Thất Giới Hậu Truyện

chương 280: thần bí nữ nhân (nữ nhân thần bí)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phỉ Vân lạnh lùng tàn khốc nói:

- Chớ có đắc ý, so tài rồi mới biết được ai mạnh ai yếu. Xem chiêu, Nhất Phản Vân Thiên Quỷ Mị Bất Kiến.

Theo câu nói của Phỉ Vân, kim địch lơ lửng giữa không trung đột nhiên run lên, thân địch vốn to nhỏ chừng ba thước đột nhiên dài ra, biến thành dài ba trượng, to vài thước, toàn thân ánh kim như mặt trời với khí chí thánh chiếu rọi bốn phương.

Như vậy, trong khu vực khống chế của Thiên Tàm, một tầng vàng kim dần dần ngập tràn, chiếu đến đâu thì không gian rã đông, lập tức khôi phục lại tự nhiên.

Đồng thời, cây kim địch đó xoay tròn hạ xuống, hình sao băng hải trên thân địch phát xuất ánh vàng kim rực rỡ hệt như sấm sét từ chín tầng trời, chớp mắt đã đánh lên đầu Thiên Tàm, lập tức phá vỡ kết giới phòng ngự của y, vây phủ y vào bên trong.

Lập tức, Thiên Tàm gào giận liên miên, khí đen toàn thân tràn ngập không ngừng trào ra ngoài dưới tác dụng của ánh vàng kim, thân thể vặn vẹo biến hình, khuôn mặt dữ tợn khủng khiếp, Tuyết Hồ trên mặt tuyết càng thêm kinh ngạc.

Phát hiện được nguy hiểm, Thiên Tàm gắng sức tranh đấu, sau một phen nỗ lực, phát hiện ma khí bên trong cơ thể của Diêu Vân khiến Long Văn Kim địch phản ứng, điều này khiến Thiên Tàm lập tức bất ổn, nguyên thần chớp mắt thoát khỏi thân thể Diêu Vân, lập tức tránh được sự trói buộc của kim địch.

Lúc này, Phỉ Vân phát hiện được, lập tức kim địch liền bỏ qua thân thể của Diêu Vân, truy đuổi theo sát chân thân của Thiên Tàm, trong không gian nhỏ hẹp quanh đó, một trước một sau truy đuổi ráo riết.

Giây lát, Thiên Tàm dường như đã mệt mỏi, đột nhiên không né tránh nữa, thân thể đầy thịt lớn hẳn lên, kẹp lấy kim địch vào trong người, khiến cho Phỉ Vân rất bất ngờ.

Nhưng Phỉ Vân tuy bất ngờ, lại hoàn toàn không kinh hoảng, vừa thúc động pháp quyết, vừa chuyển thế tay miệng lạnh lùng ác độc nói:

- Nhị Nghịch Thương Loan, Tiên Phật Hạ Phàm.

Lập tức, kim địch hào quang rực rỡ, ánh sáng chói mắt kỳ diệu thông qua cơ thể huyết nhục của Thiên Tàm rọi đỏ cả khu vực quanh đó, khiến thân thể to lớn của Thiên Tàm run lên bần bật, miệng phát ra những âm thanh quái dị, sau khi kiên trì một lúc, cuối cùng thả kim địch ra, bỏ chạy về phía xa xa.

- Muốn chạy hả, ngươi còn chưa hỏi qua ý kiến của ta.

Trong tiếng cười lạnh lùng, Phỉ Vân thúc động kim địch, ý niệm chớp động, kim địch liền ngăn Thiên Tàm lại, giữ khoảng cách vài trượng, ngươi di động ta cũng động, ngươi chạy ta đuổi.

Thấy không ổn rồi, Thiên Tàm kêu một tiếng trầm, chớp mắt đã quay lại, lần nữa cưỡng chiếm cơ thể Diêu Vân, giận dữ nói với Phỉ Vân:

- Tiểu tử, ngươi quả thật muốn gây khó với ta?

Phỉ Vân ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, kim địch lơ lửng trên đầu, phát xuất tầng tầng ánh sáng thánh khiết, hình thành một kết giới ánh sáng thần thánh quanh người hắn, tỏ ra vô cùng uy nghiêm.

- Thì như thế nào? Nếu ngươi không phục có thể thử với Long Văn Kim địch của ta, xem thử nó có địch nổi mấy ngàn năm tu luyện của ngươi không.

Thiên Tàm chần chừ, y hoàn toàn không sợ Phỉ Vân, nhưng có phần lo lắng với Long Văn Kim địch trong tay Phỉ Vân, không biết được món đồ này vì sao lại bá đạo như vậy, không ngờ có thể khắc chế được khí tức của y.

Thật ra tu vi của Phỉ Vân hoàn toàn không đơn giản, ở vào khoảng giữa của trung hậu kỳ cảnh giới Quy Tiên, hắn không phải là đối thủ của Thiên Tàm, hai bên giao chiến tỏ ra có nhiều chỗ còn bị hạn chế.

Nhưng kim địch trong tay của Phỉ Vân là thánh vật của sư môn, truyền lại đã ba đời vài ngàn năm, dung hợp được tinh hoa cả đời của ba đời sư môn trưởng bối, chỉ cần biết được thuật vận hành liền có thể đem sức mạnh bản thân của Phỉ Vân và tu vi tuyệt thế của ba đời trưởng bối dung hợp lại, đạt đến cảnh giới kinh thế hãi tục.

Đồng thời, bản thân kim địch là tinh chất của biển băng tu luyện ngàn năm mà thành, có năng lực hàng yêu phục ma, tru quỷ chém tiên, tuyệt đối không thua bất kỳ thần binh lợi khí nào.

Cứ như thế, Thiên Tàm tuy lợi hại nhưng bản thân y là linh dị, cuối cùng không thoát khỏi có yêu khí, pháp bảo tầm thường tuy không làm được gì nhưng Long Văn Kim địch lại vừa hay có thể khắc chế được y.

Thấy Thiên Tàm không đáp, Phỉ Vân hừ giọng nói:

- Thế nào, sợ rồi hả, hay là đã hối hận.

Thiên Tàm trừng hắn một cái, lạnh lẽo nói:

- Câm miệng, chỉ bằng chút bản lĩnh của ngươi ta còn chưa chấp đến ngươi.

Bây giờ, ồ … đây … là …

Câu nói cắt ngang, Thiên Tàm đột nhiên ngửng đầu nhìn về phía xa xa, trong mắt lóe lên như sét đánh.

Phỉ Vân quan sát biến hóa của y, ngầm phát ra một luồng sóng thăm dò, lập tức cảm ứng được một luồng khí tức vô cùng tà mị đang bay rất nhanh đến phía này.

Vì thế, Phỉ Vân trong lòng biến chuyển, nhanh chóng hạ xuống vài trượng, xoay tròn trên đầu Tuyết Hồ, bao phủ nàng ta trong vòng vây bảo hộ của bản thân. Sau đó, Phỉ Vân đưa mắt nhìn về chân trời, chờ đợi luồng khí tức kia đến.

Thiên Tàm lúc này vẻ mặt kỳ quái, y dường như phát hiện được gì đó, nhanh chóng thu lại khí tức toàn thân, thúc động ma khí trên người Diêu Vân, chuyển biến thành tính chất của khí tức bản thân.

Phỉ Vân phát giác chuyện này, nhưng lại không hiểu ý của y làm gì, chỉ đành ngầm tự suy tính.

Rất nhanh, bầu trời hoa tuyết tản ra, hoa tuyết vốn thường rơi xuống lại phảng phất chịu một sức điều khiển của một loại sức mạnh nào đó, tự động mở ra một khu vực, vừa hay đón lấy người nào đó đến.

Thấy vậy, Thiên Tàm hoàn toàn không kinh ngạc, nhưng Phỉ Vân lại hơi kinh ngạc, thật ra người nào lại kiêu ngạo như vậy, ngay cả hoa tuyết cũng muốn nhường đường?

Còn đang suy nghĩ, trước mắt Phỉ Vân lóe lên ánh sáng, một luồng sáng xanh phá không mà đến, đứng trên có mấy bóng màu xanh một trước hai sau, chớp mắt đã đến trước mặt.

Nhìn cẩn thận, luồng xanh đó thực ra là một luồng ánh sáng màu xanh tạo nên, rộng chừng hai trượng dài bốn trước, dày khoảng hai thước, hệt như một dải lụa màu xanh, trên luồng xanh có ba bóng người là ba cô gái, xem ra tuổi còn chưa lớn, một người phía trước dường như là chủ nhân, chính là một mỹ nhân tuyệt đẹp trên dưới hai mươi tuổi, có dung mạo tuyệt thế, khí chất lạnh lùng có mấy phần yêu dị. Hai người phía sau hệt như là tỳ nữ, hình dạng khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp lại có mấy phần lạnh lùng tàn khốc, có cái đẹp độc ác.

Ba cô gái này mang quần áo cùng một màu, nhưng có hai khác biệt. Thiếu nữ đứng đầu có một vòng hoa ngũ sắc chói chang trên đầu, có khảm không ít bảo thạch trân châu, liên tục lấp lánh ánh sáng.

Ngoài ra, thiếu nữ đứng đầu khoác một tầng sa mỏng, vẻ mặt điềm đạm nhìn về phương xa, toàn thân toát ra vài phần cao quý và kiêu ngạo, phía sau, hai tì nữ tướng mạo tương tự, người bên trái ôm đàn tỳ bà, người bên phải cầm một thanh kiếm ngọc, nhìn qua giống như quý tộc cung đình, lại có mấy phần kỳ quái khó hiểu.

Ánh sáng chợt lóe lên, luồng xanh dừng lại.

Ba thiếu nữ bên trên liếc qua Phỉ Vân, Tuyết Cô và Thiên Tàm, cuối cùng người thiếu nữ đứng đầu ánh mắt dừng lại trên Long Văn Kim địch xoay tròn trên đầu Phỉ Vân.

Khoảng chừng một lúc, thiếu nữ đó dời mắt đi nhìn lại Thiên Tàm, khóe miệng mơ hồ có nụ cười mỉm kỳ quái.

Thiên Tàm thấy vậy, ngầm nói không ổn nhưng lại không hề di động, cứ thản nhiên im lặng nhìn lên không trung.

Thời khắc đó, không khí giữa ba phe tỏ ra có chút ngập ngừng.

Phỉ Vân không đoán được lai lịch của ba thiếu nữ trước mắt, lại mơ hồ cảm thấy có mấy phần tà mị, bởi vì kim địch của hắn đang tăng tốc, đó chính là cảm ứng được dấu hiệu nguy hiểm.

Trên mặt đất, Tuyết Hồ quay đầu nhìn lên bầu trời, khi nhìn thấy người thiếu nữ đứng đầu thì trong mắt lập tức toát ra sự khủng khiếp, phảng phất như thấy ma quỷ, có vẻ còn sợ hơn lúc gặp phải Thiên Tàm trước đây.

Thu lại ánh mắt, thiếu nữ áo xanh đội vòng hoa điềm nhiên nói:

- Gió tuyết lạnh thấu xương, các ngươi ở đây làm gì?

Giọng nói có khí thế coi thường người khác, xem ra thân phận của thiếu nữ này không bình thường, ngày thường đa phần đều nói năng như vậy.

Phỉ Vân dời mắt khỏi người thiếu nữ, không lạnh không nóng đáp:

- Du ngoạn trên mặt tuyết, có ảnh hưởng đến ai. Ngươi có muốn giỡn cũng phải thử một chút.

Câu này vừa nói ra, tỳ nữ áo xanh đằng sau bên trái liền quát lên:

- Lớn mật, không ngờ dám nói như vậy với chủ của ta, còn không mau xin lỗi.

Phỉ Vân sửng người, đang muốn phản bác lại vài câu, lại thấy thiếu nữ áo xanh phất tay nói:

- Tiểu Ngọc, không biết là không có tội, đừng quan tâm đến hắn.

Tỳ nữ đó cung kính nói:

- Đúng thế, chủ nhân, Tiểu Ngọc biết rồi.

Thiên Tàm thấy vậy, nhẹ giọng nói:

- Băng Nguyên bần tiện, ngoại trừ gió chỉ có tuyết. Tôn giá từ xa đến đây, không biết là có chuyện gì?

Thiếu nữ áo xanh nhìn Thiên Tàm điềm nhiên trả lời:

- Ngươi cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc hai ngàn năm, sao không bỏ chạy cho xa lại còn lưu lại ở đây, vậy là có chuyện gì đây?

Thiên Tàm hơi biến sắc, trầm giọng nói:

- Nhà ở đây, sao lại bỏ đi xa.

Thiếu nữ áo xanh cười cười, dường như hiểu rõ tâm tình, không nhanh không chậm nói:

- Nếu ngươi không bỏ đi được, hà tất phải để ý đến việc ta đến đây làm gì. Gió Băng Nguyên lạnh đến thấu xương, dần dần thổi khắp cả thiên hạ. Ai có thể bay ngược gió được, ai lại là một người đỉnh cấp mới đây.

Thiên Tàm như biết lại không biết chất vấn hỏi:

- Tôn giá đến đây chính là muốn bay lượn ngược gió?

Thiếu nữ áo xanh cười mà như không cười, nhìn Thiên Tàm, giọng đầy thù địch nói:

- Thuận là bình thường, nghịch là tiên, chỉ là ở trong điên điên đảo đảo. Bỏ qua cố chấp, lưu lại một lối thoát, quay đầu lại mới biết là bờ.

Dứt lời, thiếu nữ áo xanh dời mắt về phía xa xa, không nhìn Thiên Tàm và Phỉ Vân nữa, vầng xanh dưới chân phá không bay đi, đến nơi nào thì hoa tuyết phải nhường, hệt như tiên nữ chín tầng trời, khiến cho người ta cảm thấy phiêu dật xuất trần lại có mấy phần yêu mị âm hiểm.

Thiên Tàm đưa mắt tiễn thiếu nữ áo xanh đi rồi, trong mắt hiện lên chút mơ hồ, thật ra thiếu nữ áo xanh này muốn ám chỉ cho bản thân mình điều gì đây?

Ngẫm lại, Thiên Tàm không hiểu được, vì thế bỏ hết tạp niệm, ánh mắt liếc Phỉ Vân, lại nhìn xuống Tuyết Hồ, tâm ý trước đây lúc này đã biến đổi, loáng cái liền bay thẳng lên tầng mây.

- Tiểu tử, lần tới gặp lại chúng ta mới tính toán với nhau cho cạn lẽ.

Phỉ Vân hừ giọng nói:

- Lần tới tốt nhất là ngươi đừng gặp ta, nếu không kẻ xui xẻo là ngươi.

Đợi Thiên Tàm đi rồi, Phỉ Vân thu mắt lại, trong lòng tuy không hiểu nhưng lại không có chỗ để hỏi, dù sao thiếu nữ áo xanh cũng đã đi rồi.

Thu lại kim địch, Phỉ Vân nhẹ nhàng hạ xuống, liếc liếc Tuyết Hồ, cất tiếng hỏi:

- Ngươi thế nào rồi?

Tuyết Hồ há miệng đáp lại, thanh âm lại như tiếng cáo gọi, điều này khiến nó đầy lòng thê lương, trong mắt không khỏi có mồ hôi hệt như ánh lệ.

Phỉ Vân thấy vậy an ủi:

- Đừng lo lắng, ngươi phần lớn là bị trúng ám toán của Thiên Tàm, ta phải xem xét người một lượt, sau đó mới nghĩ cách giải khai cho ngươi.

Ngồi xổm xuống, Phỉ Vân vuốt ve Tuyết Hồ, lớp lông bóng loáng mềm mại cảm giác thật tốt, ấm áp đến say lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio