Mặt đất lay động, đá vỡ rơi xuống, rung chuyển kịch liệt khiến người ta kinh hoảng, cũng cắt ngang lời của Triệu Ngọc Thanh.
Lúc này, rung chuyển dường như đạt đến mức lớn nhất, mọi người thân thể lắc lư, cơ hồ không cách gì đứng được, nhưng bản thân Đằng Long cốc lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng quá lớn.
- Cốc chủ, xem ra tình hình không ổn, hay là chúng ta …
Cân nhắc đến an toàn, Công Dương Thiên Tung không khỏi nhắc nhở. Nhưng khi ông ta còn đang nói, một tiếng ầm đột nhiên truyền đến, bức tượng đá thần long đột nhiên ngã xuống, điều này khiến thân thể Triệu Ngọc Thanh lắc lư.
Phát hiện tình hình này, Phương Mộng Như đưa tay đỡ Triệu Ngọc Thanh, nhỏ nhẹ nói:
- Sư huynh, huynh không sao chứ?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ hơi đau thương khẽ than:
- Ta không sao, chỉ là … ồ … Được rồi, mọi người không cần phải lo lắng quá, chấn động sẽ lập tức yên bình trở lại.
Mọi người nghe vậy, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng ai ngờ chuyện này quả thật hệt như lời của Triệu Ngọc Thanh, chấn động kịch liệt đó rất nhanh chóng bắt đầu yếu đi, chỉ giây lát đã khôi phục lại bình thường. Tuyết Sơn thánh tăng khẽ thở dài, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Dấu hiệu xuất hiện, kiếp nạn đã đến. Loạn thế phong vân, ai làm chủ nhân gian?
Nghi hoặc nhàn nhạt vang vọng bên tai, Tuyết Sơn thánh tăng nói xong bỏ đi, bóng hình tỏ ra rất cô đơn. Mọi người trong lòng có cảm giác đều hơi bất an, nhìn Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm, lại nhìn theo Tuyết Sơn thánh tăng rời đi, ai cũng đều ngầm suy đoán gì đấy, rồi âm thầm bỏ đi. Tân Nguyệt đi cuối cùng, nhịn không được than khẽ:
- Sư tổ, có phải vì con mới như vậy không?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Không phải vì con, chỉ là vì trời. Đi thôi, định mệnh của con còn đang thay đổi, nhớ kỹ những lời đã từng hứa.
Tân Nguyệt gật nhẹ, âm thầm bỏ đi. Mừng vui trước đây giờ đã không còn nữa, thay thế là một sự bất an không sao xua đuổi được.
Đợi mọi người rời khỏi rồi, Triệu Ngọc Thanh đi đến bức tượng đá thần long đổ sụp trước đó, ánh mắt phức tạp nhìn bức tượng đá đã từng sừng sững đến ngàn năm không suy xuyển, lúc này nó đã biến thành một đống đá vụn, mô tả bụi bặm của thời gian. Ngàn năm nay, Đằng Long cốc sản sinh ra ba đại kỳ tích, hiện nay toàn bộ đã thể hiện hết rồi. Ngoại trừ khu vực thần bí ở đáy hồ còn có nhân duyên chưa dứt, bức tượng đá thần long và Huyền Nữ Thiên Cung đã không còn tồn tại chút nào. Điều này, đối với người ngoài chỉ là một sự biến hóa không nổi bật gì lắm. Nhưng đối với cốc chủ Đằng Long cốc Triệu Ngọc Thanh lại là một sự rung động ngàn đời.
Theo những ghi chép cổ xưa của Đằng Long cốc, một khi ba đại kỳ tích đồng thời xuất hiện, Đằng Long cốc sẽ có tai ương có tính diệt vong. Lúc đó, muôn dân thiên hạ đều bị kiếp nạn, ai cũng không cách nào thay đổi. Hiện nay, chuyện dự báo quả thật đã xuất hiện, đây thật ra là trùng hợp hay là nhân duyên định mệnh?
Trước mắt, Băng Nguyên hỗn loạn. Bên ngoài có Ngũ Sắc Thiên Vực từ dị giới xâm nhập, bên trong có Cửu U, Cửu Hư hai phái hỗn tạp trộn vào. Lại thêm Xà Thần đến, Tử Vong thành chủ xuất hiện, con rùa khổng lồ tỉnh giấc, sự xuất hiện của dấu chân khổng lồ. Những chuyện rắc rối phức tạp cùng tập trung, cuối cùng sẽ phát triển như thế nào? Thiên Lân, Thiện Từ, Vũ Điệp, tình cảm ba người sẽ phát triển như thế nào? Sự xuất hiện của Tuyệt Tình môn, Tàn Tình kiếm hiện ra sẽ dự báo chuyện như thế nào?
Buổi sáng, trong một viện nhỏ cảnh sắc tĩnh lặng, một bóng đỏ đang múa kiếm, thân thể mảnh mai chuyển động bay lượn giữa không trung, hệt như một con bướm đỏ. Trong hành lang, một đôi nam nữ xinh đẹp đang nhìn mọi thứ, nở nụ cười với nhau. Giây lát sau, bóng hình múa kiếm trong viện dừng lại, để lộ một dung nhanh tuyệt đẹp vừa mừng vừa lo, vẻ mặt có mấy phần đắc ý.
- Cha, mẹ, con luyện không tồi đó chứ?
Lâm Vân Phong cười mắng:
- Mới tiến bộ một chút đã tự mình đắc ý, so với Thanh Tuyết, con còn kém xa lắm.
Lâm Y Tuyết không vui nói:
- Cha là đáng chán nhất, lại nói người ta như vậy.
Hứa Khiết cười nói:
- Cha con cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi, hiện nay con đã mười tám tuổi rồi, hai mươi năm trước, dì Ngọc Oanh của con đã làm minh chủ của Trừ Ma liên minh rồi, con phải bớt đi tính cách tinh nghịch.
Lâm Y Tuyết phản bác:
- Dì Ngọc Oanh năm xưa chính là nhờ gặp được Lục sư bá, sau đó mới có kỳ ngộ không ngừng. Con từ nhỏ ở mãi trong nhà, cũng chưa từng rời khỏi đất Thục, làm sao có cơ hội tăng trưởng kiến thức được?
Lâm Vân Phong cười mắng:
- Xảo biện. Dì Ngọc Oanh của con xuất thân từ Ngũ Hành môn, vốn căn cơ không đủ. Mà con từ nhỏ đã lớn lên ở Dịch viên, ta và mẹ con đã tạo lập cơ sở vững chắc cho con từ nhỏ, ai có bản tính ham chơi ngang ngạnh, không cầu tiến?
Lâm Y Tuyết nghe vậy, vẻ mặt không vui, buồn bực không nói gì cả.
Hứa Khiết thấy vậy, tiến lên nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, an ủi:
- Được rồi, không nói những chuyện đó. Thật ra thời gian gần đây, Y Tuyết khắc khổ tu luyện, tu vi cũng đã tăng không ít, đã vượt qua tầng cuối cùng của cảnh giới Bất Diệt. Chỉ cần tiếp tục nỗ lực, không bao lâu nữa liền có thể tiến vào cảnh giới Quy Tiên, lúc đó có thể kề vai đồng hành với Thanh Tuyết.
Lâm Y Tuyết nghe vậy hơi mừng, cười duyên nói:
- Vẫn chỉ có mẹ thương con, không giống cha luôn cho là con không đúng.
Lâm Vân Phong lắc đầu bật cười, đứa con gái bảo bối này của bản thân ông quả thật là được thương đến hư, hẳn nên tìm chút đau khổ cho nó nếm thử để biết mùi vị.
Hứa Khiết liếc phu quân, cười nói:
- Đi thôi, hôm nay có việc phải đi thăm sư bá, đừng để lão nhân gia chờ đợi lâu quá.
Lâm Vân Phong thôi suy tư, chầm chậm bước đến bên Hứa Khiết, ba người cùng đi ra khỏi viện, chuẩn bị đi Cố viên để thăm Càn Nguyên chân nhân.
Nhưng ngay lúc đó, bước chân Lâm Vân Phong đột nhiên dừng lại, ngửng phắt lên nhìn trời, vẻ mặt toát ra một chút phức tạp. Hứa Khiết giật mình thấy khác thường, hỏi liền:
- Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Lâm Vân Phong thôi nhìn, điềm nhiên nói:
- Quách Kiến quay lại rồi, còn dẫn theo mấy vị khách. Bây giờ chúng ta đến Dịch Thiên các, muội lập tức mời sư bá đến, nói có chuyện quan trọng.
Hứa Khiết vâng một tiếng, lắc mình đi liền.
Lâm Y Tuyết lại đi theo Lâm Vân Phong đi thẳng đến Dịch Thiên các.
Đứng ở bên trong Dịch Thiên các, Lâm Vân Phong ngắm cảnh, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười bình tĩnh, cả người tỏ rõ rất tự do. Hai mươi năm qua rồi, tu vi Lâm Vân Phong đã có tiến bộ lớn, Âm Dương pháp quyết bản thân đã tiếp cận đến cảnh giới cao nhất, tính cách ông cũng trở thành trầm ổn bình tĩnh. Hai mươi năm nay có thể nói là gió êm biển lặng đối với Lâm Vân Phong, sự nghiệp ông đã thành đạt, lại có vợ đẹp con yêu, tính ra là một chuyện tốt đẹp trong đời người, ông từ từ chậm rãi thích thú với chuyện vui này một cách bình tĩnh. Nhưng hiện nay, một cảm giác bất an vây phủ trong lòng, điều này khiến ông hơi sầu lo.
Lâm Y Tuyết không sầu không lo, ngang ngạnh có thừa, nàng không hiểu một chút suy tưởng nào của phụ thân, bản thân đi thẳng vào trong Dịch Thiên các. Nàng ta đi tới đi lui, rõ ràng có hơi nặng nề. Giây lát, Hứa Khiết đến phá vỡ trầm lặng.
- Vân Phong, muội đã chào hỏi rồi, dặn dò môn hạ đệ tử chuẩn bị tiệc rượu.
Lâm Vân Phong gật nhẹ, quay người nhìn vợ con, điềm nhiên nói:
- Phỏng chừng lần này Quách Kiến quay lại, chắc không mang tin tức tốt lành nào cả.
Hứa Khiết không hề kinh ngạc, gật đầu nói:
- Theo lời nói lần trước của Thanh Tuyết và Sở Văn Tân, cũng có thể đại khái suy đoán được tình thế Băng Nguyên không quá lạc quan.
Lâm Y Tuyết không để ý lắm, nói:
- Có gì đâu, cùng lắm chúng ta cùng nhau đi Băng Nguyên, vừa hay có thể thưởng thức cảnh sắc vùng Bắc Quốc.
Lâm Vân Phong trừng con gái một cái, nghiêm túc nói:
- Lỗ mãng kích động, một chút cũng không biết cân nhắc lợi hại.
Lâm Y Tuyết không vui nói:
- Con có nói sai gì đâu, cha làm gì cứ trách mắng con hoài?
Lâm Vân Phong nói:
- Dịch viên không giống với Trừ Ma liên minh, chúng ta người tuy nhiều, nhưng cao thủ có hạn. Một khi Băng Nguyên phát sinh biến cố trọng đại, con nói cha phải phái người nào đi đây?
Lâm Y Tuyết sửng người, vấn đề này nàng quả thật chưa từng suy xét đến. Trong lòng dạ non nớt của nàng, Giang Thanh Tuyết, Trần Phong, Quách Kiến, Mã Ngọ đều tính là nhân tài kiệt xuất của Dịch viên. Nhưng những người này trong Tu Chân giới, ngoại trừ Giang Thanh Tuyết còn có chút uy danh, ba người còn lại đều là hạng tầm thường. Nếu thiên hạ quả thật phát sinh đại sự, Dịch viên phái những người này ra thì căn bản không làm được gì cả.
Hứa Khiết kéo tay con gái, khẽ nói:
- Bớt nói đi, cha con nói không phải không có lý. Nếu như lần này Trừ Ma liên minh phái cao thủ đi, Dịch viên chúng ta cũng phải phái người đi. Việc chọn người thế nào là một chuyện rất khó khăn.
Lâm Y Tuyết nói:
- Mẹ, con biết rồi.
Lâm Vân Phong nghe vậy, liếc hai mẹ con, rồi chìm vào trầm tư.
Đến lúc này, Dịch Thiên các lập tức an bình trở lại, mãi đến rất lâu sau, một thanh âm quen thuộc truyền đến mới khiến ba người tỉnh lại.
- Vân Phong, phát sinh chuyện nào?
Quay đầu lại, Lâm Vân Phong nhìn Càn Nguyên chân nhân đang đến, khẽ cười nói:
- Sư bá đừng gấp, trước hết ngồi xuống uống trà đã, chúng ta đàm luận sau cũng chưa muộng.
Quay sang, Lâm Vân Phong nói với Mã Ngọ vừa theo tới:
- Con đi làm vài chén trà đến đây.
Mã Ngọ vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.