Thất Giới Hậu Truyện

chương 582: nghịch cảnh chân tình – phần 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lóe lên xông đến, múa quyền công kích. Chiêu thức đơn giản quyền phong mãnh liệt, rõ ràng muốn nuốt sống Lục Vân. Hai mắt khép hờ, Lục Vân bước chân nhẹ nhàng, trong tình hình thực lực giảm hẳn, chọn lựa né nặng tìm nhẹ là đúng, vận dụng sức mạnh Hóa Hồn phù còn lưu lại để tạo hư chiêu tiếp đón một chiêu của Tam Nhãn Ma Lộc. Quyền chưởng gặp nhau, thân thể Lục Vân chấn động, một quyền này của Tam Nhãn Ma Lộc xem ra rất đơn giản lại đủ sức để khai sơn phá thạch, lập tức hất bắn Lục Vân bay đi. Như vậy, chỉ thấy Lục Vân rên lên một tiếng, sau khi quy ẩn đã vài năm, đây là lần đầu tiên chàng bị người đánh cho bị thương không nhẹ.

Tam Nhãn Ma Lộc la lên thất thanh một tiếng, sức mạnh Hóa Hồn phù không gì chống nỗi thuận theo nắm tay của y chuyển ngược lên trên ép thẳng đến cửa của tim. Đối mặt với tình hình như vậy, Tam Nhãn Ma Lộc rống lên một tiếng, toàn thân ánh đỏ tăng hẳn, chân nguyên đỏ rực mạnh mẽ ép thẳng sức mạnh Hóa Hồn phù đó ra ngoài cơ thể.

Diệp Tâm Nghi thấy Lục Vân bị thương, trong lòng khẩn trương, vội vàng nói:

- Lục Vân, huynh thế nào rồi, có bị gì nặng lắm không?

Lắc lư loạng choạng đứng lên, Lục Vân vẻ mặt tái nhợt, bốn năm qua đây là lần đầu chàng bị thương tổn, chuyện này thật sự là một sự trêu ngươi rõ ràng.

Liếc Diệp Tâm nghi, Lục Vân trả lời:

- Không cần phải lo lắng, có ta ở đây sẽ không bao giờ để cho bất kỳ người nào thương hại đến muội. Ai dám bất kính với muội, ta sẽ khiến cho hắn hối hận không kịp.

Tam Nhãn Ma Lộc tức giận nhìn Lục Vân, quát lên:

- Chết đến nơi rồi còn dám lớn lối ngông cuồng, xem ta đưa tiễn ngươi xuống địa ngục thế nào nè.

Thanh âm chói tai vang vọng không ngừng cùng với ngàn vạn bóng hình dùng tốc độ nhanh như chớp điện xuất hiện quanh Lục Vân, hệt như hàng ngàn hàng vạn quỷ dữ muốn nuốt chửng lấy chàng. Lục Vân hai mắt khép hờ, chân nguyên trong cơ thể gần như chỉ mới khôi phục hai thành, muốn liều mạng đánh thẳng hẳn là không thể hơn được Tam Nhãn Ma Lộc, vì thế chàng chọn lựa né tránh. Vô số hình bóng chuyển động tới lui ở trong động, khiến người xem hoa cả mắt, khó mà phân biệt rõ ràng. Diệp Tâm Nghi nằm trên giường đá, trong lòng rất nóng nảy, nàng vài lần muốn mở miệng kêu gọi lại sợ Lục Vân nghe thấy phân thần, chỉ đành nén chặt sự bất an vào đáy lòng.

Trong động, Tam Nhãn Ma Lộc khiếp hãi, Tỏa Nguyên động thiên này có thể tự động phong tỏa tất cả mọi chân nguyên, Lục Vân làm sao có được năng lực phản kích? Nghĩ đến đây, Tam Nhãn Ma Lộc nảy sinh ý ác, thân thể cao cả trượng lập tức tăng lên vài chục lần, dùng phương thức cổ xưa nhất để dần dần phong kín đường lui của Lục Vân, khiến chàng không còn chỗ để né tránh.

Giây lát sau, Lục Vân đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Tam Nhãn Ma Lộc theo sự tăng lên mạnh mẽ của thân thể, thực lực cũng tăng theo tương ứng, nhanh chóng khống chế được Tỏa Nguyên động thiên, áp lực không khí nặng nề ép cho Lục Vân cơ hồ khó mà di chuyển được.

Bật cười điên cuồng, Tam Nhãn Ma Lộc thu lại ảo ảnh, thân thể to chừng chục trượng hệt như một người khổng lồ đang nhìn chằm chằm xuống Lục Vân.

- Tiểu tự, chịu chết đi thôi, ta chỉ cần nhích chân cũng có thể giẫm chết ngươi.

Lục Vân không trả lời gì cả, chàng đang toàn lực thúc động thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, ý đồ nhằm sớm khôi phục lại chân nguyên đã mất đi. Nhưng Tỏa Nguyên động thiên đúng là quái dị, bất kể Lục Vân làm như thế nào, chân nguyên trong cơ thể của chàng đều khó mà vượt quá được hai phần. Như vậy, chàng có cả một thân bản lĩnh lại không có năng lực để thực hiện.

Diệp Tâm Nghi dường như phát hiện được tình cảnh của Lục Vân, lớn giọng nói:

- Lục Vân, đi nhanh đi, không cần phải liều mạng với hắn.

Lục Vân quay đầu lại nhìn nàng, giọng kiên định đáp lời:

- Ta không thể để muội lại ở nơi này.

Diệp Tâm Nghi nóng nảy trả lời:

- Không cần lo cho muội, muội có Dục hoa, trong nhất thời hắn còn chưa làm gì được muội.

Lục Vân nhìn vào mắt nàng, nghiêm mắt đáp:

- Ta nói qua rồi, có ta ở đây thì không cho phép bất kỳ người nào khinh rẻ muội.

Diệp Tâm Nghi nhìn vào trong mắt của chàng, khẽ bảo:

- Bởi vì một lời hứa hay bởi vì muội là sư muội của huynh?

Lục Vân nhếch đôi môi, ánh mắt lấp lánh chút thở dài. Lúc này đây, Diệp Tâm Nghi hỏi câu này thì hàm ý rất rõ ràng, bất quá Lục Vân phải trả lời như thế nào đây? Nếu như nói chỉ là quan hệ sư huynh muội thì chính là lừa người. Nhưng ngoại trừ mối quan hệ này ra, giữa hai người còn có nhiều thứ cần phải né tránh, không thể nói rõ ràng được.

Dường như nhìn thấu suốt tâm tư của Lục Vân, Diệp Tâm Nghi trong mắt đầy sự u oán, giọng u uất nói:

- Có lẽ, giữa chúng ta đã định sẵn có số mệnh như vậy rồi.

Lục Vân né tránh ánh mắt của nàng, ngọng nghịu trả lời:

- Tâm Nghi, muội hà tất phải ép bản thân mình đi vào con đường không lùi được?

Diệp Tâm Nghi buồn bã nói:

- Nếu không như vậy, huynh muốn muội phải đối diện với huynh thế nào, đối diện với Bách Linh thế nào, đối diện với Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết thế nào. Ở trong Triêu Dương cốc, muội là một người ngoài, mỗi ngày nhìn thấy huynh và các tỷ ấy vui vẻ hòa thuận, bản thân muội lại không thể nào hòa hợp, cảm giác đó huynh có thể nhận thức được không?

Lục Vân không đáp, thời điểm vào lúc này có thể thiếu bớt những sự lo lắng, nhưng lại không thể hứa hẹn lung tung, bởi vì chàng đã thiếu sót mất ba phần tình cảm, vĩnh viễn không cách nào bù đắp lại được.

Tam Nhãn Ma Lộc khinh thường nhìn hai người, hừ giọng nói:

- Ngu muội, quả thật không biết thế nào cả.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy giận dữ đáp:

- Câm miệng, ngươi là thứ quái gì, làm sao có thể hiểu được đạo lý của tình nghĩa không giới hạn.

Tam Nhãn Ma Lộc cười nói:

- Tình nghĩa không giới hạn? Quả thật là đáng cười vô cùng! Bây giờ ta sẽ giết chết hắn trước mặt ngươi, ngươi có thể làm được gì cho hắn đây?

Diệp Tâm Nghi giọng hận thù đáp:

- Ngươi dám giết chết huynh ấy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tam Nhãn Ma Lộc khinh thường nói:

- Đây chính là tình nghĩa? Ta còn cho là ngươi có thể vì hắn không tiếc gì cả, thậm chí dùng cả sự thanh bạch của bản thân để đổi lấy tính mạng cho hắn. Ai ngờ cái gọi là tình nghĩa bất quá cũng chỉ là một lời nói vô dụng mà thôi.

Diệp Tâm Nghi nóng nảy tức giận mắng:

- Ngươi là đồ súc sinh hèn hạ vô sỉ.

Tam Nhãn Ma Lộc bật cười như điên cuồng trả lời:

- Ta cho dù vô sỉ, ngươi có thể làm gì được? Ha ha ha …

Lục Vân ánh mắt âm lạnh, căm thù vô cùng, tràn đầy sát cơ trong lòng đối với những gì Tam Nhãn Ma Lộc đã làm đã nói.

- Ngươi đáng chết!

Giọng nói lạnh lùng tàn khốc ẩn chứa vài phần tức giận. Thời khắc này, Lục Vân không quản gì đến tình hình bản thân để triển khai công kích nhanh chóng.

Với hai phần tu vi của Lục Vân, tuy chênh lệch rất lớn với Tam Nhãn Ma Lộc nhưng cũng tương đương với một cao thủ tu vi không kém, lại thêm dùng phương thức né nặng tìm nhẹ thì trong nhất thời cũng khiến cho Tam Nhãn Ma Lộc không làm gì được chàng. Nhưng giao chiến thì thực lực quan trọng nhất. Nếu như khoảng cách không lớn thì muốn đảo chuyển thế yếu không khó lắm. Nhưng khoảng cách chênh lệch quá lớn thì có những hạn chế không cách nào vượt qua được. Bây giờ, tình hình của Lục Vân và Tam Nhãn Ma Lộc cũng giống như trường hợp thứ hai. Tuy nhiên, Lục Vân xảo diệu vận dụng pháp quyết, nhưng không lâu sau, chàng vẫn bị thực lực cực mạnh của Tam Nhãn Ma Lộc hạn chế lại trong một khu vực nhỏ hẹp. Diệp Tâm Nghi thấy như vậy thì nóng nảy vô cùng, luôn có ý muốn thúc giục Lục Vân rời đi. Nhưng bản tính Lục Vân cương nghị, thà gãy chứ không cong thì làm sao có thể một mình bỏ đi cho được. Giây lát sau, Tam Nhãn Ma Lộc một quyền đánh ra hất bay Lục Vân va chạm vào vách đá, chàng lập tức trọng thương hộc máu.

Dừng lại, Tam Nhãn Ma Lộc nhìn Diệp Tâm Nghi cười âm hiểm hỏi:

- Quyền tiếp theo, ngươi nói ta có thể lấy được tính mạng của hắn hay không?

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt nóng nảy, nhìn rõ Lục Vân đang chầm chậm cố gắng đứng lên, trong mắt đầy lo lắng, quát to với Tam Nhãn Ma Lộc:

- Có ngon thì tỉ thí cùng ta, vừa rồi ngươi còn chưa hề thắng được.

Tam Nhãn Ma Lộc lạnh lẽo cười đáp:

- Ta từ trước đến giờ không lãng phí tinh lực, nếu có biện pháp tốt hơn, hà tất phải thủ giữ quy định làm gì. Hỏi một câu cuối cùng, tình nghĩa không giới hạn của ngươi cũng chỉ là mấy câu nói phải không?

Diệp Tâm Nghi không trả lời, giận dữ trừng Tam Nhãn Ma Lộc, trong lòng thương tiếc vô hạn. Tam Nhãn Ma Lộc không có tính nhẫn nại, bước lớn thẳng tới Lục Vân múa tay muốn đánh ra một quyền công kích.

Lúc này, Lục Vân vừa mới đứng lên, thân thể trọng thương căn bản không kịp né tránh. Một quyền như vậy mà đánh xuống, thân thể Lục Vân tất nhiên phải vỡ nát thành từng mảnh.

Diệp Tâm Nghi trong lòng quá nóng nảy, thấy Tam Nhãn Ma Lộc đang nhanh chóng ép gần đến Lục Vân, nhịn không được phải la lên:

- Dừng tay, không cần phải đả thương huynh ấy.

Tam Nhãn Ma Lộc cười như điên nói:

- Ngươi bằng vào điều gì mà muốn ta dừng tay đây? Hay là ngươi hãy mở to mắt nhìn cho cẩn thận, quyền này của ta đưa hắn xuống địa ngục.

Tay phải giơ cao, nắm đấm có ánh đỏ rực lên, một luồng khí tức cương mãnh bạo liệt tràn khắp cả động.

Diệp Tâm Nghi thấy vậy, thét to:

- Không được! Ta đồng ý với ngươi …

Tam Nhãn Ma Lộc đắc ý cười nói:

- Không sai, tình nghĩa không giới hạn thật là khó có. Bây giờ ta thả cho hắn một lần, trước tiên hãy thưởng thức mùi vị của ngươi đã.

Nói rồi thu tay đi thẳng về phía Diệp Tâm Nghi.

Nhìn lại Lục Vân, Diệp Tâm Nghi trong mắt lệ tuôn như suối, một sự đau khổ sâu sắc hiện lên trong đáy mắt của nàng. Trước mặt người yêu thương, dùng sự thanh bạch đổi lấy tính mạng của người yêu, tình yêu vô tư như vậy ngoại trừ hai chữ vĩ đại thì cảm giác chẳng phải là một loại cực hình sao. Lục Vân nhìn Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt kỳ dị, hoàn toàn không có sự lo lắng quá, ngược lại có vẻ u sầu không nói ra được.

Thu lại ánh mắt, Lục Vân nhìn theo bóng của Tam Nhãn Ma Lộc, trầm giọng nói:

- Chậm đã, chuyện này ta không hề đồng ý.

Dừng chân lại, Tam Nhãn Ma Lộc cười lạnh nói:

- Ngươi không đồng ý? Ha ha ha … Ngươi cho mình là ai đây, có tư cách thay đổi đại cục sao?

Lục Vân lạnh lùng đáp lại:

- Tam Nhãn Ma Lộc, ngươi chớ nên đắc ý quá. Ngươi ỷ lại vào hoàn cảnh đặc thù của Tỏa Nguyên động thiên mà thôi. Một khi nơi này đã bị phá hủy, lúc đó ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì cả.

Bật cười lớn khinh thường, Tam Nhãn Ma Lộc nói:

- Ngươi rất thông minh, liếc cái đã nhìn ra được bí ẩn bên trong. Đáng tiếc ngươi không cách gì thoát khỏi cấm chế của Tỏa Nguyên động thiên.

Lục Vân lạnh lẽo nói:

- Phải vậy không? Thế thì ngươi có muốn đánh cuộc không, đánh cuộc bằng chính vận mệnh của ngươi.

Tam Nhãn Ma Lộc khép hờ hai mắt, nghi hoặc nói:

- Đánh cuộc vận mệnh? Được, ta cũng muốn nhìn qua một lần xem thử ngươi thật ra có bản lĩnh đến thế nào.

Lục Vân trong mắt hiện lên một tia sát cơ, cười có phần quỷ dị nói:

- Cấm chế nơi này chỉ nhằm vào một số người, đối với những linh dị đặc thù thì cấm chế nơi này không có chút hiệu quả nào cả.

Tam Nhãn Ma Lộc ánh mắt hơi biến, phản bác lại:

- Cho dù ngươi biết điều này thì có thể làm gì đây?

Lục Vân cười tà dị đáp:

- Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng. Dục hoa trong cơ thể của Tâm Nghi xuất phát từ thế giới này của các ngươi, thuộc về một loại linh dị, vì thế nó không hề bị hạn chế.

Tam Nhãn Ma Lộc hừ giọng nói:

- Chỉ bằng vào một đóa hoa thì ngươi cũng không thoát khỏi được vận mệnh định sẵn của mình.

Lục Vân cười nói:

- Ta nhờ vào không chỉ là một đóa hoa mà là một vật khác. Ngươi có muốn biết một chút không?

Tam Nhãn Ma Lộc thấy Lục Vân vẻ mặt đầy tự tin, trong lòng không khỏi nghi hoặc, thật ra Lục Vân dựa vào đâu đây?

Suy nghĩ chợt lóe qua, Tam Nhãn Ma Lộc khôi phục lại bình tĩnh, cười lạnh đáp:

- Được đó, có trò vui nào thì đừng ngại thử hết đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio