Bật cười nhẹ nhàng, Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt lộ ra vài phần vui vẻ, nhỏ nhẹ nói:
- Cố Viên bình an, ta vẫn hệt như trước. Còn mấy năm gần đây, con lại thay đổi rất lớn, hao tâm tổn sức cho Dịch viên không ít.
Hứa Khiết kêu một tiếng sư bá, đứng yên lặng bên Lâm Vân Phong, lắng nghe hai người nói chuyện.
Càn Nguyên chân nhân mỉm cười gật đầu như trả lời nàng.
- Người luôn phải trưởng thành. Con lúc thiếu niên đã từng ham chơi, chỉ cầu được vui vẻ một ngày. Hiện nay trên vai gánh vác trọng trách, tự nhiên phải suy nghĩ cho tiền đồ của Dịch viên.
Hơi cảm khái, Lâm Vân Phong vẻ mặt hoài niệm.
Càn Nguyên chân nhân vỗ vỗ vai hắn, khích lệ:
- Không cần phải ép mình quá, con đã đưa Dịch viên lên đỉnh cao rồi. Dịch viên đã trải qua hơn ngàn năm, lúc trước Lục Vân đã khiến Dịch viên nổi danh thiên hạ, hiện nay con lại phát dương quang đại Dịch viên, đây là phương diện huy hoàng nhất của Dịch viên.
Lâm Vân Phong cười cười, trong mắt xuất hiện chút hoài niệm, khẽ lẩm bẩm:
- Hai mươi năm rồi, thời gia trôi qua nhanh quá.
Càn Nguyên chân nhân lắc đầu nói:
- Thời gian nhanh chậm đối với những người khác nhau sẽ có những khái niệm khác nhau. Đối với các con, loáng cái đã hai mươi năm. Đối với ta, mọi thứ cứ phảng phất là ngày hôm qua.
Hứa Khiết nghe vậy, nói tránh chuyện khác:
- Chủ đề này cũng đã nói được hai mươi năm rồi, hay chúng ta đổi sang nói chuyện vui vẻ khác đi.
Càn Nguyên chân nhân sửng sốt, sau đó nói:
- Hứa Khiết nói đúng, ta có thể đắm chìm trong ký ức cả đời, nhưng các con lại không thể dừng lại ở trước kia. Gần đây thiên hạ thế nào rồi, có đại sự nào chăng?
Lâm Vân Phong thôi hoài niệm, điềm nhiên đáp:
- Tu Chân giới vẫn luôn bình an, cũng không có biến hóa nào rõ rệt. Chỉ có Thiên Mục Phong dường như phát hiện được điều gì đó, đang toàn lực truy xét.
Càn Nguyên chân nhân nói:
- Không có gì là tốt rồi, khó được bình an một chút, cũng có lợi cho sự phát triển của Tu Chân giới. Còn những người khác, bọn họ tình hình thế nào rồi?
Lâm Vân Phong trả lời:
- Về phía Trừ Ma liên minh, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng mấy người khỏe mạnh. Trong đám đệ tử trẻ tuổi, đệ tử Cổ Dịch Thiên của Văn đại hiệp, đệ tử Đàm Thanh Ngưu của Quy Vô đạo trưởng, sư đệ Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân của Tư Đồ Thần Phong, ba người sánh vai cùng có danh có tiếng. Đối với Dao Quang, hắn có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi, gần đây không biết đang làm gì.
Càn Nguyên chân nhân gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Môn hạ Dịch viên tình hình thế nào? Còn có Y Tuyết, nó lâu rồi không đến thăm ta, tu vi thế nào rồi?
Lâm Vân Phong cười nói:
- Dịch viên môn hạ hiện nay đệ tử đã hơn ngàn, phân bố cả vùng Hoa Hạ, nhưng hạng chân chính kiệt xuất lại khó thấy. Giang Thanh Tuyết thiên phú cực tốt, những năm này tu vi tiến mạnh, đã làm vẻ vang Dịch viên không ít. Mã Ngọ, Trần Phong, Quách Kiến hiệu xưng là Dịch viên tam kiệt, chỉ vài năm đã có biểu hiện bất phàm. Còn về Y Tuyết, nó bản tính ngang ngạnh tinh nghịch, tu vi tuy không tồi nhưng còn cách mục tiêu mong đợi của chúng ta rất xa.
Càn Nguyên chân nhân dặn dò:
- Đừng ép Y Tuyết quá đáng, dù sao nó mới mười tám tuổi, còn chưa biết chuyện, ham chơi là bình thường.
Hứa Khiết nói:
- Sư bá yên tâm, chúng con sẽ không tạo áp lực cho nó thái quá. Trước mắt, bản thân nó cũng biết tính trọng yếu của tu luyện, đang ở nhà khắc khổ tu luyện.
Càn Nguyên chân nhân nghi hoặc nói:
- Nó nhận thức được tính trọng yếu của tu luyện chăng?
Hứa Khiết cười trả lời:
- Nó tự nhiên không phải tự mình nhận thức được, bất quá không lâu trước đây có một người khách thần bí đến Dịch viên, người này khiến Y Tuyết thay đổi không ít.
Càn Nguyên chân nhân hiếu kỳ nói:
- Khách thần bí? Ai vậy?
Lâm Vân Phong cười đáp:
- Sư bá cũng biết đó, cô ta chính là đồ đệ Hải Nữ của Lục Vân, bây giờ có tên là Hải Mộng Dao.
Càn Nguyên chân nhân kinh ngạc la lên:
- Thì ra là cô ta! Quả thật có chút bất ngờ. Ngẫm lại cũng bình thường, cô ta đã đến hai mươi bốn tuổi rồi, đi theo Lục Vân cũng được hai mươi năm rồi, hẳn đã xuất sư. Thế nào, tu vi cô ta bây giờ thế nào rồi?
Lâm Vân Phong đáp:
- Chỉ có bốn chữ, sâu không dò được. Hơn nữa còn xinh đẹp tuyệt thế, không dưới sư tỷ Ngạo Tuyết. Quan trọng nhất, cô ta dường như ảnh hưởng rất lớn của sư tỷ Ngạo Tuyết, có được khí chất lạnh lẽo cao ngạo của sư tỷ Ngạo Tuyết rất rõ ràng, khiến cho người ta đã gặp liền cảm thấy rung động khó quên.
Hứa Khiết phản bác:
- Con lại thấy Hải Nữ dung hợp rất nhiều đặc điểm của nhiều người, ngoại trừ Ngạo Tuyết ra, khí chất khác nhau của sư tỷ Thương Nguyệt, Bách Linh công chúa cũng có thể nhìn thấy trên người của Hải Nữ.
Càn Nguyên chân nhân cười nói:
- Hải Nữ đệ tử Lục Vân, chịu ảnh hưởng của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt là rất bình thường, không có gì kỳ quái. Chỉ có một điểm ta đang suy nghĩ, tương lai người thế nào có thể cảm phục được kiều nữ của trời Hải Nữ này đây?
Lâm Vân Phong lắc đầu nói:
- Chuyện này không thể nói được, Lục Vân chỉ có một, muốn xuất hiện thêm một nhân vật truyền kỳ như huynh ấy sợ là rất khó.
Hứa Khiết nói:
- Nhân duyên trời định, chúng ta hà tất phải quan tâm.
Càn Nguyên chân nhân cười cười, nói sang chuyện khác:
- Hải Nữ này có nhắc đến tình trạng của Lục Vân và Ngạo Tuyết không?
Lâm Vân Phong nói:
- Hải Nữ chỉ nói đơn giản, Lục Vân và Ngạo Tuyết bọn họ sinh hoạt bình thản, cũng rất khỏe.
Càn Nguyên chân nhân gật nhẹ đầu, lại hỏi:
- Thế Hải Nữ đó hiện nay ở đâu rồi?
Lâm Vân Phong trả lời:
- Cô ta ở Dịch viên được hai ngày, rồi sau đó đi đến Trừ Ma liên minh. Nghe nói còn đi Đông hải một chuyến, dự tính thăm hỏi cố nhân của Lục Vân.
Trầm ngâm một hồi, Càn Nguyên chân nhân nói:
- Được rồi, không nói chuyện đó nữa, các con đã đến rồi, hay là đi bái tế một lúc đi.
Lâm Vân Phong và Hứa Khiết vâng một tiếng, theo sau Càn Nguyên chân nhân, đi đến khu mộ của Dịch viên, bái tế từng người từng người.
Sau đó, Hứa Khiết kéo Lâm Vân Phong đến khu mộ Phượng Hoàng thư viện, bái tế những đồng môn sư tỷ muội, cùng với sư phụ, sư thúc, sư bá đã chết đi.
Sau khi tế rồi, Lâm Vân Phong nói:
- Sư bá, có nên đi ra ngồi ở Dịch viên một lúc, người cũng đã lâu chưa từng trở về thăm mọi người rồi.
Càn Nguyên chân nhân suy xét một lúc, gật đầu nói:
- Cũng tốt, ta cũng nhớ Y Tuyết, thuận đường thăm nó thế nào rồi.
Hứa Khiết cười nói:
- Nó nếu biết người đi thăm nó, nhất định sẽ rất vui.
Càn Nguyên chân nhân cười cười, sau đó ba người lóe lên liền biến mất.
Dịch viên, vẫn có hình dáng của năm xưa, bất quá ở bên ngoài lại có không ít phòng ốc, cũng dung nạp nhiều đệ tử mới.
Tu Chân giới hiện nay, Dịch viên cùng với Trừ Ma liên minh chia hai thiên hạ, Dịch viên thu nhận môn hạ đệ tử, Trừ Ma liên minh chiêu nạp nhân sĩ chính trực tu vi bất phàm, hình thành một sự khác biệt rất rõ ràng.
Như vậy, người tu đạo có khát vọng, có hùng tâm đều cống hiến sức lực cho Trừ Ma liên minh, người có lý tưởng, cầu trường sinh đều đến bái làm môn hạ Dịch viên.
Hai mươi năm rồi, quy mô Dịch viên lại mở rộng, ngoại trừ Càn Khôn Âm Dương bốn viện vốn có ra, Hứa Khiết còn khai sáng Phượng Hoàng biệt viện đơn độc trong Dịch viên, cũng xem như kế tục môn phái Phượng Hoàng thư viện.
Nhưng do lúc trước Lục Vân, Ngạo Tuyết rời khỏi, Dịch viên tuy phân thành năm viện, nhưng ngoại trừ Càn viện vẫn do Càn Nguyên chân nhân phụ trách trên danh nghĩa, Âm Dương hai viện đều do Lâm Vân Phong chưởng quản, Hứa Khiết lại phụ trách Khôn viện và Phượng Hoàng biệt viện.
Hiện nay, môn hạ đệ tử Dịch viên vài ngàn, tỷ lệ nam nữ khoảng giữa hai tám, nhưng người có danh nhất Ngọc Nữ Thanh Loan Giang Thanh Tuyết lại xuất thân ở Phượng Hoàng biệt viện.
Thân phận của nàng vô cùng kỳ quái, vốn phải được coi là đệ tử đích truyền của Lâm Vân Phong, nhưng bởi vì nàng xuất thân từ Phi Yến môn, Lâm Vân Phong đã từng có lời thề, cho nên không xưng thầy trò với nhau, mà nói là ngang hàng, Giang Thanh Tuyết gọi hai người là Lâm đại ca và Hứa tỷ tỷ.
Năm viện của Dịchviên, Giang Thanh Tuyết có danh đứng đầu.
Còn trong bốn viện, các đệ tử năm xưa Huyền Ngọc chân nhân sai phân tán đi, sau đó đều chia nhau quay lại, hiện nay tính toán bối phận ngang hàng với Lâm Vân Phong, chia một bộ phận phụ trách thu nhận đệ tử truyền đạo, một bộ phận lại tiếp tục tu luyện.
Lúc này, Càn viện xuất hiện một đệ tử kiệt xuất là Mã Ngọ, năm nay mới được hai mươi tuổi, là do Lâm Vân Phong có ý tài bồi, chủ yếu để an ủi Càn Nguyên chân nhân.
Âm viện cũng có một Trần Phong, năm nay hai mươi ba tuổi, tinh thông kiếm pháp chém yêu trừ ma.
Dương viện Quách Kiến hai mươi mốt tuổi, tu luyện Liệt Hỏa Thiên Cương kiếm quyết, nổi tiếng trong đám cùng lứa. Chỉ còn Khôn viện tạm thời chưa có được nhân tài kiệt xuất nào cả.
Trừ những thứ đó ra, Dịch viên còn có một nhân vật không thể không nhắc đến, đó chính là con gái bảo bối của Lâm Vân Phong và Hứa Khiết, Lâm Y Tuyết, năm nay đã mười tám tuổi, tướng mạo yêu kiều nhưng lại tinh quái, là một thanh niên hay gây sự.
Nàng từ lúc sinh ra đến nay, do bởi ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình, lại thêm được Càn Nguyên chân nhân yêu thương, trở thành một kiều nữ đáng yêu, mọi việc đều ngang ngạnh tùy ý, thường xuyên làm chuyện náo nhiệt khiến Lâm Vân Phong và Hứa Khiết dở khóc dở cười.
May mà Lâm Vân Phong rất nghiêm khắc với nàng, sau mười lăm năm giáo huấn nghiêm chỉnh, mấy năm nay mới có chuyển biến tốt đẹp.
Trong một tiểu viện thanh nhã u tĩnh, một bóng hình màu đỏ đang đảo chuyển cấp tốc.
Tiếng kiếm ngâm chói tai cùng với làn kiếm chói mắt đang nở rộ như hoa trong viện.
Đột nhiên, bóng đỏ đảo chuyển giữa không trung, một thanh trường kiếm linh động phát ra vài trăm làn kiếm, hình thành một đóa hoa sen màu xanh, dừng lại giữa không trung giây lát, sau đó bóng kiếm tiêu tán, bóng đỏ hạ xuống.
- Ha ha, thật thích thú.
Âm thanh thánh thót động lòng cùng với vài phần gây sự tinh nghịch.
- Chỉ biết ham chơi, lớn người như vậy cũng không biết tiến thủ chút nào.
Lời giáo huấn vang lên, chỉ thấy Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Càn Nguyên chân nhân cũng không biết lúc nào đã xuất hiện trên không trung tiểu viện.
Trong viện, bóng đỏ la lên thất thanh, sau đó nũng nịu la lên:
- Thật đang ghét, lén dòm người ta luyện công còn nói ba hoa. Thật là xấu.
Trề cái miệng nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt hơi giận dữ, vẻ mặt hờn dỗi kết hợp với nhau thành một dung nhan yêu kiều vừa mừng vừa hờn.
Phối hợp với một thân hình đỏ rực, vóc người thanh mảnh động lòng người, quả thực là vô cùng khiến người ta chỉ liếc qua một cái liền khó mà dời mắt đi được.
Cười ha hả, Càn Nguyên chân nhân nói:
- Y Tuyết à, con ngay cả ta cũng mắng luôn.
Thiếu nữa áo đỏ Lâm Y Tuyết đảo tròn mắt, tươi cười lập tức, dịu dàng nói:
- Thái sư bá, người ta không biết người cũng đã đến rồi. Lão nhân gia người gần đây có khỏe không, có nhớ đến con không đây?
Càn Nguyên chân nhân cười đáp:
- Ta phải nhớ con mới đặc biệt đến đây thăm con.
Lâm Y Tuyết vui cười hớn hở nói:
- Đúng thế, quá tốt, con dẫn người đi chơi nhé.
Nói rồi lóe lên xông đến kéo áo đạo bào của Càn Nguyên chân nhân lủi ra bên ngoài.