Thất Giới Hậu Truyện

chương 566: băng thiên ứng kiếp – phần 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chăm chú nhìn cột sáng đó, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, hai tay từ từ đẩy ra, lòng bàn tay có ánh vàng kim chói mắt, lập tức va chạm vào cột sáng kia. Triệu Ngọc Thanh thân thể chấn động, sau đó lùi lại phía sau. Cột sáng màu xanh lục thẫm thế đến hung mãnh, vẫn tiếp tục đẩy Triệu Ngọc Thanh đi gần trăm trượng thì thế đi mới từ từ dừng lại. Cũng đúng lúc này, ba con thần long giao chiến với nhóm thú lạ cũng đang tiến hành mạnh mẽ kịch liệt. Luận về số lượng, nhóm quái thú tự nhiên chiếm được ưu thế. Nhưng luận về thực lực, ba con thần long đó không hề thua kém ai, nhanh chóng đánh bại địch nhân, thu được thắng lợi.

Tung mình lùi về phía sau, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt âm lạnh, nhìn cột sáng kia tan đi để lộ ra ba con thú lạ, hừ lạnh nói:

- Vùng vẫy giãy chết có ý nghĩa gì đây?

Một con thú lạ phản bác lại:

- Chớ có đắc ý, kết cục cuối cùng còn chưa biết được.

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Với thương thế của các ngươi đã không còn có cơ hội được nhìn thấy kết cục cuối cùng.

Con thú lạ kia hận thù đáp:

- Chó cùng rứt giậu, ngươi chớ nên khinh người quá đáng.

Triệu Ngọc Thanh cười lạnh đáp:

- Các ngươi chủ động sinh sự, bây giờ còn hối hận gì?

Thấy Triệu Ngọc Thanh có bộ dáng chắc chắn chiến thắng, ba con thú lạ trong đầu tức giận vô cùng, sau khi nói chuyện với nhau vài câu, con thú lạ mở miệng lúc trước cất tiếng:

- Muốn giết chết chúng ta, chỉ sợ ngươi không có được bản lĩnh đó.

Dứt lời, ba con thú lạ đột nhiên tụ lại một chỗ, con nào cũng tự mình xoay tròn, ánh sáng quanh mình hội tụ, nhanh chóng dung hợp thành một quả cầu ánh sáng, lúc thì bành trướng, lúc lại thu nhỏ, toát ra vài phần thần bí.

Triệu Ngọc Thanh không dám sơ ý, lập tức thúc động Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, toàn thân toát ra khí chất lạnh lẽo rợn người. Bốn phía, cuồng phong gào thét, khí lạnh hội tụ, những cơn gió lạnh vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng thổi về, tụ tập quanh mình Triệu Ngọc Thanh hình thành một không gian băng lạnh, đang nhanh chóng tản ra chung quanh. Thời khắc đó, mảnh băng dưới mặt đất tung lên, tuyết trắng hội tụ, băng tuyết lượng lớn tràn về phía Triệu Ngọc Thanh, hình thành cảnh tượng chín rồng tranh châu trên mặt đất thật kỳ dị. Trên trời, cuồng phong vần vũ, mây đen hội tụ, ban ngày sáng tỏ lập tức ảm đảm hẳn, khiến cho người ta có cảm giác như trời tối rồi.

Lơ lửng giữa không trung, Triệu Ngọc Thanh quanh mình ánh vàng kim tỏa sáng, chín con rồng ánh sáng chiếm lấy vùng lân cận, khi thì xông lên tận trời cao, khi thì hạ thấp xuống cả mặt đất lưu động tới lui, tạo nên khí thế rồng bay trên biển mây, trừng mắt kiêu ngạo khắp mặt đất.

Bên này, ba con thú lạ ở trong quả cầu ánh sáng, sau một phen bành trướng và thu lại, quả cầu ánh sáng cuối cùng mở ra để lộ một con quái vật khổng lồ, hình dạng lớn đến hơn ba mươi trượng, có ba cái đầu, dung hợp tất cả mọi đặc tính của ba con thú lạ trước đó, nhìn qua thật hung mãnh xấu xí và quỷ dị.

Triệu Ngọc Thanh hơi biến sắc, chất vấn:

- Đây chính là chọn lựa cuối cùng của các ngươi?

Con quái vật khổng lồ gào thét nói:

- Đây chính là ngươi ép chúng ta phải chọn lựa như vậy, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Gầm giận xông đến, con quái vật khổng lồ khua tay múa chân, đồng thời phát ra vài loại thế công với mục tiêu là Triệu Ngọc Thanh.

Hít vào một hơi sâu, Triệu Ngọc Thanh bỏ hết lo lắng, toàn tâm toàn ý thúc động pháp quyết, khống chế chín con rồng ánh sáng quanh mình, khiến nó lập tức dung hợp hình thành một con thần long chín màu dài cả trăm trượng, gầm lên giận dữ xông thẳng đến con quái vật đó. Trong lúc tiến lên, thần long chín màu há miệng phát ra tiếng rồng ngâm, miệng phát ra một chùm nước miếng rồng màu vàng kim có thể so với hào quang mặt trời, chỉ bắn ra một chốc đã khiến cho không gian chấn động, thế giới uốn éo, uy thế của nó dọa người khiếp hãi. Đồng thời, thần long chín màu vuốt trước múa lên, kình khí hình rồng phá không bắn ra với khí thế to lớn không gì chống được.

Đối mặt với công kích của thần long chín màu, con quái vật đang xông đến không chút khiếp hãi, thân hình chia ra thành hai, một trước một sau cách nhau vài trượng, từ phía chính diện nhìn lại căn bản không dễ dàng phát hiện được.

Rất nhanh, hai bên gặp nhau giữa không trung. Đằng Long Cửu Biến hiệu xưng là tuyệt kỹ cực mạnh của Đằng Long cốc gặp phải quái thú hợp từ ba con, hai bên va chạm mãnh liệt, đụng nhau thật dữ dội, sau vài chục lần va chạm, cuối cùng tạo nên một loạt vụ nổ, lập tức phủ lấy tình hình của chiến trường. Triệu Ngọc Thanh bị dòng khí của thần long chín màu ảnh hưởng, thân thể xuất hiện tình trạng run rẩy, đây là đặc tính biểu hiện của phản lực khi kịch chiến, hai bên ai cũng không cách nào né tránh. Trong lúc tiến công, quái thú hợp ba cũng gặp phải đả kích đáng sợ, khi đối mặt với công kích mạnh mẽ mà kinh người của con thần long chín màu, nó tuy cực lực phản kháng nhưng lại không khỏi bị trọng thương, chỉ có điều nó vẫn luôn cố chống đỡ. Tỉ thí sức mạnh không có chút kỹ xảo nào, Triệu Ngọc Thanh và con quái thú hợp ba biết rõ ràng đạo lý này, vì thế đều một lòng hào khí ngất trời, ai cũng không hề chịu thối lui nửa bước, tiếp tục tranh đấu khi chung quanh nổ tung, tỉ thí sức chịu đựng với đối thủ. Đây là một quá trình kéo dài, cũng là thời khắc nguy hiểm. Ai có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó có thể thu được thắng lợi.

Bên này, giao chiến giữa Băng Thiên và Thất Nhãn Quỷ Ảnh càng thêm phần kịch liệt. Hai bên sau khi trải qua công kích ban đầu có tính thăm dò, đều đã hiểu rõ lẫn nhau thêm một phần, liền triển khai công kích hung mãnh hơn nhiều.

Để áp đảo địch nhân, hai bên ai nấy tận hết sức mạnh thi triển tất cả mọi thủ đoạn, triển khai tỉ thí trí tuệ và thực lực. Từ phân tích tình hình mà Băng Thiên nắm được, thuật Sưu trường Âm Sát Đoạt Hồn của Thất Nhãn Quỷ Ảnh có sức mạnh âm nhu nhất mà lại quỷ dị, muốn đối phó với nó chắc phải sử dụng sức mạnh thuần dương cực cương. Vì thế, Băng Thiên thi triển Liệt Dương Chân Hỏa trong Băng Hỏa thần quyết, nhanh chóng bố trí kết giới lửa đỏ quanh mình, hơn nữa còn nhanh chóng giãn ra, hình thành một khu vực lửa đỏ bao trùm phạm vi lên đến phương viên ba dặm.

Ở bên trong đó, Thất Nhãn Quỷ Anh vô cùng bình tình, không hề thấy chút thần thái nóng nảy nào, ngược lại còn có mấy phần tự đắc. Bật cười quỷ dị âm hiểm, Thất Nhãn Quỷ Anh trào phúng:

- Ngươi định dùng cái này để đối phó với ta phải không?

Băng Thiên hừ giọng đáp:

- Thế cũng là coi trọng ngươi rồi.

Theo câu nói này vang lên, ngọn lửa quanh mình Băng Thiên bắt đầu tuôn trào cùng với khí cực nóng nhanh chóng tụ lại, hình thành một quả cầu lửa đó đường kính cả năm chục trượng, từ từ bay thẳng đến Thất Nhãn Quỷ Anh.

Bật cười hờ hững, Thất Nhãn Quỷ Anh đôi cánh vung lên, ánh sáng đen ngòm lập tức xông ra cùng với sức mạnh âm u tác dụng lên quả cầu lửa, lập tức áp chế được khí thế của quả cầu lửa, xuất hiện dấu hiện ngọn lửa nhỏ đi. Đồng thời, tại cái đầu lâu thứ ba nằm ở bụng của Thất Nhãn Quỷ Ảnh, con mắt thứ ba nằm trên trán đột nhiên mở to, bắn ra một chùm lưỡi sáng màu đen ngòm, lập tức đánh nát quả cầu lửa, khiến nó tan biến theo gió.

Băng Thiên vẻ mặt nặng nề, có phần bất ngờ với khá nhiều thần bí của Thất Nhãn Quỷ Anh, nhưng ông lại không có thời gian để tìm hiểu cho rõ, bởi vì tình thế không cho phép như vậy. Xét đến nguyên nhân này, Băng Thiên quyết định mạo hiểm thử qua, dùng thủ đoạn như sét đánh ngang tai với uy thế lôi đình, hy vọng có thể trong một chiêu thành công để phá vỡ cục diện, thay đổi hình thức. Có quyết định rồi, Băng Thiên bắt đầu chuẩn bị, thân thể từ từ tiến tới, ánh mắt chăm chú nhìn Thất Nhãn Quỷ Anh, quan sát từng cử chỉ hành động của hắn.

- Binh pháp có câu, tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Ngươi ngang nhiên ra tay như vậy không sợ hối hận sau này sao?

Vẻ mặt kiêu ngạo, Thất Nhãn Quỷ Ảnh dường như nhìn thấu được tâm tư của Băng Thiên.

Hờ hững không để ý, Băng Thiên không thèm quan tâm, trong lúc tiến lên hai tay giang ra, thu thế chuẩn bị. Rất nhanh, trên người Băng Thiên xuất hiện ánh sáng hai màu trắng đỏ, bên trái đỏ rực như máu, bên phải trắng toát như ngọc, xảo diệu dung hợp thành một thể bảo vệ lấy thân thể của Băng Thiên. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó Băng Thiên hai tay giơ cao phát xuất sức mạnh Huyền Băng Thông Hỏa, lòng bàn tay trái cột sáng đỏ rực, lòng bàn tay phải ánh trắng hội tụ, hình thành hai cột sáng song song một đỏ một trắng chiếu thẳng lên tầng mây cao, vút lên đến tận chín tầng trời. Quanh Băng Thiên, khí lạnh, lửa đỏ vận hành đan xen, dòng khí nóng lạnh chênh lệch nhiệt độ cực lớn, hình thành dòng đối lưu mãnh liệt, kế đó chuyển hóa thành một cột gió với trung tâm là Băng Thiên, nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh.

Thất Nhãn Quỷ Anh ngạo nghễ đứng đó, không thèm nhìn hành động của Băng Thiên, tỏ ra như đã định liệu trước sẵn sàng, yên lặng chờ đợi công kích của Băng Thiên. Tình hình này, Băng Thiên sớm đã nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không nóng nảy, ngược lại còn gia tăng thực lực, chuẩn bị thật tốt, dự tính chỉ trong một chiêu đã đánh địch nhân trọng thương. Khi Băng Thiên hoàn thành các bước chuẩn bị, ông liền bắt đầu tiến công. Giữa chiến trường cuồng phong ào ào, hoa lửa tung tóe, ánh sáng chói mắt làm mơ hồ tầm nhìn, khiến cho mọi người cảm thấy nhìn không được rõ ràng lắm.

Băng Thiên rống to một tiếng, hai tay giơ cao đồng thời chém xuống, cột sáng đỏ rực và trắng muốt cùng tiến gần nhau, trước khi chém xuống liền nhanh chóng dung hợp lại, hình thành một cột sáng hai màu trắng đỏ cùng với sức mạnh cực cứng cực bền chém thẳng xuống đầu của Thất Nhãn Quỷ Anh. Đồng thời, sau khi Băng Thiên đánh ra một chiêu, thân thể lập tức xuyên qua vài chục trượng, xuất hiện sau lưng Thất Nhãn Quỷ Anh, cả người chia ra thành tám, hình thành một Bát Quái trận vây phủ quanh Thất Nhãn Quỷ Anh, phát động một đợt công kích mới.

Nhìn thấy một chiêu đang chém thẳng xuống đầu, Thất Nhãn Quỷ Anh có hơi để ý, sức mạnh của chiêu này là đáng sợ nhất, từ việc uốn vặn không gian kia có thể nhìn ra được vài phần rõ ràng. Để ứng phó với một chiêu này, Thất Nhãn Quỷ Anh nhanh chóng chuẩn bị, toàn thân ánh đen luân chuyển hội tụ vào hai cánh.

Rất nhanh, Thất Nhãn Quỷ Anh hoàn thành việc chuẩn bị, hai cánh đột nhiên múa lên, phát xuất ra hai màn sáng màu đen có hình quạt đón lấy cột sáng đang đập thẳng xuống đầu.

Hoàn thành cử động này rồi, Thất Nhãn Quỷ Anh lập tức phát hiện được đợt tấn công mới của Băng Thiên, trong lòng có phần khinh thường, vừa phản kích vừa hỏi lại:

- Công kích như vậy ngươi thấy rất thú vị phải không?

Trong tiếng chất vấn, Thất Nhãn Quỷ Anh há miệng kêu dài, âm luật rung trời hệt như cuồng phong thoáng chốc đã phá hủy mọi thứ.

Cũng đúng lúc này, mười ba điểm sáng trên mình của Thất Nhãn Quỷ Anh cùng lúc lóe sáng, hình thành một Ngũ Hành Bát Quái trận, tạo thành hai kết giới phòng ngự tròng vào nhau.

Băng Thiên tâm chí kiên định, lạnh lẽo như băng. Khi nghe tiếng chất vấn của Thất Nhãn Quỷ Anh rồi, lạnh lẽo đáp lại:

- Không cần phải đắc ý, đây là cảnh giới cao nhất của Băng Hỏa thần quyết – Băng Hỏa Bát Quái trận, có thể lập tức tăng uy lực đột ngột lên tám lần tám sáu mươi tư lần.

Dứt lời, Băng Thiên thúc động trận pháp, tám hình bóng chiêu thức khác nhau, trong đó có bốn bóng người hiện lên ánh lửa, bốn bóng hình lại hiện lên ánh băng lạnh, tất cả đan xen lẫn vào nhau để phân bố, đồng thời vận hành thúc động trận pháp. Nhìn từ xa xa, Băng Hỏa Bát Quái trận lúc này có ánh sáng hội tụ, sức mạnh băng lửa điên cuồng tích lũy, chỉ trong chốc lát đã gia tăng lên đến cực hạn, hình thành một thế giới uốn vặn, chớp điện sấm sét không ngừng bên tại, rồng băng phượng lửa múa lượn bên trong, hung hăng tác dụng lên người của Thất Nhãn Quỷ Anh, triển khai công kích có tính hủy diệt.

Đối mặt với Băng Hỏa Bát Quái trận, Thất Nhãn Quỷ Anh có phần kinh ngạc, vốn dĩ cho là kết giới phòng ngự trùng lắp do mình bố trí đủ để ứng phó, nhưng trên thực tế, sức mạnh băng lửa do Băng Thiên phát động nhanh chóng phá hủy được phòng ngự của Thất Nhãn Quỷ Anh, trực tiếp tác dụng lên thân thể của hắn. Gầm giận một tiếng, Thất Nhãn Quỷ Anh kinh hoàng giận dữ vô cùng, trong lúc sơ ý khiến thân thể bị trọng thương, vội vàng triển khai phản kích. Ba cái đầu lâu của Thất Nhãn Quỷ Ảnh đồng thời há miệng kêu thét, âm thanh mạnh mẽ quét sạch mọi thứ, thu được công hiệu phòng ngự nhất định, nhưng lại không hề đột phá được thế công của Băng Hỏa Bát Quái trận. Đồng thời, bảy con mắt của Thất Nhãn Quỷ Anh phát xuất ánh mắt khác nhau, trước sau phát ra bảy chùm lưỡi sáng tạo thành một Thất Tinh trận thức, va chạm mãnh liệt với Băng Hỏa Bát Quái trận của Băng Thiên.

Đến lúc này, sức mạnh hai phe nhanh chóng tích lũy, hình thành một khu vực hủy diệt quanh mình của Thất Nhãn Quỷ Anh, đang theo thời gian mà càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng phát ra vòng sáng hủy diệt, lập tức phá hủy thế công cả hai bên, phá hủy mọi thứ quanh đó. Thời khắc đó, Băng Thiên rên lên một tiếng, bị sức mạnh hủy diệt hất bắn đi, lập tức trọng thương muốn chết.

Thất Nhãn Quỷ Anh ở trung tâm vụ nổ, hoàn cảnh càng thêm phần bất lợi, tuy có phòng ngự không yếu nhưng vẫn không hề thoát khỏi hủy diệt xâm phạm, thân hình khổng lồ phân năm xẻ bảy, tứ chi tàn tật.

Một loạt vụ nổ dày đặc vang lên liên tục, kéo dài cũng rất lâu.

Khi mọi thứ đã bình thường trở lại thì cũng mất rất nhiều thời gian.

Giữa chiến trường, cuồng phong gào thét, sương khói tan đi. Băng Thiên nằm thẳng đuột trên mặt đất, đang khó khăn muốn đứng dậy. Cách đó vài trăm trượng, Thất Nhãn Quỷ Anh đã sớm thay đổi hoàn toàn, thân hình khổng lồ của nó khiến nó gánh chịu một phần rất lớn sức mạnh hủy diệt tấn công, khiến cho thân thể tàn phá, tứ chi và hai cánh đã sớm trở thành mưa máu. Nhìn từ xa xa, Thất Nhãn Quỷ Anh lúc này chỉ còn một cái thân thể trụi lủi, ba cái đầu lâu xếp thẳng hàng, hệt như một con sâu lông khổng lồ đang nằm dài trên mặt tuyết, miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh tức giận.

Gió nhẹ nổi lên, hoa tuyết ập đến hệt như một tầng sương trắng, trùm lên thân thể của Thất Nhãn Quỷ Anh. Lúc đó, toàn thân Thất Nhãn Quỷ Anh ánh đen hội tụ, thân hình nằm ngang đột nhiên dựng đứng lên, hơn nữa còn bắt đầu xoay tròn, dường như đang phát sinh một loại biến hóa nào đó.

Băng Thiên lúc này cũng đã đứng lên, thân hình lắc lưu như lá vàng rơi rụng trong gió, tùy lúc đều có thể nằm xuống.

Giận dữ trừng Thất Nhãn Quỷ Anh, Băng Thiên vẻ mặt trắng toát như tuyết, sắc mặt khổ sở, ánh mắt ảm đạm toát ra hận thù cùng với vài phần bất đắc dĩ có che đi.

Thở dài u oán, Băng Thiên đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trời cao, trong mắt toát ra vài phần không nỡ, còn có vài phần thương đau tang tóc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio