Thất Giới Hậu Truyện

chương 388: hạo kiếp lai tập (tai kiếp ập đến) phần 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời khắc đó, Phỉ Vân bị dọa hết hồn. Còn chưa hiểu rõ chuyện như thế nào, thân thể của Phỉ Vân đã bị luồng khí khuếch tán hất bay đi chục trượng, vẻ mặt toát ra sự sợ hãi, ngây ngốc nhìn Lâm Phàm. Trên mặt tuyết, Lâm Phàm toàn thân không gió mà lay động, một luồng khí thế mạnh mẽ đang dùng tốc độ tăng gấp bội điên cuồng thổi khắp nơi, khiến cho từng phân từng tấc băng tuyết quanh đó vỡ nát, chỉ chốc lát đã xua tan toàn bộ băng tuyết trong phương viên vài dặm, hình thành một cái ao mặt đều tăm tắp khiến cho người ta cảm thấy chấn động mãnh liệt.

Nhưng chuyện này chưa hết, khí thế thân thể Lâm Phàm vẫn tiếp tục tăng mạnh, một luồng sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể hắn đang dùng một loại phương thức không nói rõ được phát sinh biến hóa. Khi thân thể Lâm Phàm tự nhiên bay lên, quanh người hắn hội tụ thêm một lượng lớn ánh sáng màu đỏ và vàng kim, chuyển động rất nhanh quanh người hắn, biến ảo hình dáng. Cảnh tượng này kéo dài chừng giây lát, sau đó luồng sáng đó hệt như là một loại khí vật chất thâm nhập vào trong người của Lâm Phàm, khiến thân thể hắn phát hiện dấu hiệu bành trướng, trong mắt toát ra ánh sáng kỳ quái, cả người có thay đổi rất lớn.

Phỉ Vân né tránh ra xa xa, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Phàm không biết trên người hắn thật sự tại sao tự dưng lại xuất hiện biến hóa như vậy. Trên bầu trời, hoa tuyết không thấy, trời quang đãng. Một khí trường với Lâm Phàm làm trung tâm đang dần dần hình thành bao trùm phạm vi ít ra rộng đến phương viên vài trăm dặm. Lúc này đây, thân thể Lâm Phàm biến hóa hẳn, trong lúc không hay không biết buông bỏ Phi Hiệp trong lòng, hai tay ôm chặt lấy đầu, vẻ mặt toát ra một nét đau khổ vô cùng, phảng phất cả người đã bị điên cuồng rồi. Tình hình này duy trì khoảng chừng một lúc, thân thể Lâm Phàm đột nhiên lóe lên ánh vàng kim, cơ thể dần dần giãn dài ra, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con quái thú hình rồng toàn thân lấp lánh ánh sáng, trên đầu là một thứ gì đó có hình như đôi sừng hươu.

Lúc này, Lâm Phàm ngoại trừ đầu ra, thân thể đã hoàn toàn hóa rồng. Nhưng vẻ mặt của hắn lại dường như đang chịu đựng một loại đau khổ không cách nào ức chế được, thân thể không ngừng dãy dụa giữa không trung, miệng phát ra tiếng kêu quái lạ chói tai. Phỉ Vân thấy vậy thì sợ đến ngây người hoàn toàn, hắn quả thực không biết chuyện gì, không hiểu rõ vì sao Lâm Phàm lại như vậy.

Lúc này, mặt đất bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rung rinh, một luồng khí tức lạ thường từ trên trời ập xuống vây phủ quanh người Lâm Phàm. Cảm giác kia hệt như một loại sức mạnh vô hình đang tiếp xúc với thân thể Lâm Phàm, giữa hai bên có một sự bài xích, lại có một sự hấp dẫn lẫn nhau, quan hệ rõ ràng vô cùng phức tạp. Hiện tượng khó giải thích này kéo dài không ngừng, Lâm Phàm sau khi kêu rống một hồi vì đau khổ, đầu đột nhiên hiện lên một luồng ánh vàng kim, một chùm sáng kỳ dị từ hư không đột nhiên xuất hiện, chớp mắt đã chiếu thẳng vào đầu của Lâm Phàm, khiến hắn đột nhiên kêu to, cái đầu phảng phất bị bổ làm đôi, xuất hiện một đường vàng kim đi xuyên qua não bộ, sau khi duy trì lấp lánh giây lát liền biến mất.

Lúc này, đầu Lâm Phàm đột nhiên biến thành hình dạng đầu rồng, thân thể to lớn cuộn tròn một vòng giữa không trung, sau đó ánh sáng toàn thân tan đi, khí trường chung quanh nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một loại sức mạnh trong suốt kết dính vào trên bề mặt thân thể Lâm Phàm, chỉ một lúc đã biến mất. Đến lúc này, hiện tượng kỳ dị đã hoàn toàn không còn thấy, Lâm Phàm khôi phục lại nguyên dạng, cả người từ trên không trung rơi xuống, đập thẳng xuống mặt đất cứng rắn. Phỉ Vân hơi kinh ngạc, chỉ chốc lát đã cảm ứng được Lâm Phàm bị hôn mê, vì thế lóe lên xông đến, đỡ lấy thân thể đang rơi thẳng xuống mặt đất của Lâm Phàm.

Kiểm tra tình trạng của Lâm Phàm, Phỉ Vân bất ngờ phát hiện, trong cơ thể Lâm Phàm ẩn chứa một luồng sức mạnh rất to lớn đang tự vận chuyển, nhưng Lâm Phàm lại không hề biết được, hôn mê bất tỉnh, chuyện này thật ra là chuyện như thế nào? Nghĩ tới lui, Phỉ Vân cũng không có kết luận, lại cũng không dám hành động không suy nghĩ, liền mang Lâm Phàm đang hôn mê và thi thể Phi Hiệp bay thẳng về phía Đằng Long cốc.

Ngay vào lúc Đinh Vân Nham gặp phải Hoàng Kiệt, Tứ sư huynh Lý Phong của ông cũng đang vào lúc thời điểm quan trọng nhất trong đời. Tao ngộ của ông cũng giống như Đinh Vân Nham, điểm khác biệt chính là địch nhân ông gặp phải là Trương Phàm chứ không phải Hoàng Kiệt. Do không biết được lai lịch của địch nhân, Lý Phong tỏ ra vô cùng cẩn thận. Nhưng không cách nào vượt qua được khoảng cách hai bên, dù ông có cẩn thận cũng không cách nào đảo chuyển được kết cục đã định sẵn. Như vậy, Lý Phong tuy hết sức phản kích, nhưng cuối cùng chưa đến một chiêu đã chết trong tay của Trương Phàm.

Thu thập xong Lý Phong, Trương Phàm không hề vội vàng rời đi, ông ta đặt thi thể Lý Phong ở trên đỉnh một ngọn núi băng, bản thân lại đứng yên một bên chờ đợi người đi tìm. Trương Phàm trong lòng nắm chắc rằng Đằng Long cốc sẽ phái người đi tìm, vì thế ông ta chọn phương án chờ đợi, muốn hiểu rõ người đến là ai mới ra quyết định. Còn những phương diện khác, Trương Phàm và Hoàng Kiệt đã sớm phát tin, tất cả chỉ còn chờ ý trời mà thôi.

Khoảng chừng nửa canh giờ trôi qua, Trương Phàm đang chờ đợi đột nhiên bật cười kỳ dị, toàn thân ánh sáng mờ hiện che phủ hoàn toàn khuôn mặt thật của ông ta, tự nói với mình:

- Tu vi không kém, xem ra phương diện Đằng Long cốc phải rất cẩn thận.

Một lúc sau, bầu trời xa xa lại xuất hiện một bóng người đang tiến gần đến phía này. Trương Phàm quan sát một lúc, trầm ngâm nói:

- Nhìn dáng dấp phải tốn chút công phu chân tay, hay để lại nhằm đối phó với những người khác lại hay hơn.

Dứt lời, thân thể Trương Phàm nhạt đi, âm thầm biến mất giữa không trung.

Công Dương Thiên Tung tìm kiếm thật lâu, trong lòng không còn bất kỳ hy vọng nào nữa. Nhưng ai ngờ đúng lúc này, ông lại đột nhiên nhìn thấy trên ngọn núi băng phía trước có một bóng người. Điều này khiến ông rất phấn chấn liền tiến tới rất nhanh. Công Dương Thiên Tung nhanh chóng đến trên ngọn núi băng, vừa thấy Lý Phong ở đó, ông trước hết vui mừng, sau đó sửng người, rồi đổi lại giận dữ, hung hăng nói:

- Tặc tử đáng ghét, ta mà gặp được thì ta phải giết sạch các ngươi.

Từ từ tiến lên, Công Dương Thiên Tung vẻ mặt đau đớn, nhẹ nhàng ôm lấy thi thể Lý Phong, có mấy phần cô đơn và đau thương bay thẳng về phía Đằng Long cốc. Một lúc sau, Công Dương Thiên Tung bay được chừng vài chục dặm, đang lúc đau buồn đột nhiên có một luồng sát khí sắc bén ập đến. Điều này khiến ông chấn động thân thể, liền dời ngang vài trượng, né tránh một chiêu của địch nhân. Ổn định lại rồi, Công Dương Thiên Tung nhìn quanh, sau khi nhìn rõ được hình dáng địch nhân rồi thì vọt miệng nói:

- Thì ra là ngươi.

Bật cười tà mị một tiếng, Ứng Thiên Cừu nói:

- Chính là ta. Nghe nói Đằng Long cốc phát sinh một số biến cố, ta đặc biệt đến xem thế nào, ai ngờ lại gặp ngươi. Xem ra trong chúng ta có một người vận khí không hay.

Công Dương Thiên Tung hơi cảnh giác, lạnh lùng nói:

- Ứng Thiên Cừu, nghe nói ngươi xuất thân từ Ma môn, bản thân lại có tuyệt kỹ của Hồn Kiếm môn, còn tu luyện tâm quyết Phong Ma Tang gì đó, điều này có đúng không?

Ứng Thiên Cừu không thèm để ý nói:

- Những điều này chắc là do ca ca đáng thương Ứng Thiên Tà của ta cho biết phải không? Không sai, hắn nói đều đúng hết, nhưng hắn còn không nắm vững chuyện đã nói mà thôi.

Công Dương Thiên Tung hỏi lại:

- Đằng sau còn có chuyện nào nữa?

Ứng Thiên Cừu cười tà dị nói:

- Đây là bí mật, không thể cho ngươi biết. Bây giờ hãy để ta thử coi, xem Ly Hận thiên tôn ngươi thật ra có được mấy phần bản lĩnh.

Rút kiếm chỉ lên trời, Ứng Thiên Cừu tay phải đen như mực vậy, lấp lánh ánh sáng kỳ dị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio