Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

chương 94

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Kiện mặc dù lớn lên trong thâm cung, nhưng bởi vì Dương Tĩnh bảo hộ hắn quá tốt, sau đó trong hậu cung lại vô cùng thanh tĩnh, gần như không có mấy tần phi, vì vậy hắn cũng không học được mấy chuyện loan loan nhiễu nhiễu này. Hơn nữa hắn thiên tính hàm hậu, không giỏi ăn nói, bởi vì ấp úng nửa ngày, mới tìm được một cách nói tự cho là bí ẩn mà thăm dò.

Dương Tĩnh nghe vậy, cười ha ha, nói:

“Mẫu hậu con triệu kiến mệnh phụ, con có thể giúp đỡ được cái gì chứ? Hơn nữa nếu con tò mò chuyện này, vì sao không trực tiếp đi hỏi mẫu hậu con?”

Dương Kiện có chút ngượng ngùng, lắp bắp nói:

“Nhi thần sợ mẫu hậu không nói cho con biết.”

Tiêu Thương Hải luôn luôn nghiêm khắc với Dương Kiện, hơn nữa ngoài nóng trong lạnh, chuyện không muốn nói cho ngươi mặc kệ ngươi làm nũng nhì nhèo thế nào cũng sẽ không nói, còn có thể nghiêm mặt dạy dỗ ngươi một hồi. Vì vậy Dương Kiện nhận được ‘nhiệm vụ’ của Thái tử ca ca, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện đó chính là phải đi tìm phụ hoàng.

Dương Tĩnh vẫy tay với Dương Kiện.

Dương Kiện vòng qua ngự án cao lớn, đi đến bên cạnh long ỷ của phụ hoàng.

Dương Tĩnh ngồi dịch qua một bên, thần thần bí bí kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng nói:

“Phụ hoàng nói cho con, nhưng con không được nói với mẫu hậu con là trẫm nói đấy.”

Dương Kiện nổi lên lòng hiếu kỳ, nín thở, chăm chú nhỏ giọng nói:

“Phụ hoàng yên tâm, nhi tử tuyệt đối không đi báo cho mẫu hậu.”

Dương Tĩnh thỏa mãn gật đầu, ‘len lén’ nói:

“Mậu hậu con ấy… Đang tuyển phi cho Thái tử ca ca của con đấy.”

“Ồ ồ ——“

Dương Kiện mở to mắt.

Tuy rằng đã đoán được từ lâu, nhưng lúc này bản thân hắn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, giống như nghe được một bí mật cực lớn.

“Suỵt ——“

Ngón trỏ của Dương Tĩnh đặt trên môi, nói:

“Nhỏ giọng chút, đây chính là bí mật, đừng tiết lộ ra ngoài.”

Dương Kiện suy nghĩ một chút, đôi mày rậm nhạt màu cau lại, nói:

“Phụ hoàng, ngài có phải là đang lừa con không vậy? Tuyển phi cho Thái tử ca ca là chuyện lớn như vậy, sao có thể giấu được? Chỉ sợ quý thích trong kinh thành người ta đã sớm đoán được.”

Không tồi, hài tử này còn không ngốc.

Dương Tĩnh cười nói:

“Con không phải cũng đã sớm đoán được sao? Còn đến thăm dò chỗ phụ hoàng.”

Mặt Dương Kiện đỏ lên, thế mới biết tâm tư cẩn thận của mình đã bị phụ hoàng nhìn ra. Hắn cũng dứt khoát không quang co lòng vòng nữa, ôm lấy cánh tay Dương Tĩnh nũng nịu nói:

“Phụ hoàng, là Thái tử ca ca đoán được, kêu con đến hỏi thăm đó. Mẫu hậu không chịu nói gì cả, nhi thần cho dù có đi hỏi cũng vô dụng. Đây chính là chuyện lớn cả đời của Thái tử ca ca mà, ngài có thể tiết lộ một hai câu được không? Rốt cuộc là muốn tìm một Thái tử phi như thế nào cho Thái tử ca ca vậy ạ?”

Dương Tĩnh nói:

“Con có phải là cũng muốn biết trẫm và mẫu hậu của con sẽ tìm cho con và Nguyên An một tẩu tử như thế nào không?”

Dương Kiện cực kỳ chính nghĩa nói:

“Đây là đương nhiên. Thái tử phi chính là quốc mẫu tương lai, con là tiểu thúc tử mà, đây hẳn là nên làm.”

Dương Tĩnh cười ha ha, vỗ vỗ vai hắn nói:

“Bây giờ còn chưa định ra được. Trẫm và mẫu hậu của con đều có ý muốn tìm một người vững vàng, biết lễ nghĩa, nhưng con có thể đi hỏi Thái tử ca ca của con một chút, xem nó thích nữ hài tử như thế nào, trẫm sẽ để tâm tìm đến cho nó.”

Dương Kiện vui vẻ, nói:

“Phụ hoàng, cái này con đã hỏi từ sớm rồi. Thái tử ca ca lúc đầu còn xấu hổ ngại ngùng không muốn nói, nhi thần quấn lấy ca ca thật lâu, ca ca mới chịu nói. Thì ra Thái tử ca ca muốn tìm một người dịu dàng, nếu là người dịu ngoan thiện lương, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, lại hiểu biết một chút về thuật toán thì rất tốt. Đương nhiên, nếu như nhan sắc cũng tốt, vậy càng tốt hơn.”

Thái tử Dương Quang Vinh từ nhỏ đã học số học vô cùng tốt, rất có thiên phú về mấy môn khoa kỹ. Đánh tiếc là trình độ phát triển của Đại Thịnh còn chưa được cao như đời sau, hơn nữa thân là Thái tử, học tập thuật trị quốc mới là đạo giữ mình, để ý đến thuật toán chỉ có thể để những lúc nhàn rỗi có hứng thú thì đến nghiên cứu.

Dương Tĩnh cười nói:

“Điều cuối cùng thật là Thái tử ca ca của con nói? Hay là tự con thêm vào đấy?”

Dương Kiện cười hắc hắc nói:

“Thái tử ca ca tuy rằng không nói, nhưng trong lòng khẳng định là nghĩ như thế.”

Thiếu niên thích người có dung mạo động lòng người, cũng không kỳ quái.

Dương Tĩnh nói:

“Được rồi, trẫm đã biết. Con trở lại nói cho nó biết, đến lúc đó Thái tử phi trẫm sẽ đích thân để cho nó chọn.”

Đương nhiên phạm vi lựa chọn này, cũng là sau khi hắn và Tiêu Thương Hải đã xác định được rồi.

Quyết định này đối với Đại Thịnh, nhất là hoàng gia mà nói, đã là cực kỳ cởi mở.

Dương Kiện nghe vậy cực kỳ vui mừng, cảm thấy mỹ mãn quay lại lĩnh công với Thái tử ca ca.

Dương Tĩnh quay lại Phượng Nghi cung, cũng đem chuyện ngày hôm nay ra nói cho Tiêu Thương Hải.

Tiêu Thương Hải ở một vài mặt mà nói, là cực kỳ điển hình cho tư tưởng lễ giáo phong kiến, ví như việc hôn nhân, nên là việc của phụ mẫu, rồi cho người làm mai mối, không do nhi nữ làm chủ.

Nhưng năm đó y để có thể ở cùng một chỗ với Dương Tĩnh, cố ý từ bỏ thân phận nam nhi gả vào hoàng cung, Tiêu gia tuy rằng không có phản đối (cũng không dám phản đối tâm ý của Hoàng đế), nhưng hơn thế đây là kết quả do chính y chiếm lấy. Bởi vậy việc hôn nhân đại sự của nhi tử ở trong lòng, y cũng nguyện ý nhượng bộ một hai phần…

Chính theo lời Dương Tĩnh nói:

“Không thể để người làm phụ mẫu như chúng ta lưỡng tình tương duyệt ở cùng một chỗ, lại để nhi tử thành hôn với một người xa lạ không quen không biết được. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, không khỏi có chút qua loa. Nếu như tương lai Thái tử và Thái tử phi cầm sắt hài hòa, tự nhiên là giai đại vui mừng. Nếu không quá hợp ý, người làm phụ mẫu như chúng ta còn phải suy tư nhiều hơn cho nhi tử.”

Tiêu Thương Hải cẩn thận ngẫm lại, nghĩ có đạo lý, thuận tiện nói:

“Như vậy, liền để Vinh nhi tự chọn đi. Nhưng là nam nữ có khoảng cách, chỉ nhìn mặt một hai lần, nào biết được nhân phẩm tính tình như thế nào chứ? Sợ rằng nó lại không nhìn ra được.”

Dương Tĩnh cười nói:

“Này còn không dễ làm sao? Thái tử không phải là còn thư đồng và đám thúc thúc đệ đệ à? Dương Cẩn, Dương Minh đều ở ngoài cung, Thái tử chỉ cần không phải là một kẻ ngốc, thì sẽ nhờ bọn họ đi hỏi thăm nhân phẩm đức hạnh. Hơn nữa, Hắc Y Vệ của trẫm cũng không phải ăn không ngồi rồi, đến lúc ấy điều tra toàn bộ chuyện trong nhà của người được chọn tường tận từ đầu đến cuối, không tin là không tra được phẩm cách và lý lịch.”

Cho đến giờ tuyển Thái tử phi, đều là việc lớn quan trọng nhất, tự nhiên sẽ phải sắp xếp cực kỳ cẩn thận.

Những chuyện điều tra này nói ra, Tiêu Thương Hải cũng hiểu rõ ràng. Nhưng điều y lo lắng chính là:

“Thái tử muốn một người có nhan sắc đẹp, chỉ sợ nó niên thiếu mộ sắc, trái lại sẽ quên đi những cái khác.”

Dương Tĩnh cười nói:

“Ngươi cũng quá coi thường nhi tử của mình. Huống chi có ngươi và ta trấn giữ ở phía sau, cũng sẽ không để nó làm xằng bậy.

Tiêu Thương Hải trầm giọng nói:

“Không sai. Nếu như nó chỉ yêu thích nhăn sắc, tương lai cũng sẽ không có nhiều tiền đồ. Nếu thực sự thành hôn quân háo sắc, ta tuyệt sẽ không tha cho nó!”

Nói đến việc này, đôi mắt của Tiêu Thương Hải không khỏi trở nên tàn khốc.

Dương Tĩnh bật cười, ngóng nhìn y, đột nhiên phát hiện khóe mắt của Tiêu Thương Hải đã có nếp nhăn nhàn nhạt.

Hắn sửng sốt một hồi, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên.

Tiêu Thương Hải bị giật mình, nói:

“Làm gì vậy?”

Mặt mày Dương Tĩnh cong cong, nhẹ nhàng cảm thán cười nói:

“Không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt, nhi tử cũng đã sắp thành thân rồi, chúng ta cũng đã già.”

Tiêu Thương Hải đè tay hắn lại, nhìn hắn một cái, trêu đùa nói:

“Đúng vậy, chúng ta đều nhanh thành lão già cả rồi. Ngươi lại chê ta già?”

Dương Tĩnh nói:

“Nào có. Ngươi còn đang trẻ tuổi tráng nhiên…” Còn có rất nhiều năm có thể ở cùng một chỗ mà.

Thế nhưng nửa đoạn sau hắn đột nhiên nuốt trở lại.

Hắn cũng không có thật nhiều năm để sống.

Tiêu Thương Hải thấy thần sắc của hắn có chút không đúng, không khỏi hơi hơi lo lắng:

“Ký Nô, ngươi làm sao thế?”

Dương Tĩnh phục hồi tinh thần lại, vội vàng che giấu cười nói:

“Không có gì, bất chợt nhớ đến, thời gian chúng ta quen biết nhau cũng là vào tuổi này của Vinh nhi đâu.”

Tiêu Thương Hải tính toán trong lòng, không khỏi than thở:

“Không phải vậy sao, hơn hai mươi năm rồi.”

Dương Tĩnh không muốn nhắc đến vấn đề thương cảm này, nói sang chuyện khác:

“Gần đây ngươi lựa chọn được những nhà nào rồi? Lấy ra cho trẫm cùng tham khảo một chút.”

Tiêu Thương Hải nghe vậy, lập tức cho người lấy đến danh sách mình đã chuẩn bị tốt, cẩn thận phân tích với hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio