Thất Giới Hậu Truyện

chương 189: thế quân lực địch (đấu sức ngang nhau)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân thể nghiêng đi, trường thương hướng lên, một chiêu Hồi Thủ Vọng Nguyệt vô cùng thuần thục của Ngốc Thiên Ông vừa hay ngăn được làn kiếm của Tân Nguyệt.

Lúc này, làn kiếm và bóng thương giằng co lẫn nhau, thân thương run rẩy mỗi lần chấn động đều bộc phát sức mạnh kinh người, khi va chạm vào trường kiếm của Tân Nguyệt đều hất bắn nó ra.

Đối mặt với tình hình như vậy, Tân Nguyệt không chút hoang mang, thân kiếm đong đưa, một tia hào quang màu đỏ nhạt ẩn giấu bên trong khi chạm vào trường thương của Ngốc Thiên Ông đều dễ dàng lấy được sức mạnh bề mặt của nó.

Như vậy, thân kiếm và thân thương trực tiếp chạm vào nhau, chớp mắt liền bộc phát âm thanh rất lớn cùng với hoa lửa tung tóe văng ra hai bên.

Hình bóng loáng lên, Tân Nguyệt hệt như tiên tử phiêu dật lùi lại vài trượng.

Ngốc Thiên Ông hơi giận dữ, âm hiểm nhìn Tân Nguyệt cất tiếng hỏi:

- Kiếm quyết này thật ra ngươi học được từ đâu? Từ Đằng Long cốc hay là Thiên …

Tân Nguyệt cắt ngang lời lão, trả lời:

- Ta là môn hạ Đằng Long cốc, kiếm quyết tự nhiên học từ Đằng Long cốc. Vừa rồi chính là Phi Tuyết kiếm quyết thông thường nhất của bổn cốc, ngươi không phải sợ đó chứ?

Ngốc Thiên Ông cười âm hiểm đáp:

- Sợ? Thật là đáng cười. Bây giờ ta cho ngươi được thấy thủ đoạn của ta.

Trường thương tung lên, hai tay bắt quyết, hào quang đỏ rực bao phủ toàn thân.

Bốn bề, cuồng phong gào thét, giữa không trung, trường thương thét gào, mặt đất, làn sáng tan khắp nơi, quanh đó, dòng khí tuôn trào.

Thời khắc này, Ngốc Thiên Ông thực lực điên cuồng, một trường khí kinh thế hãi nhân sản sinh từ trung tâm là lão khiến cho quanh Thiên Nữ phong đều chịu ảnh hưởng rất lớn.

Ở bên ngoài, người xem đều lùi lại, ai nấy kinh ngạc và hiếu kỳ nhìn lão, suy đoán tình hình tiếp theo sẽ như thế nào đây.

Về phía Đằng Long cốc, Chu Kiệt vẻ mặt kinh hoàng, nói với Hàn Hạc:

- Sư thúc, Tân Nguyệt nó …

Hàn Hạc điềm nhiên đáp:

- Không cần nóng nảy, từ từ mà xem. Con dạy Tân Nguyệt đã nhiều năm rồi lại không biết chút nào về thực lực của nó, bây giờ có thể nhìn cho biết.

Chu Kiệt lo lắng nói:

- Ngốc Thiên Ông này không phải dễ đối phó, con sợ Tân Nguyệt nó …

Hàn Hạc nói:

- Không nắm được vài phần, Tân Nguyệt sao chủ động chịu mệnh?

Chu Kiệt tắc họng, không nói nhiều được.

Giữa trận chiến, Tân Nguyệt lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chăm chú nhìn Ngốc Thiên Ông, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lại.

Kinh nghiệm một năm trước hiện ra mồn một trước mắt nàng, lần này lại gặp, không ngờ còn có một loại bất an tiềm tàng, điều này khiến nàng cảnh giác hẳn.

Ngưng thần vận khí, gia tăng chân nguyên. Tân Nguyệt khi phòng ngự, pháp quyết trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, chớp mắt đã hình thành một kết giới trong suốt bên ngoài cơ thể, vô số ánh trắng nhỏ bé hệt như hoa tuyết lay động, chân thật mà lại chói mắt.

Bố trí kết giới rồi, trường kiếm trong tay Tân Nguyệt chém xuống, làn kiếm trắng bạc liên miên không ngừng nhanh chóng ngưng tụ một lượng lớn sương băng chung quanh, hình thành một đóa mây băng đỡ lấy Tân Nguyệt giữa không trung.

Trên mặt đất, khí thế của Ngốc Thiên Ông lúc này đã gia tăng đến cực điểm, dòng khí chuyển động rất nhanh vây phủ quanh người lão cùng với làn sáng dưới chân tràn ra tạo thành một cảnh tượng rực rỡ, khiến người ta thấy mà chấn động khiếp sợ.

Trên không, trường thương xoay tròn nhanh chóng lúc này đã hình thành một cơn lốc xoáy đỏ rực, tùy ý phá hủy không gian quanh đó, khiến cho trong phương viên vài trăm trượng, không gian vặn vẹo lay động thể hiện một trạng thái vô cùng bất ổn.

Ngửng đầu nhìn lên, Ngốc Thiên Ông âm hiểm nhìn Tân Nguyệt, tàn khốc nói:

- Chịu chết đi, ta đợi ngày này đã một năm rồi!

Hai tay đẩy ra, khí thế như núi, ý niệm cố chấp to lớn khống chế trường thương xoay tròn giữa không trung, khiến nó hóa thành một cột sáng cùng với khí thế không gì ngăn được, chắc chắn chiến thắng công thẳng đến Tân Nguyệt.

Khí thế một kích này kinh thiên, chỉ thấy trường thương xoay tròn gào thét chói tai, cột sáng đỏ rực muốn đâm thủng chín tầng trời, có khí khái vô địch thiên hạ.

Hàn Hạc, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Tây Bắc Cuồng Đao, Quý Hoa Kiệt mấy người tu vi tinh thâm thấy mà khiếp sợ, rõ ràng chưa từng ngờ được Ngốc Thiên Ông lại mạnh mẽ đến như vậy, thật ra lão có lòng muốn giết quá lớn, muốn đẩy Tân Nguyệt vào đất chết, hay là ảo tưởng bản thân, hoặc là có mục đích khác?

Trong lúc suy nghĩ, người xem đều nhìn về phía Tân Nguyệt, chỉ thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không chút kinh hoảng, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, dung hợp trên trăm ngàn làn kiếm phát sinh biến đổi.

Rất nhanh, công kích của Ngốc Thiên Ông đã đến trước mắt.

Tân Nguyệt ánh mắt hơi lóe lên, tay phải đảo chuyển, rung rung cuộn về, một tiếng kiếm ngâm tinh tế hệt như chớp điện lóe qua lòng mọi người, trong chớp mắt đã phát xuất một kiếm bắn thẳng đến chín tầng trời.

Một kiếm này hơi cổ quái, mới ban đầu chỉ là một đường thẳng tinh tế, nhưng khi ra khỏi tay rồi nó liền đón gió dài ra, tốc độ của nó nhanh khiến người khó mà tưởng tượng được, khi gặp công kích của Ngốc Thiên Ông đã thành một cột sáng rực rỡ.

Cứ như thế, cột sáng đỏ rực xoay tròn bay đến, cột kiếm trắng bạc nhanh chóng tản ra, khí thế hai bên kinh người nhưng có hình thức khác nhau, vừa mới gặp liền sinh ra dòng khí biến đổi, tốc độ tích lũy vượt xa tốc độ khuếch tán, phát nổ là không thể tránh khỏi.

Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm không ngừng, sức mạnh cương mãnh hỗn hợp khí cực lạnh, ngưng tụ thành một quả cầu trắng đỏ, khi bành trướng đến một mức độ nhất định thì đột nhiên vỡ tan cùng với gió lốc hủy diệt thổi khắp bốn phía.

Giữa không trung, tiếng sấm rung trời, dòng khí cuộn về, hoa lửa tung tóe lúc ẩn lúc hiện.

Trường thương của Ngốc Thiên Ông lập tức bị hất bắn đi, một kiếm của Tân Nguyệt chớp mắt đã hóa thành khói tỏa. Hai người nhanh chóng lùi lại né tránh sức mạnh đáng sợ đó.

Bốn phía, người xem lại lùi thêm, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi tán thưởng.

Một chiêu không có kết quả, Ngốc Thiên Ông giận đến rống lên liên tục. Sau khi ổn định thân thể rồi, lão mở to mắt giận dữ nhìn Tân Nguyệt, quát to:

- Xem ra một năm qua tu vi của ngươi tiến bộ rất nhanh đó.

Tân Nguyệt vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng giọng nói lại bình thản, phản bác lại:

- Một năm nay ngươi lại không tiến bộ nhiều, muốn bào thù còn kém xa lắm.

Ngốc Thiên Ông hừ giọng nói:

- Không cần phải cao hứng sớm quá, ngạc nhiên còn ở phía sau. Xem chiêu đi.

Tay phải giơ cao, năm ngón giang ra, lòng bàn tay phát xuất một sức hút, xảo diệu hút trường thương vào lại trong tay.

Sau đó, Ngốc Thiên Ông tay phải múa lên, trường thương hơi run lên, cả thân thương ánh sáng rọi xung quanh, bộc phát hào quang đẹp mắt.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, rồi mũi thương nhanh chóng có ánh đỏ tụ lại, ngưng đọng thành một điểm sáng, rồi theo sự khống chế của Ngốc Thiên Ông phát ra một chùm sáng đỏ chiếu thẳng lên trời, khiến tầng mây tự động tản ra, chớp mắt đã nhiễm đỏ cả nữa bầu trời.

Hoàn thành những thứ này rồi, Ngốc Thiên Ông ngửa mặt kêu dài, đứng trên một chân xoay tròn, dùng thế kim kê độc lập đỡ lấy trường thương, bộc phát một luồng khí thế ép người khiến những người ở đó cho dù là đang quan sát hay là đang giao chiến đều hơi rung động trong lòng.

Hàn Hạc vẻ mặt hơi biến, chầm chậm nói:

- Không nhìn ra Ngốc Thiên Ông còn có điểm lợi hại này.

Công Dương Thiên Tung gật đầu nói:

- Đúng thế, pháp quyết lão tu luyện cương mãnh vô cùng, khi thi triển khí thế như cầu vồng, đúng là khiến cho người ta cảm thấy rung động rất mạnh.

Mạc Ngôn nói:

- Theo ta thấy, hắn mạnh hơn một năm trước không ít, dường như một năm nay trên người lão đã biến đổi một chút.

Hàn Hạc điềm nhiên nói:

- Theo bề ngoài của lão, có lẽ thù hận đã khích lệ lão, khiến lão có một số thay đổi.

Chu Kiệt nghe vậy lo lắng nói:

- Đối thủ mạnh mẽ như vậy, con sợ Tân Nguyệt ứng phó không được rồi. Nếu không chúng ta xuống đó thay cho nó đi.

Hàn Hạc lắc đầu nói:

- Tu vi Tân Nguyệt rất thần bí, hẳn không kém xa Thiên Lân lắm. Nhìn vẻ mặt thong dong ứng phó của nó, trước mắt còn chưa cần phải lo lắng cho nó.

Chu Kiệt nghe rồi mâu thuẫn vô cùng, vừa lo lắng Tân Nguyệt không địch lại, vừa mong chờ Tân Nguyệt có thể ứng phó được, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào cho tốt.

Đứng cách vài trượng, Tân Nguyệt ánh mắt sắc như dao, khí tức quanh người thu lại hệt như hoa tuyết trong gió, tùy thời có thể biến mất không thấy được.

Đối mặt với sự mạnh mẽ của Ngốc Thiên Ông, Tân không đi ganh đua so sánh mà chọn lựa bất động, ngầm chuẩn bị sách lược ứng phó.

Với sở học của Tân Nguyệt, Huyền Băng quyết và Phi Tuyết kiếm của Đằng Long cốc căn bản không thể đối phó với uy hiếp do Ngốc Thiên Ông tạo thành.

Nàng chỉ có khả năng duy nhất đủ để dựa vào chính là Đằng Long Cửu Biến và kiếm quyết do Thiên Đao khách truyền thụ.

Đối với Tân Nguyệt, tính cách nàng lạnh lùng như trăng, hoàn toàn không biểu lộ ra ngoài.

Hiện giờ đứng trước mặt mọi người, nàng ít nhiều có chút lo lắng, vì thế luôn so sánh thiệt hơn.

Nhưng cho dù như thế nào, cường địch trước mặt, Tân Nguyệt cũng không dám sơ sót, vừa vận chuyển pháp quyết Đằng Long Cửu Biến trong người, vừa chầm chậm giơ trường kiếm trên ngón tay.

Cao thủ chân chính, điểm quan trọng để chiến thắng không phải sự hoa dạng của chiêu thức mà là uy lực chiêu thức. Điều này mỗi một người tu đạo đều hiểu rõ danh ngôn chân lý này.

Lúc này, Ngốc Thiên Ông nếu chọn lực dùng thực lực cực mạnh làm vũ khí, Tân Nguyệt nếu dùng chiêu thức để đối phó thế thì chỉ uổng phí tinh lực mà thôi.

Đương nhiên, chuyện này cũng phải xem tình hình thế nào, nếu như là trốn chạy sinh tử, tình hình tự nhiên lại không giống nhau.

Bên này, giao chiến của Thiên Lân và Thôi Linh Cô rõ ràng hơi bình thường, hai người một công một thủ xem có biến hóa nhưng lại hoa dạng không thật, khiến không ít người xem đều thấy thất vọng, ai nấy đều tập trung sức chú ý vào Tân Nguyệt.

Thôi Linh Cô hơi giận dữ, từ khi mới giao chiến, bà đã toàn lực chiếm thế tiến công, nhưng Thiên Lân giảo hoạt như cáo, pháp quyết cổ quái, không muốn chính diện giao tranh với bà, chọc bà giận đến buột miệng mắng to, lại không thoát được sự giằng co của Thiên Lân.

Lúc này, giao chiến giữa hai người đã vài chục chiêu, Thôi Linh Cô mơ hồ lĩnh ngộ được điều gì đó, rút ra lùi lại vài trượng, cảnh giác nhìn Thiên Lân giận dữ nói:

- Ngươi thật ra muốn làm gì? Ngươi không phải muốn báo thù sao. Đến đây, có bản lĩnh ngươi hãy thể hiện ra, không cần phải tỏ ra hoa dạng ở đây.

Thiên Lân cười cười, vô cùng lạnh lùng nói:

- Phương thức báo thù có rất nhiều loại, trực tiếp tiêu diệt đối phương thì tốt hơn không cần thiết.

Thôi Linh Cô rống lên:

- Cho nên ngươi ở đó chơi trò mèo vờn chuột, muốn tạo ra sự khiếp sợ, tạo một loại áp lực về mặt tâm lý chăng?

Thiên Lân cười nói:

- Ngươi ngoại hiệu là Thôi Linh Cô, cũng không phải thường xuyên chơi loại trò này sao? Sao chút mùi vị này ngươi chịu cũng không được vậy?

Thôi Linh Cô nóng nảy, rống to lên:

- Câm miệng, ngươi nếu có ngon thì quang minh chính đại đấu với ta một trận, nếu không thì cút ngay cho ta.

Thiên Lân nghe vậy, miệng hơi cười lạnh, cố ý nhìn lên không trung, tà mị cười nói:

- Đáng tiếc thật, bầu trời Băng Nguyên không có mặt trời, muốn quang minh chính đại cũng không có điều kiện để làm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio