Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Lúc xe ngựa tiến vào cổng kinh thành, Ô Khê nhịn không được bèn trộm vén mành xe lên xem.
Từ Nam Cương đến Trung nguyên đi liền một hơi mấy tháng như thế hắn mới biết được, nguyên lai Trung nguyên trong truyền thuyết kia là một nơi lớn đến như vậy, nhiều người đến như vậy.
Thành quách tương liên, ngựa xe như nước, còn lộ xá thì khiến hắn có cảm giác dù có dùng cả đời cũng không thể đi xong được.
Nam Cương quanh năm đều tràn ngập vụ chướng mà không thấy được thiên nhật rừng rậm, dùng núi lớn chống đỡ mà tạo thành hàng rào, tại nơi ngàn dặm non sông trải dài này nó có vẻ bé nhỏ không đáng kể, thậm chí còn có chút mộc mạc, vậy tại sao nó lại trở thành nơi hấp dẫn quân đội của Trung nguyên đến như thế, không tấn công tộc nhân của bọn hắn là không được?
Ô Khê hỏi qua Đại phù thủy, Đại phù thủy là người tối quyền uy cũng như tối trí tuệ trong bộ tộc, là người truyền lời cho các vị thần tối thượng, Ô Khê tương lai cũng sẽ là Đại phù thủy, nhưng hắn vẫn là một hài tử, còn có rất nhiều việc không hiểu được.
Đại phù thủy nói cho hắn biết: “Đây làm khảo nghiệm của Tối thượng thần, Tối thượng thần không nơi nào là không đến, vì vậy tất cả việc làm của con người ngài đều nhìn thấy rõ ràng, hôm nay chịu đựng khổ cực, ngày sau chắc chắn thu lại được kết quả. Chính là phàm nhân sinh mệnh quá ngắn, cho nên sẽ giống như sâu bọ trên mặt đất, vừa mới sinh ra liền có thể mất đi tính mạng, vô tri vô giác, không hiểu được ý muốn của Tối thượng thần, chờ ngươi lớn lên, chờ ngươi gặp qua rất nhiều rất nhiều người, biết rất nhiều rất nhiều sự tình, lúc đó ngươi mới có thể mơ mơ hồ hồ mà hiểu rõ một chút”.
Lúc Đại phù thủy nói những lời này, nếp nhăn nơi khóe mắt khẽ nheo lại, ánh mắt của hắn bình tĩnh mà nhìn mây núi mênh mông ở phương xa, ánh nhìn chăm chú khiến con ngươi hắn tựa như một hồ nước phẳng lặng không nhìn thấy đáy.
Ô Khê nhìn ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy đặc biệt khổ sở. Đại phù thủy vỗ đầu của hắn, đối hắn nói: “Ngươi đã muốn mười tuổi, bắt đầu có những suy nghĩ tâm tư của riêng mình, có rất nhiều chuyện, cho dù ta dạy cho ngươi thì ngươi cũng không nhất định sẽ nhớ rõ, giờ chính là lúc để ngươi ra ngoài tìm hiểu một chút”.
Ô Khê vươn tay gắt gao mà bắt lấy áo choàng của Đại phù thủy, nhếch miệng không nói lời nào, Đại phù thủy thở dài: “Trung nguyên là chốn nơi nơi bẫy rập, là nơi mà cho dù ngươi có tưởng tượng cũng không hình dung được mức độ náo nhiệt cùng phú quý của nó, là nơi tối nhiều mỹ nhân, tối tinh xảo đồ vật, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy, so với Trung nguyên Nam Cương chính là một địa phương lụn bại bị núi đá ngăn cách, có lẽ ngươi sẽ luyến tiếc rời đi nơi đó, sẽ quên bản thân ngươi là ai…”
“Ta sẽ không”. Ô Khê ngẩng mặt nhìn hắn, trịnh trọng mà giơ lên một bàn tay trắng nõn nhỏ bé, “Ta hướng Tối thượng thần thề, ta nhất định sẽ trở về, ta cả đời sẽ không quên tộc nhân của mình. Ta sẽ dẫn tộc nhân ta đánh trở về Trung nguyên, ta sẽ nhớ rõ là ai khi dễ chúng ta, sẽ làm những người đó đều không chết tử tế được!”
Đại phù thủy liền cười rộ lên, hắn cười rộ lên bộ dáng không giống như một vị thần từ trên cao nhìn xuống, cũng không giống vị thủ lĩnh nói một không hai, mà giống như một lão nhân bình thường nhất, mang theo một chút hiền lành cùng mỏi mệt, nhìn hài tử do mình nhìn lớn lên, mang một nỗi chờ đợi có chút nói không nên lời, lại bởi vì sự chờ đợi kia quá mức ân cần mà dần dần toát ra lo lắng: “Nhớ kỹ ngươi hôm nay nói những lời này, nhớ kỹ nhà của ngươi là ở đâu, mặc kệ đi bao xa, phải nhớ rõ tộc nhân của ngươi còn đang chờ ngươi”.
Nhìn cảnh sắc Trung nguyên đến hoa cả mắt, Ô Khê trong lòng tò mò, mỗi khi đi qua một nơi đều hận không thể nhiều thêm một đôi mắt để nhìn cho kĩ, chính là trong tò mò lại hỗn loạn một phần thấp thỏm lo âu, mỗi ngày trước lúc đi ngủ, hắn đều phải đem lời của Đại phù thủy trước khi đi dặn ở trong lòng yên lặng mà lặp lại một lần. Chính là đi qua nhiều nơi như thế vẫn chưa từng thấy nơi nào giống như kinh thành phồn hoa tráng lệ, phồn hoa đến mức khiến hắn cảm thấy không chân thực.
Xuyên qua màn xe bị xốc lên, một cỗ mùi vị đặc biệt đập vào mặt, Ô Khê cẩn thận mà phân biệt, đó chính là hương vị do xe cộ người ngựa chen lấn nhau mà tỏa ra, sềnh sệch đến thực tế, trong không gian hỗn loạn còn mang theo một tia đạm đạm hương khí dẫn đến một chút mê hoặc không rõ.
Hắn ngẩng đầu, hai bên đường kẻ thì mang lồng chim, người thì cắp theo rổ, mọi người xem bọn họ như những vật thể kì lạ mà đứng xung quanh quan sát đoàn người từ Nam Cương đến.
Xe chậm rãi vững vàng đi qua, băng ngang một phiến đá lớn trên đường, men theo một con sông khúc khuỷu trong thành, mấy con thuyền to lớn ngoài sức tưởng tượng đang lặng lẽ nằm im neo tại bến cảng, đi qua nơi có tiếng nước chảy róc rách, bên bờ sông dương liễu rũ xuống tận mặt nước phẳng lặng, giống như muốn vươn đến tận mặt của Ô Khê, hắn vương tay định bắt, nhưng thủy chung vẫn không thể với tới.
Lúc này xe ngừng, có tiếng bước chân người đang đến gần, Ô Khê buông mành, thân thể ngồi thẳng, cửa xe từ phía trước mở ra, hắn thấy tộc nhân A Tầm Lai đi cùng mình sống lưng thẳng tắp mà đứng ở một bên, cố gắng tưởng làm cho mình thoạt nhìn dường như có vẻ cao lớn hơn một chút, phía sau là một lão nam nhân thần tình vui vẻ, lão nam nhân mang theo kỳ quái tâng bốc, ống tay áo rộng thùng thình rũ xuống vẫn luôn buông xuống đến tận đầu gối, tay cũng bị che ở bên trong, há miệng phát ra âm thanh tiêm tế: ” Nha, đây chính là vị kia Vu đồng đại nhân phải không? Lão nô có lễ”.
(: phất trần)
Đi theo bên người hắn Lỗ Bách Xuyên dùng Nam Cương Man ngữ thầm thì bên tai đối hắn giải thích: “Vị này chính là kẻ bên người hoàng thượng Hỉ công công, là đệ nhất đẳng hồng nhân, Hoàng Thượng cố ý phái Hỉ công công đến tận nơi này đón ngài, còn muốn tại trong cung thiết yến vi ngài tẩy trần, là đã coi trọng cất nhắc lắm rồi”.
Lỗ Bách Xuyên là Nam Cương Hán nhân ở ngoài biên cảnh, thời điểm đánh giặc bị Phùng Nguyên Cát trưng thu làm người dẫn đường, hắn tiếng phổ thông cùng Man ngữ đều thập phần tinh thông, người lại còn rất thông minh, liền tại trong quân trở thành nửa hồng nhân, những người từ Nam Cương đến đối với tiếng Hán chỉ biết hạn chế trong những câu đối thoại đơn giản thường ngày, hơi phức tạp một chút liền cái hiểu cái không, cho nên y đặc biệt bị sai lại đây làm Vu đồng dịch thị.
Ô Khê mặt bị bố che, chỉ lộ ra một đôi mắt cực lượng, đảo qua Lỗ Bách Xuyên, nụ cười trên mặt Lỗ Bách Xuyên cương một chút, hắn tổng cảm giác hài tử này ánh mắt không giống ánh mắt của một hài tử, như vậy u ám, như vậy cuồng dã, cùng cái kia cằn nhằn lão bất tử phù thủy như được khắc ra từ chung một khuôn mẫu, bộ dáng lạnh lùng, tổng làm cho trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Ô Khê chậm rãi đứng lên, Lỗ Bách Xuyên nịnh nọt mà vươn tay đi phù, bị A Tầm Lai dùng bàn tay vỗ một cái lên tay.
Lỗ Bách Xuyên giận dữ, quay đầu lại, liền thấy hung hãn nam nhân ở phía sau đang nổi giận đùng đùng mà trừng hắn, hình xăm lồ lộ trên người khiến tuổi trẻ võ sĩ thoạt nhìn có chút dữ tợn, trong phút chốc, cơn tức trong bụng Lỗ Bách Xuyên như bị đông cứng, hắn ngượng ngùng mà lui tại một bên, nhìn A Tầm Lai khom lưng xuống, dùng một động tác cực khiêm cung để Ô Khê bắt lấy tay gã, tiểu tâm mà dìu Ô Khê xuống xe.
Ô Khê nâng mắt, nhìn nhìn kia tiêm thanh tiêm khí Hỉ công công, do dự một chút, nhớ tới lời Đại phù thủy căn dặn, đến Trung nguyên phải thu liễm chính mình, coi như là vì bảo hộ toàn bộ tộc nhân, vì thế rốt cục vẫn là hơi thấp cúi đầu.
Hỉ công công lập tức né qua một bên, tỏ vẻ không dám nhận: “Này nhưng là giết lão nô a, trăm triệu lần không dám!”
Hoàng thành ở trung tâm kinh thành, cung điện nối tiếp cung điện, hơi chút không cẩn thận sẽ mê võng tại nơi màu sắc rực rỡ này, Hoàng thành như muốn vươn đến một chỗ cùng với mây xanh, Ô Khê ngửa đầu nhìn, nghĩ thầm rằng, thật sự là cao a…
Hắn có chút sợ hãi, chính là không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì phía sau còn có A Tầm Lai bọn họ, còn có những cừu nhân đang nhìn hắn ở phía sau, hắn không thể ném đi thể diện của tộc nhân mình.
Ô Khê lén lút hít sâu một hơi, chỉnh chỉnh y phục của mình, theo Hỉ công công hướng bên trong đi đến.
Thời điểm các võ sĩ Nam Cương đến đại điện, các văn võ bá quan đang châu đầu thì thầm với nhau đều yên tĩnh trở lại, nhìn một đội Nam Man hùng hổ xếp thành hàng tiến vào, sinh hoạt lâu năm ngoài dã ngoại làm cho bả vai bọn họ thoạt nhìn đặc biệt rộng lớn, các nam nhân trên vai đều có hình xăm đồ đằng, làn da màu mật ong lộ ở bên ngoài, tóc tai bù xù.
Cảnh Thất được Hoàng Thượng Hách Liên Bái ân điển ngồi ở bên người, chính là thừa dịp người khác không chú ý, lén lút mà ngáp một cái, mới đánh tới một nửa, nghe thấy báo lại nghẹn trở về, lại dùng sức đem nước mắt chớp ra ngoài.
Hắn nhớ mang máng ở kiếp trước thì chỉ nghe nói Nam Man cúi đầu xưng thần, Hoàng Thượng thỏa mãn tâm hư vinh, cũng sẽ không biệt yêu thiêu thân, không có cái gì con tin vào kinh này sự, quả nhiên trọng sinh một lần liền có một số việc không giống như trước.
Cũng nhịn không được có chút ngạc nhiên, xa xa mà nhìn lại, muốn nhìn một chút Đại Khánh bốn mươi vạn tinh nhuệ tất cả đều thua tiền bưu hãn Nam Man đến tột cùng là cái dạng người như thế nào.
Lại liếc mắt một cái liền thấy tiểu hài tử bị đám đông võ sĩ vây ở xung quanh. Thân thể nho nhỏ bọc trong ô hắc áo choàng, ngay cả mặt đều nhìn không thấy, chỉ lộ ra đôi mắt có vẻ quỷ khí dày đặc, sống lưng đứng thẳng, không có một chút sợ hãi mà tiếp thu ánh mắt đánh giá của mọi người.
Chính là Cảnh Thất không biết vì cái gì, cảm thấy tiểu hài tử này có chút đáng thương.
Nhóm võ quan Đại Khánh quỳ xuống, hô to vạn tuế vạn vạn tuế, các võ sĩ Nam Man nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng nhất tề xoát xoát mà quỳ xuống, chỉ có ô hắc áo choàng Vu đồng còn đứng ở nơi đó, có vẻ cô linh linh.
Lễ bộ Giản thượng thư thái độ hung dữ, nặng nề mà thanh thanh cổ họng, cả giận nói: “Lớn mật, bọn ngươi vừa thần phục Đại Khánh ta, lúc này lấy Thánh Thượng vi tôn, vừa gặp vua phụ, nên lấy tam quỳ chi lễ, vì sao lại không quỳ?!”
A Tầm Lai cao giọng nói rằng: “Đại Khánh hoàng đế đánh bại chúng ta nên hướng các ngươi xưng thần, quỳ xuống hẳn là điều nên làm, nhưng Vu đồng là Đại phù thủy tương lai, là sứ giả của Thượng thần, không thể trước bất kỳ ai quỳ xuống!”
A Tầm Lai giọng rất lớn, một tiếng cất lên, toàn bộ đại điện đều quanh quẩn thanh âm của hắn.
Cảnh Thất nheo mắt lại nhìn, người này trông cao lớn vạm vỡ, chính là nghe cái âm thanh khi nói chuyện này, chỉ sợ vẫn còn là một tiểu tử, có như vậy mới dám nghé con không sợ cọp mà nói ra những lời như thế.
Giản thượng thư sắc mặt phát lạnh, thổi râu trừng mắt: “Ngô hoàng là chân mệnh thiên tử, ngôi cửu ngũ chí tôn, ngay cả tiểu thần của bọn lỗ mãng ngoài biên cảnh các ngươi hạ xuống cũng lỗ mãng không được, huống chi chính là cái đỉnh cái danh gì ba thước tiểu hài đồng!”
A Tầm Lai lấy ánh mắt như đồng lăng mà trừng hắn, Giản thượng thư cũng không phải là kẻ mà Lỗ Bách Xuyên có thể qua mặt, lão nhân tuy rằng nhìn qua mang vẻ yếu đuối, tuy rằng là một kẻ thân mang quy củ ở lễ bộ, cũng chính là thật thật tại tại một lão đầu bướng bỉnh, bình sinh am hiểu nhất hai việc, một cái là mắng chửi người, cái còn lại chính là mắng xong cùng người so trừng mắt, ngay cả Hách Liên Bái đều trốn hắn vài phần, cùng A Tầm Lai một lão một tiểu, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai.
(: ánh mắt trợn trừng mà cứng rắn như đồng)
Cảnh Thất hơi hơi thấp đầu, đem đường cong nơi khóe miệng áp trở về.
Ô Khê lại đột nhiên vươn tay ra, tại trên vai A Tầm Lai ép xuống một chút, sau đó hướng phía trước mà tiến lên một bước, đoan đoan chính chính quỳ xuống: “Nam Cương Vu đồng Ô Khê, bái kiến Đại Khánh hoàng đế bệ hạ”.
Hắn còn không có biến thanh, thanh âm lại trong trẻo thanh lương, một chút nãi vị cũng không mang, hai tay chống đỡ trên mặt đất, lộ ra đầu ngón tay có chút tái nhợt, sau đó thân thể cúi xuống, cung kính mà dập đầu một cái, Cảnh Thất chú ý tới, phía sau hắn các võ sĩ Nam Man nắm tay trong nháy mắt đó đều nắm thật chặt, cùng với Giản thượng thư mới bị chọc giận lúc nãy cùng một dạng, đôi mắt đều đỏ.
Hách Liên Bái “Sách” một tiếng, khoát tay: “Đều mau bình thân”. Lại quay đầu trừng mắt nhìn Giản thượng thư một cái, “Giản ái khanh, không phải trẫm nói ngươi, Đại Khánh ta chính là Thiên triều thượng quốc, nên có dung người chi lượng, hắn còn là một tiểu hài tử, ngàn dặm xa xôi mà đến đây, có gì đáng sợ? Ngươi làm khó hắn làm cái gì? Người tới, cấp Vu đồng ban thưởng tọa”.
Đám người đang quỳ càng thêm cúi thấp đầu, tái oán giận lão thượng thư. Khiến người nhà hoàn toàn biến thành người xấu, hảo phụ trợ sở thích của bản thân, Cảnh Thất cảm thấy Hoàng Thượng nhà mình thật sự quá tuyệt vời.
Lại thấy kẻ dở hơi là Hoàng Thượng này hơi hơi khuynh thân mình, như một hài tử tò mò mà đánh giá Nam Cương tiểu Vu đồng, há mồm hỏi: “Nam Cương Vu đồng, trẫm hỏi ngươi, ngươi nếu là Vu đồng thì có bổn sự gì hơn người mà người khác không có?”
Hắn vươn tay ra khoa tay múa chân: “Tu luyện vu thuật của các ngươi có thể thành tiên, có thể trường sinh bất lão sao? Ngươi nhưng sẽ có thuật độn thổ? A…không, ngươi nhưng sẽ dùng xuyên tường thuật được sao?”
Trên đại điện yên tĩnh một chút, có đường đường ngôi cửu ngũ chí tôn nào tiếp đãi đầu hàng chi thần, câu đầu tiên không phải là trấn an, cũng không phải uy hiếp, lại càng không là làm bật dậy oai nghiêm của Đại Khánh để chứng tỏ rằng các ngươi thua là không oan, về sau nên hảo hảo nghe lời, mà là hỏi trước đối phương có thể hay không có xuyên tường thuật?
Phỏng chừng không ít người tâm tình đều cùng Cảnh Thất không sai biệt lắm, sẽ dùng ống tay áo che mặt hy vọng bản thân không tồn tại, hoặc là giống Giản lão thượng thư, tuy rằng không nói gì, râu chính là nhếch lên nhếch lên, mắt thấy sẽ đương trường phát giận tại chỗ.