Trong bệnh viện, Lý Trí Viện ánh mắt lạnh lùng nhìn Miêu Miêu.
“Xác định Ngôn Lạc Hi hôm nay diễn phân cảnh tử tự?”
“Em đã hỏi đi hỏi lại, hôm nay Ngôn Lạc Hi quả thật sẽ nhảy xuống tháp"
Đáy mắt Lý Trí Viện xẹt qua tia độc ác tàn nhẫn nói:"Cô nói, chúng ta để con nhỏ đó vĩnh viễn ở lại trong bộ phim thì thế nào?"
Miêu Miêu khiếp sợ nhìn Lý Trí Viện"Chị Viện Viện, chị muốn làm gì?”
Lý Trí Viện liếc một cái nhìn bộ dáng nhát như chuột của trợ lý, hừ lạnh một tiếng.
“Người làm đại sự, phải tâm ngoan thủ lạt, sợ đầu sợ đuôi, khi nào mới có thể ra mặt?” Miêu Miêu bị nhìn đến hết hồn hết vía, Lý Trí Viện lại muốn giế.t chết Ngôn Lạc Hi, hai người họ không phải chị em sao?
Lý Trí Viện nhìn về phía trước, trong ánh mắt bộc phát ra mãnh liệt hận ý, Ngôn Lạc Hi lần này tôi muốn cô chết không có chỗ chôn thây!
Cảnh diễn hôm nay của Ngôn Lạc Hi là cao trào trong cả bộ phim, cô mặc chiếc áo màu hồng nhạt khi mới gặp gỡ Cảnh Vương, lớp trang điểm hoa đào thanh tú, giữa lông mày có một chút ưu sầu và buồn bã.
Trong tay cô cầm một chiếc trâm cài màu hoa đào, động tác nhẹ nhàng xoa xoa như đang vuốt ve gương mặt người yêu, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi ra khuê phòng.
Vừa chuyển cảnh, hình ảnh hoàng cung uy nghi dần dần hiện ra, ống kính kéo gần lại, một thân nam nhân đứng trên tường thành.
Cảnh vương cởi bỏ vương miện, mặc áo bào xám xanh mà lần đầu gặp cô đang nghiêng đầu nhìn nữ tử duyên dáng yêu kiều bên cạnh, ánh mắt dịu dàng và ấm áp, "Vân Dương....”
“Tình không biết bắt đầu từ đâu, càng đi càng sâu, yêu không biết kết thúc, bỗng nhiên biến mất.
Tình không biết chỗ, càng đi càng sâu, hận không biết tung tích, cười mà biến mất.
A Yến, ta sẽ không hận chàng nữa.”
Ánh mắt Vân Dương thê lương nhìn đế vương trẻ tuổi tuấn tú như tranh vẽ, hai đầu lông mày tràn đầy khí phách ý chí thiên hạ.
A Yến đã chết trong lòng ta, khi nước mất, nhà tan cả nát.
“Vân Dương...!" Niềm vui trong mắt Cảnh vương càng thêm nồng đậm:"Nàng nghĩ thông suốt là tốt rồi, nàng mãi là hoàng hậu của trẫm, hoàng hậu duy nhất”
Vân Dương nhàn nhạt cười, từ trong tay áo lấy ra cây trâm hoa đào kia, nắm lấy tay hắn, đem trâm đặt ở trong lòng bàn tay.“Cây trâm này ta vẫn cất giữ, nghĩ sau này cũng không dùng được, A Yến, nếu có kiếp sau hy vọng chúng ta đừng gặp lại."
Ống kính chuyển động Vân Dương mặc váy la màu hồng nhạt, giống như một con bướm, từ trên tường thành nhanh nhẹn bay xuống, hình ảnh duy mỹ mà thê diễm.
Ngôn Lạc Hi cả người treo lơ lửng trên sợi dây, cô đã từng quay không ít cảnh cổ trang, biết rõ quay thế nào mới thê mỹ, hai tay cô tự nhiên mở ra giống như đang ôm tự do thong dong chịu chết.
Ống kính kéo gần lại, trên mặt cô mang theo ý cười an tường cùng tiêu tan, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lý Trí Viện ngồi trong xe bảo mẫu, cầm kính viễn vọng trong tay chăm chú nhìn Ngôn Lạc Hi giống như con bướm gãy cánh giữa không trung thẳng tắp rơi xuống, cô ta kích động dùng sức vỗ lưng ghế một cái.
“Ngôn Lạc Hi, đi chết đi!”
Trên tháp, Hứa Uyên nhìn Ngôn Lạc Hi rơi thẳng xuống trong camera, anh ta giật mình nhảy dựng lên, "Chuyện gì vậy?”
Phó Luân một giây trước, chính tai nghe được tiếng dây thép đứt đoạn, anh ta sợ hãi nhào về phía tường thành nhìn Ngôn Lạc Hi ngã xuống đệm cứu sinh bỗng nhiên nhớ tới chuyện một giờ trước.
Hôm nay bọn họ quay liền ba cảnh, cảnh cuối cùng chính là tạm biệt trên tường thành.
Lúc trang điểm, Ngôn Lạc Hi còn nói đùa:”Hôm nay em sẽ đi lãnh cơm hộp, anh có muốn gửi cho em phong bì đỏ may mắn không?” Đây là quy định của đoàn làm phim, nếu đóng vai cảnh chết sử dụng phong bì đỏ để thoát khỏi những điều xui xẻo.
Anh ta sớm đã chuẩn bị xong bao lì xì cũng không chịu đưa cho cô.
“Chờ em hết phim, anh sẽ đưa cho em” Ngôn Lạc Hi nhăn mũi: "Đừng a, bây giờ đưa đi, không biết có phải muốn lãnh cơm hộp hay không luôn cảm thấy bất an không yên” Lúc ấy anh ta rất để tâm còn cố ý đi kiểm tra sợi dây kĩ lưỡng.
Làm thế nào sợi dây có thể bị đứt?
Cả người Ngôn Lạc Hi nhanh chóng rơi xuống, còn chưa kịp sợ hãi, “bụp” một tiếng, tấm nệm hơi cứu mạng bị đập thành một lỗ lớn, trợ lý mới Cố Thiển nhanh chóng lao tới đỡ cô dậy.
“Cô Ngôn, không sao chứ?”
Cố Thiển lo lắng kiểm tra tình hình của cô.
Ngoại trừ gương mặt tái nhợt mọi thứ vẫn ổn.
Một tiếng rưỡi trước, Cố Thiển được thăng chức làm trợ lý cho Ngôn Lạc Hi, bài kiểm tra đưa ra là tìm cách để cô thành công quay xong cảnh quay này.
Cố Thiển đi vòng quanh tòa tháp tìm một chiếc nệm hơi chữa cháy để đảm bảo mọi thứ đều an toàn.
Ngôn Lạc Hi ngã xuống đầu óc vẫn còn choáng váng, được Cố Thiển đỡ ra khỏi đệm hơi liền lúc đó đã bị một lực mạnh ôm chặt, "Cám ơn trời đất, em không sao, tim của anh bị em doạ suýt rớt ra ngoài”
Cái ôm này của Phó Luân lại khiến cô cảm thấy ấm áp và thoải mái, cô chợt cảm thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn.
Ngôn Lạc Hi giơ tay vỗ nhẹ vào lưng anh ta, nghịch ngợm nói: "Bình an rồi, em còn chưa nhận phong bao đỏ, làm sao có thể bằng lòng nhận cơm hộp được?"
Phó Luân cũng nhận được sự căng thẳng của mình.
Anh ta lo lắng buông cô ra , đưa tay vuốt tóc cô: "Tiểu tham tiền, nếu trợ lý của em không nhanh trí kéo đệm hơi để sẵn anh nghĩ tiêu đời thật đấy”
"Khụ khụ, em vừa mới thoát chết trong gang tấc, anh không muốn em tốt hơn sao?”Ngôn Lạc Hi trừng anh ta, lúc này mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Hứa Uyên bảo nhân viên trong đoàn rút đi, anh ta đi tới trước mặt Ngôn Lạc Hi, nhíu mày nói: "Lạc Hi, cảnh hôm nay của em quay đến đây, để Tiểu Cố cùng em đi bệnh viện kiểm tra toàn thân."
“Đạo diễn Hứa, em không thành vấn đề, có thể ở lại quay cảnh đêm.
"Ngôn Lạc Hi nói.
“Em xác định không có vấn đề?”
Ngôn Lạc Hi vỗ ngực cam đoan, "Em thật sự không sao nếu không được em sẽ nói.
Còn việc này nữa, em cảm thấy dây thép bị đứt không phải trùng hợp, trước khi quay phim Phó Luân đã kiểm tra không có vấn đề"
Hứa Uyên nhíu mày, "Chuyện này anh sẽ điều tra cẩn thận, nếu do người làm, anh nhất định cho em một lời giải thích”
Trong lòng Ngôn Lạc Hi vẫn còn sợ hãi, "May mắn chỉ có một cảnh này”
Ngôn Lạc Hi kiên trì đến tối, lúc ăn cơm tối sắc mặt cũng không tốt lắm, sau đó lại quay một cảnh, liền bắt đầu nôn mửa, loại triệu chứng này rất rõ ràng là từ trên cao ngã xuống tạo thành chấn động não.
Phó Luân vội vàng lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Ngôn Lạc Hi cả người đều hỗn loạn, tựa vào trong ngực Cố Thiển, cô còn nhỏ giọng dặn dò, "Chuyện tôi bị thương, đừng nói cho anh ấy biết”
Cố Thiển gật đầu đồng ý, nhưng chờ Ngôn Lạc Hi vào phòng kiểm tra lập tức gọi điện thoại báo cáo với Lệ Dạ Kỳ, "Chị ấy đang ở bệnh viện, phải, tin tức đã bị phong tỏa, đạo diễn Hứa đang điều tra kỹ nhân viên đoàn làm phim, tạm thời vẫn chưa có kết quả”
Nửa giờ sau, Lệ Dạ Kỳ vội vàng xuất hiện ở bệnh viện, Cố Thiển đưa anh vào phòng bệnh, "Chị dâu vừa mới ngủ, bác sĩ nói não chị ấy bị chấn động nhẹ, cần tĩnh dưỡng hai ngày”
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, đi nhanh đến trước giường bệnh, cụp mắt nhìn Ngôn Lạc Hi sắc mặt phiếm xanh, đáy mắt anh xẹt qua một tia đau lòng..