hắn đây là ý của Tiêu mẫu, chỉ nói mình cũng không thân thiết với đệ muội này, muốn đón vào cung để thắt chặt tình cảm.
Tiêu Hiền Lan năm nay mười sáu tuổi, hai thứ tỷ ở phía trên cũng đã xuất giá từ lâu, nàng thân là đích nữ, tất nhiên phải tìm một con rể tốt ở trong kinh thành. Tiêu Thương Hải tuy là nam tử, nhưng dù sao cũng là Hoàng hậu, các vị mệnh phủ thỉnh thoảng đều phải tiến cung thỉnh an y, tuy rằng không trò chuyện nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hiểu biết vô cùng tường tận chuyện nhà của các vị đại thần trong triều, cũng không bởi vì tính cách của y mà quên đi chức trách của Hoàng hậu.
Bởi vậy y có vài phần nắm chắc với hôn sự của Tiêu Hiền Lan, cũng tiết lộ cho Tiêu mẫu, để bà lo lắng đến việc lựa chọn mấy nhà, cũng có thể lén đi hỏi thăm một chút. Dù sao với thân phận đại tộc bậc này của Tiêu gia, việc cưới hỏi cũng phải mất thời gian một hai năm.
Chỉ là với Tiêu Tử Thành, Tiêu Thương Hải lại không biết sắp xếp như thế nào. Trên triều đình đang dậy lên phong ba sóng trào với y, Tiêu Thương Hải đi ra từ trong sóng trào máu tanh ấy, sao không phát hiện được chỗ thâm sâu trong đó chứ? Trong thời kỳ mẫn cảm như thế này, y đương nhiên không thể nhúng tay vào tiền đồ của đệ đệ. Tiêu gia đã dựa vào thế của y đi được quá xa rồi, người đứng chỗ cao không chống lại nổi lạnh lẽo, lúc này nên lấy việc khiêm tốn làm chính. Ngay cả hôn sự của Tiêu Tử Thành, cũng để đại ca quyết định đi.
Dương Tĩnh nói chuyện phiếm với y:
“Vinh nhi và Kiện nhi đều rất thích Tử Thành. Lần trước chỉ vội vã gặp mặt một lần, ngày hôm nay nhìn lại thấy hắn thật có duyên với hài tử.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười nói:
“Việc này cũng thật bất ngờ. Lúc ta ở tầm tuổi nó, lại không hề có kiên nhẫn với hài tử.”
Dương Tĩnh lộ vẻ mặt hoài niệm ấm áp:
“Hắn lớn lên rất giống ngươi, khiến ta nhớ lại ngươi năm mười sáu tuổi, chỉ là tính tình có thể nói là ôn hòa hơn ngươi.”
Lúc Tiêu Thương Hải còn niên thiếu thì tính tình rất nóng nảy, lúc đánh nhau với Hoàng thượng cũng chưa từng nương tay.
Đôi mắt dài của Tiêu Thương Hải liếc xéo qua, cười như không cười đưa mắt nhìn hắn, nói:
“Tử Thành lớn lên giỏi hơn ta, tính tình cũng tốt, Hoàng thượng liệu có phải là hối hận năm đó người gặp được không phải là nó không?”
Dương Tĩnh nói:
“Ngươi cho rằng ta là loại người háo sắc như vậy sao? Như thế nào càng ngày càng lòng dạ hẹp hòi như thế chứ? Hắn là đệ đệ ruột của ngươi, dù thế nào ta cũng sẽ không động tâm tư đâu.”
Tiêu Thương Hải thờ ơ nói:
“Nga Hoàng Nữ Anh, đó chính là giai thoại thiên cổ.”
Trong những nhà giàu có chính thống đúng là có thịnh hành việc chị em ruột chung một chồng, nhưng ở trong Hoàng thất lại không phổ biến lắm.
Dương Tĩnh cười nói:
“Thực sự là càng nói càng kỳ cục đấy.”
Tiêu Thương Hải cười tủm tỉm nhìn hắn, trong vui đùa mang theo vài phần nghiêm túc:
“Thiên kỳ mà ba ba thần kia mang đến chỉ nói ‘Lập nam hậu tuyệt nữ sắc’, cũng không nói là Hoàng thượng không được nạp nam phi.”
Dương Tĩnh ngưng mắt nhìn y, chậm rãi nói:
“Ngươi đã quên câu thơ ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân’ kia sao?”
Tiêu Thương Hải nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu nhẩm lại hai lần, nhẹ giọng nói:
“Thực sự là thơ hay…”
Dương Tĩnh nghiêng qua:
“Hay cái gì?”
Tiêu Thương Hải đẩy tay hắn ra, liếc mắt trừng hắn.
Dương Tĩnh cười ha ha, ghé sát bên tai y thổi khí, giọng nói khàn khàn:
“Thời gian không còn sớm, Hoàng hậu cùng trẫm sớm an giấc một chút thôi…”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thương Hải chợt lóe, khóe môi nhếch lên, nhéo nhéo cái cằm của Hoàng thượng:
“Hoàng thượng nói phải, ngày hôm nay hình như là mùng mười đi.”
Sắc mặt Dương Tĩnh cứng đờ.
Tiêu Thương Hải nhìn vẻ mặt của hắn càng thêm động tâm, cười tủm tỉm nhào tới, một tay ấn người ngã lên long sàng phía sau.
Dương Tĩnh ngửa mặt lên trời thở dài, lúc đó vì sao lại đánh cược với y chuyện này cơ chứ? Làm hại mình mỗi tháng đều có vài ngày phải ở phía dưới, than ôi.
Ngày thứ hai Tiêu Thương Hải lại đen mặt rời giường.
Dương Tĩnh vẻ mặt tràn đầy ý cười dịu dàng đỡ y, nói:
“Ngoan, lại nằm thêm một chút, trẫm đi vào triều, ngươi cứ dùng đồ ăn sáng trước đi, ngàn vạn lần đừng để bị đói.”
Tiêu Thương Hải cả giận nói:
“Đừng có được tiện nghi rồi còn khoe mẽ!”
Dương Tĩnh bất đắc dĩ buông tay xin tha:
“Là chính ngươi đột nhiên không hăng hái, sao có thể trách lên đầu trẫm chứ?”
Tiêu Thương Hải cắn răng nói:
“Ta tốt xấu gì cũng là một nam nhân, sao đột nhiên, đột nhiên lại như vậy? Nhất định là ngươi giở trò quỷ!”
“Oan chết ta!”
Dương Tĩnh giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội:
“Y thuật của ngươi cao minh như thế, nếu trẫm giở trò quỷ người còn không phát hiện được sao? Nhất định là gần đây ngươi quá vất vả cực nhọc. Thực ra đây cũng không phải là vấn đề. Nam nhân qua ba mươi tuổi, áp lực quá lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ… Khụ, cũng không ngạc nhiên lắm, trẫm bảo Hoàng Tử Quy đến điều trị cho ngươi.”
“Ngươi dám!”
Tiêu Thương Hải buồn bực nói:
“Ngươi còn muốn truyền ra cho ai ai cũng biết sao!”
Tiếp đó lại đấm giường căm giận nói:
“Ngươi còn lớn hơn ta một tuổi, cả ngày lo liệu chuyện quốc sự đáng ra còn phải vất vả cực nhọc hơn ta mới đúng, thế nhưng ngươi tối hôm qua, tối hôm qua… Thật là quá mức.”
Dương Tĩnh nhún vai:
“Thiên phú dị bẩm, trẫm cũng không thể tránh được.”
Tiêu Thương Hải hận không thể một quyền xóa sạch dáng vẻ tươi cười kiêu ngạo ở trên mặt hắn, thở phì phì nằm xuống, quay lưng lại cắn chăn cho hả giận.
Dương Tĩnh cười ha ha, đi ra ngoài gọi người rửa mặt chải đầu, đi vào triều.
Một năm kia có một lần hai người đua ngựa đánh cược, hắn bại dưới tay Tiêu Thương Hải, sau này ngày mùng mười mỗi tháng sẽ ở phía dưới. Nhưng tối hôm qua Tiêu Thương Hải vốn hăng hái bừng bừng, nhưng không hiểu sao kết thúc lại… khụ, có hơi đột ngột.
Lúc đó vẻ mặt Tiêu Thương Hải là chịu kích thích cực lớn, trong lòng Dương Tĩnh lại mừng thầm, thừa cơ phản kích, ăn sạch sẽ người kia.
Thực ra tinh lực của Tiêu Thương Hải không tốt cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì một đêm trước đó Dương Tĩnh mới ép người xong. Tiêu Thương Hải xuất sư Nga Sơn lão nhân. Nga Sơn lão nhân này từng được người ta nói là bán tiên, công pháp tu luyện cũng là tuyệt tình tuyệt dục. Nhưng Tiêu Thương Hải bản tính dữ dằn, dám yêu dám hận, tuyệt đối không thích hợp với bộ công pháp này, bởi vậy học sang một môn võ công khác.
Nhưng võ công của Nga Sơn lão nhân cũng không tệ lắm, cảnh giới cao cường. Tu luyện trong một thời gian dài, Tiêu Thương Hải ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Về mặt nếu bị động thì cũng không có gì, còn nếu chủ động… đêm trước bị Dương Tĩnh tính kế một hồi, gần đây lại vì chuyện trên triều nên bị áp lực, bởi vậy biểu hiện mới không được tốt.
Bất quá Dương Tĩnh tuy rằng nói không cần lưu ý, nhưng cũng để Hoàng Tử Quy tiến cung bắt mạch cho Hoàng hậu.
Chuyện cháu trai của Hà Tổng quản đánh chết người cũng đã điều tra xong.
Thiếu niên Hà thị này quả thực tuổi không lớn, thường ngày tính tình nhu thuận, nhưng hôm đó ở trên đường bị người ta lừa bịp tống tiền, trong lúc tranh chấp lỡ tay đẩy một cái, cũng không ngờ lại khiến gáy của người kia va xuống đất mà chết.
Thiếu niên Hà thị này cũng bị hoảng sợ đến không nhẹ, không ngừng giải thích mình không hề dùng sức, bất kể thế nào cũng không đánh chết người được. Nhưng hơn mười người bên đường đều nhìn thấy rõ ràng, nói hắn giết người cũng không thể trốn tránh.
Đây rõ ràng là bị người ta tính kế, đáng tiếc không tìm được chứng cớ nào khác, Hà Tổng quản của Phượng Nghi cung thoáng cái dường như đã già đi mười tuổi.