Thất Giới Hậu Truyện

chương 250

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tầm Duyên dường như biết được điều hắn nghĩ trong lòng, giải thích:

- Tám mươi nguyên thần trong Tỏa Hồn đã luyện hóa thành tám cái, điều này khiến tu vi hắn tăng lên gấp bội, so với đêm qua đã mạnh lên không ít. Một khi hắn tìm được một nguyên thần cuối cùng, lại luyện hóa được hoàn toàn, dung hợp thành một thể, hắn lúc đó chắc chắn khiến thiên hạ kinh động, trở thành một thanh thần binh cực tà. Đây chính là đạo luyện hồn.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Cái gì mà đạo luyện hồn, ngươi nói rõ ràng ra một chút.

Tầm Duyên nói:

- Đạo luyện hồn chia thành luyện khí và luyện kỷ. Chỗ ta nói đến chính là luyện khí, nghĩa là luyện chế ý của binh khí. Nói bình thường, luyện chế binh khí có phương pháp cố định, cần phải thu thập rất nhiều nguyên liệu, thông qua một thời gian nhất định, thêm vào một số kỹ xảo đặc biệt, gia công tỉ mỉ mà thành. Đây là phương pháp thông thường nhất, phổ biến mà bình thường.

Binh khí được luyện chế cũng tương đối bình thường. Còn có một loại phương pháp kỳ dị đặc biệt không thường thấy, được gọi là thuật luyện hồn, cần phải nhờ vào sức mạnh hỗ trợ của nguyên thần hồn phách, dung hợp với tinh túy của sắt thép, mới có thể luyện chế thành các loại các dạng thần binh lợi khí.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Theo như lời ngươi, phép luyện khí chẳng phải tà ác vô cùng sao?

Tầm Duyên nói:

- Ý niệm thiện ác bắt nguồn từ lòng, lòng ngay thẳng thì khí ngay thẳng, lòng tà ác thì khí tà ác. Nói thông thường, thần binh trong truyền thuyết đều là do luyện chế, nhưng ngoại trừ phương thức như vậy, còn có một loại thuật thiên luyện, không cần người thao tác mà có thể tự động luyện thành. Nhưng thuật thiên luyện có rất nhiều hạn chế, từ xưa đến nay cũng khó mà có được. Mà ngươi lại có được may mắn thấy kỳ tích này rồi.

Thiên Lân nghi hoặc nói;

- Ngươi nói thanh Tỏa Hồn kiếm này là tự tu luyện mà thành?

Tầm Duyên nói:

- Đúng là như vậy, nó chính là kết tinh của thuật thiên luyện. Nó vốn chỉ là một khối sắt thông thường. Nhưng do một số nguyên nhân đặc thù, nó hấp thụ được linh khí nào đó trong trời đất, thân kiếm có sức ngưng tụ hồn phách, khiến vô số du hồn bị nó hấp dẫn chia nhau đến gần, kết quả bị nó thôn tính, từ đó nó có được ý thức của bản thân.

Bắt đầu từng bước từng bước tu luyện, cuối cùng có được mục đích rõ ràng.

Thiên Lân sợ hãi nói:

- Đến mức như thế nào có thể hoàn toàn cho rằng là một loại yêu nghiệt.

Tầm Duyên cười nói:

- Yêu là một loại quần thể được con người đặt cho, chỉ nhiều loại thú. Thanh Tỏa Hồn kiếm này thân là sắt thép, tuy cũng có thể gọi là yêu, nhưng phải xếp nó vào loại binh khí mà thôi.

Lúc này, Tỏa Hồn dường như phát hiện được chuyện gì đó, ngửng đầu nhìn lên không trung, toàn thân lấp lánh ánh sáng chớp tắt không ngừng.

Thiên Lân hơi hiếu kỳ, âm thầm dò hỏi trong lòng.

- Tầm Duyên, ngươi nói Tỏa Hồn tà ác vô cùng, mà luồng sức mạnh thần bí ở trên đầu của hắn lại liên tục quan sát động thái của hắn, mục đích của sức mạnh đó là vì sao?

Tầm Duyên trầm tư giây lát rồi suy đoán:

- Luồng sức mạnh đó rất kỳ quái, lúc ẩn lúc hiện lại hoàn toàn không tà ác. Nó quan sát Tỏa Hồn chằm chằm dường như đang xem xét điều gì đó.

Thiên Lân nói:

- Nếu Tỏa Hồn phát hiện được sự tồn tại của luồng sức mạnh đó, nó sẽ phản ứng như thế nào?

Tầm Duyên đáp:

- Với tâm tính tà ác của Tỏa Hồn, hắn nhất định sẽ nuốt lấy nó, hoặc là tiêu diệt nó. Đến lúc đó …

Còn đang nói, Tỏa Hồn giữa không trung đột nhiên quát to một tiếng, hóa thân thành kiếm bắn thẳng lên không gian trên đầu.

Lúc này, một chùm ánh sáng nhạt lóe qua để lại một tiếng la kinh ngạc.

Thiên Lân còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, phía trước liền hoàn toàn trống rỗng, Tỏa Hồn cũng sớm không còn thấy tung tích.

Quan sát một lúc, Thiên lân thấy quanh đó không có động tĩnh mới hiện thân ra, dò xét tình hình chung quanh.

- Kỳ quái, thoáng cái đã không còn hình bóng, thật ra đó là thứ gì đây.

Tầm Duyên đáp:

- Thời cơ chưa đến, nghĩ cũng vô ích. Ngươi có rảnh thì đừng ngại tìm hiểu thêm tri thức về phương diện luyện khí.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Luyện khí? Ta hiểu rõ để làm gì?

Tầm Duyên đáp:

- Đến lúc cần chỉ sợ ít quá, chuyện chưa trải qua khó mà biết được. Đợi đến một ngày trong tương lai, ngươi tự mình sẽ hiểu rõ.

Thiên Lân ngạc nhiên nói:

- Tương lai? Ngươi nói rõ ràng một chút.

Tầm Duyên không đáp, cho dù Thiên Lân hô hoán thế nào nàng cũng không nói thêm lời nào nữa.

Thấy nàng không chịu nói rõ, Thiên Lân cũng không cố cưỡng cầu, lập tức xoay mình bay về Đằng Long cốc.

Rất nhanh, Thiên Lân về tới Đằng Long cốc, phát hiện Sát Phật Thiên Nộ đã không còn ở đó, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh lại đang chờ đợi hắn.

Nhẹ nhàng hạ xuống cửa cốc, Thiên Lân quan sát vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh, rồi nhỏ nhẹ nói:

- Cốc chủ, đã trễ thế này rồi người còn hứng thú thưởng thức tuyết chăng?

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trả lời:

- Ta ở đây chờ con, hoàn toàn không thưởng tuyết.

Thiên Lân cười hỏi:

- Cốc chủ chờ con là muốn cho con biết một số việc gì hay là hỏi con một số chuyện đây?

Triệu Ngọc Thanh nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ quái, không nhanh không chậm trả lời:

- Cả hai đều có, con muốn nghe phương diện nào trước?

Thiên Lân trả lời:

- Cốc chủ dự tính nói về phương diện nào trước?

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, vẻ mặt lộ nụ cười khẽ rồi nói:

- Con à! Có lúc phải thật sự thu lại, gọi là … Vừa rồi, ba phái Băng Nguyên chúng ta đã thương nghị rất lâu, ra một quyết định, dự tính bỏ hết mọi chuyện, tập trung mục tiêu trước mắt vào Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Con thấy chuyện này như thế nào?

Thiên Lân trầm ngâm một lúc rồi phân tích:

- Theo con quan sát, hai người này là hai Đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên vực, tu vi của bọn họ mạnh mẽ vô cùng. Nếu nói giao tranh thẳng thắn với bọn họ, phỏng chừng ba phái không chiếm được tiện nghi.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Điểm này chúng ta đã biết rồi, nhưng không làm như vậy cũng không tìm được phương pháp tốt hơn. Trước đây, có người đề nghị dùng kế mượn đao giết người, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy kế này hiệu quả thu được không lớn, vì thế đã bị phủ quyết rồi.

Thiên Lân cau mày nói:

- Đối mặt với loại địch nhân như vậy đúng là không dễ xử lý. Nhưng nếu lấy cứng chọi cứng, con sợ là ba phái sẽ tổn thất nghiêm trọng, lại không bù đắp được cái mất.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Về thực lực của ba phái, con thật ra cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Trong tiềm thức của con, luôn cho là Thiên Tà tông đứng hàng thứ ba, thực lực yếu nhất. Nhưng thực tế Thiên Tà tông thực lực mạnh mẽ, bọn họ có hai cao thủ tuyệt thế đã từng dương danh thiên hạ. Người thứ nhất, thủy tổ sáng lập phái Thiên Tà tông Tư Không Vô Kị, cho đến nay vẫn còn sống sót, nhưng người ngoài không ai biết được. Thứ hai chính là sư đệ của Phùng Vân, Thiên Mục Phong, hai mươi năm trước đã từng uy chấn thiên hạ, trong người có mang báu vật nhà Phật là Nhiên Đăng Phật Ấn, có thể khắc chế mọi thứ yêu tà.

Thiên Lân nói;

- Ý của cốc chủ là muốn nhờ vào sức mạnh của hai người này?

Triệu Ngọc Thanh không nói đúng sai, điềm nhiên trả lời:

- Hiện nay, với thực lực của ba phái, muốn đối phó với Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao, phần thắng đại khái là chắc như bàn thạch. Một khi Ngũ Sắc Thiên vực lại có cao thủ xuất hiện, lúc đó tình hình sẽ phát sinh biến hóa, vì thế thời gian của chúng ta có hạn mà thôi.

Thiên Lân gật đầu khe khẽ, đồng ý với cách nhìn của Triệu Ngọc Thanh, hỏi tiếp:

- Về phương diện nhân sự, cốc chủ đã an bài như thế nào rồi?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Để giảm bớt những tổn thất không cần thiết, ba phải tổ chức thành một tiểu tổ tinh anh có sáu người, tập trung nhiệm vụ tiêu diệt Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Thành viên của tổ này mỗi phái có hai người, Đằng Long cốc có Hàn Hạc và Điền Lỗi, Ly Hận thiên cung là Công Dương Thiên Tung và Mạc Bắc Thiên Tinh khách, Thiên Tà tông là Mã Vũ Đào và Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành.

Thiên Lân nghe vậy tán thành nói:

- Thực lực to lớn, có cơ hội phân cao thấp. Còn những người khác thì sao?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Do tình thế hiện nay hỗn loạn, ta dự tính chia những người còn lại thành bốn tổ, phụ trách chuyện khác nhau. Trong đó, Lâm Phàm năm người vẫn phụ trách thu thập tin tức mới nhất như cũ, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc của Thiên Tà tông và ba người của Trừ Ma liên minh thành một tổ, chú ý tập trung vào tình thế Băng Nguyên. Cơ Tuyết Ny, Lộc Di Phong, Mạc Ngôn và Tiết Phong của Ly Hận thiên cung cùng ba người Dịch viên thành một tổ, phụ trách truy xét một số địch nhân đang ẩn núp trong chỗ tối. Các môn hạ Đằng Long cốc còn lại chủ yếu làm tốt công tác phòng ngự, trước hết ổn định căn bản.

Thiên Lân hơi cau mày trầm ngâm lên tiếng:

- Cốc chủ an bài như vậy người khác không có dị nghị gì chăng?

Triệu Ngọc Thanh nghi hoặc nói:

- Con nói là người khác sẽ thấy an bài của ta như vậy có chút thiên vị, đưa nhiệm vụ nguy hiểm phân phái cho những người khác, nhiệm vụ an toàn thì giao cho môn hạ đệ tử của mình?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Ít ra người không hiểu rõ tình hình sẽ có suy nghĩ như vậy.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Thật ra, theo hoàn cảnh địa lý của Băng Nguyên mà luận, đệ tử canh phòng thông thường phải nguy hiểm hơn đệ tử đi ra ngoài một chút.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Dụng tâm của cốc chủ con hiểu rõ, hay là chúng ta nói chuyện khác đi. Người dự tính giao cho con nhiệm vụ gì đây?

Triệu Ngọc Thanh bật cười kỳ dị, nhỏ nhẹ nói:

- Ngày mai, con và Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Thiện Từ, Phi Hiệp, Từ Tĩnh cùng nhau đi đến chỗ thần bí Lâm Phàm phát hiện hôm trước. Đi theo có thánh tăng và sư muội của ta.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Cốc chủ dự tính sai tụi con đi thử duyên phận một lần phải không?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Duyên phận gặp phải bỏ qua chẳng phải đáng tiếc sao? Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đêm nay con hãy nghĩ ngơi cho tốt.

Thấy Triệu Ngọc Thanh xoay người, Thiên Lân vội vàng nói:

- Cốc chủ chậm đã, con còn có một số chuyện muốn hỏi.

Quay đầu nhìn Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Con muốn hỏi điều gì?

Thiên Lân nói:

- Về tu vi, con có một số nghi hoặc muốn thỉnh giáo cốc chủ.

Triệu Ngọc Thanh hơi cau mày, khẽ nói:

- Tu vi của con đương nhiên không kém, không biết con có nghi vấn thế nào?

Thiên Lân chần chừ một chút, vẻ mặt hơi quái dị, dường như có chút lo lắng, rõ ràng vẫn chưa quyết định được.

Triệu Ngọc Thanh hơi hiếu kỳ, nhẹ nhàng nói:

- Thiên Lân, ở trước mặt ta con còn có chuyện gì lo lắng?

Thiên Lân nghe vậy dường như có quyết định, nghiêm mặt nói:

- Cốc chủ, con vẫn luôn muốn hỏi một chuyện. Đối với người tu đạo, cảnh giới Quy Tiên có thật là cảnh giới cao nhất chưa?

Triệu Ngọc Thanh sửng sốt, trầm tư giây lát rồi cười nói:

- Vấn đề con hỏi không dễ trả lời, tin chắc rất nhiều người đều sẽ nói với con, cảnh giới Quy Tiên chính là cảnh giới cao nhất mà người tu đạo cầu mong. Nhưng trên sự thật, cảnh giới Quy Tiên chỉ là một điểm phân giới, là một tên gọi chung chung.

Thiên Lân nghe vậy trong mắt lóe ánh trí tuệ, hỏi tiếp:

-Cốc chủ có thể nói chi tiết hơn một chút được không?

Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:

- Liên quan đến tri thức của phương diện này, cần phải truy đến chuyện rất lâu trước đây. Theo những điển ký cổ xưa ghi lại của Đằng Long cốc, tu vi của người tu đạo được chia thành ba giai đoạn, mười lăm cấp độ. Trong đó hai giai đoạn trước có mười cấp độ, đại khái tương đồng với mười giới của tu chân hiện nay, khác nhau chính là một cấp độ sau đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio