Thất Giới Hậu Truyện

chương 611: trọng phản nhân gian (quay về nhân gian) – phần 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Vân vẫn giữ nguyên tư thế hai tay giơ cao, điềm nhiên đáp lại:

- Đây chính là thực lực mà ngươi mong muốn được thấy, cũng là loại phương thức thích hợp nhất. Ngươi không cần phải phản kích, ta cũng không phải phí lực, cứ để ánh sáng bảy màu này tinh lọc tất cả mọi thứ tà ác.

Cửu Anh sửng người, vẻ khiếp hãi trong mắt đột nhiên mất đi, giọng quái dị nói:

- Có lẽ, đây mới là kết cục chúng ta chờ đợi.

Lục Vân không hiểu, nhưng không hề hỏi tới, đời người hà tất chuyện gì cũng phải hiểu. Giây lát sau, Cửu Anh hóa thành tro bụi, Lục Vân thu lại thế công, quay lại Cửu Long Khốn Nhật đại trận.

Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn chàng, giọng thấm thía nói:

- Lục Vân, hy vọng chuyến đi lần này không khiến cho ngươi mang lại kiếp nạn có tính hủy diệt.

Lục Vân đảo mắt, hỏi lại:

- Ý là thế nào?

Người khổng lồ Thiên Thạch trầm ngâm một lúc, giải thích:

- Cửu Long Khốn Nhật đại trận một khi khai mở rồi, người phong ấn chúng ta năm xưa sẽ tỉnh thức lại. Sức mạnh của hắn không ai có thể so được, tâm tính của hắn tà ác vô cùng. Nói như vậy, ngươi có thể hiểu được.

Lục Vân kinh ngạc trả lời:

- Ngươi chính là nói khởi động Cửu Long Khốn Nhật đại trận chính là bắt đầu tai ách khổng lồ, người năm xưa phong ấn các ngươi sẽ vì sự khởi động lại trận này mà quay lại nhân gian, quét sạch thiên hạ.

Người khổng lồ Thiên Thạch bật cười khổ, than thở:

- Đây chính là điểm vì sao ta không muốn khai mở trận này. Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, bây giờ ngươi hay lấy ra bốn đại thần khí, đặt mình trong Cửu Long đại trận, đồng thời thúc động thần khí, bọn chúng sẽ tự vận chuyển khai mở trận này. Nhưng một khi trận này khai mở rồi, bốn đại thần khí sẽ bị hủy diệt hết một nửa, hai thứ nào có thể giữ được thì phải trông vào vận may của các ngươi.

Lục Vân nghĩ qua rồi hỏi lại:

- Do một mình ta thúc động thần khí hay để bốn người thúc động thần khí?

Người khổng lồ Thiên Thạch trầm ngâm rồi trả lời:

- Nói thực lòng, chuyện này ta cũng không biết rõ ràng lắm, ngươi tự mình quyết định thôi.

Lục Vân thấy hắn không giống nói dối, lập tức kêu ba người vợ yêu, bốn người cất bước vào trong trận đá, đứng ở bên bờ đầm máu, để Thương Nguyệt giữ Vĩnh Minh Đăng, Bách Linh giữ Thần Mộc Lệnh, Trương Ngạo Tuyết giữ Tụ Linh Kỳ, Lục Vân giữ Vạn Tượng Cổ Họa, bắt đầu chuẩn bị.

Giây lát sau, Lục Vân phát hiệu lệnh, bốn người đồng thời thúc động thần khí. Lúc đó, chỉ thấy Vĩnh Minh Đăng hào quang ngàn vạn, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt đủ sức hủy diệt tất cả, nhưng vừa mới bắn ra liền bị ánh sáng hai màu xanh đỏ do Thần Mộc Lệnh và Tụ Linh Kỳ phát xuất đồng hóa, cả ba dung hòa vào một ở bên trên của đầm máu, hình thành một quả cầu ánh sáng đẹp mắt, khúc xạ ra một chùm ánh sáng vừa hay chiếu vào Vạn Tượng Cổ Họa.

Lập tức, Vạn Tượng Cổ Họa rực rỡ ánh sáng, vô số cảnh tượng kỳ lạ hiện lên trước mắt, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy chấn động kinh hãi. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó trên Vạn Tượng Cổ Họa hiện ra một hình trận đồ Cửu Long Khốn Nhật đại trận. Đồng thời, Vạn Tượng Cổ Họa bay ra khỏi tay của Lục Vân, tự động xoay tròn ở trên tầng không đầm máu, phát xuất ánh sáng kỳ diệu, liên hệ với Vĩnh Minh Đăng, Thần Mộc Lệnh và Tụ Linh Kỳ, bốn cái đồng thời bay lên theo thứ tự mà xếp hàng, hình thành một vòng tròn bắt đầu tăng tốc vận hành. Theo sự tăng tốc của vòng tròn, Cửu Long Khốn Nhật đại trận bắt đầu phát sinh hiện tượng khác thường, nước trong đầm máu sôi trào, chín cái đôn đá khe khẽ chấn động, phảng phất có một luồng sức mạnh nào đó sắp sửa tỉnh thức.

Người khổng lồ Thiên Thạch thấy vậy lớn giọng nói:

- Nhanh chóng nhập trận, chiếu theo phương vị của chín ghế đá Cửu Long để đứng cho vững, không được đến gần đầm máu quá.

Diệp Tâm Nghi vừa nghe như vậy, nhanh chóng mang Hải Nữ và Lục Văn Vũ tiến vào trong trận, theo sự an bài của Lục Vân, bảy người kết lại hơn nửa vòng tròn, đứng trước bảy ghế đá, đặc biệt chăm chú nhìn tình hình của bốn đại thần khí. Liệt Sơn thần thú cũng không chần chừ, theo sự thúc giục của Hồn Ma Quân, y liền thu nhỏ thân thể tiến vào trong trận, chọn lựa một trong hai vị trí khuyết kia. Lúc này, bốn đại thần khí ánh sáng rực rỡ, hào quang của chúng dung hợp thành một, phát xuất một chùm cột sáng, lập tức chiếu xuyên qua trời đất. Khi cột sáng chiếu vào đầm máu, một hình vẽ Cửu Long Khốn Nhật đại trận rõ ràng hiện lên trên mặt nước, gần như chỉ trong giây lát rồi biến mất không thấy được.

Sau đó, vòng sáng do bốn đại thần khí hình thành rơi vào trong đầm máu, khiến cho đầm máu phát ra ánh máu rực rỡ, bắn thẳng lên trời một cột sáng đỏ rực, xua tan màn đêm. Cũng đúng lúc đó, chín cái ghế đá chấn động kịch liệt, phần rễ thoát khỏi bệ đá lớn, theo sự thúc động của sức mạnh thần bí từ đầm máu liền bắt đầu chuyển động chầm chậm, hơn nữa cũng từ từ tăng tốc lên.

Bên ngoài, người khổng lồ Thiên Thạch và Hồn Ma Quân nhìn rõ tất cả mọi thứ, ánh mắt phức tạp vô cùng, cơ duyên vạn năm hiện ra trước mắt, nhưng bọn họ lại cố chấp bỏ qua, nói không có chút tiếc nuối là lừa người.

- Vì sao không muốn rời đi?

Người khổng lồ Thiên Thạch nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Hồn Ma Quân cười có phần đau thương tang tóc đáp:

- Ngươi không phải cũng không muốn đi sao?

Người khổng lồ Thiên Thạch khẽ thở dài đáp:

- Huy hoàng quá khứ của ta đã qua rồi.

Hồn Ma Quân cũng nói:

- Mơ ước cũ của ta cũng đã trôi xa, đuổi theo không kịp nữa.

Trong trận, bảy người Lục Vân và Liệt Sơn thần thú toàn thân căng thẳng, cả trận pháp tròn xoay mở ra và khẩn trương vô cùng. Lúc này, chín ghế đá Cửu Long đã vận hành với tốc độ cao, đầm máu ở giữa lại càng lúc càng sáng tỏ, nước đầm sôi trào trong đó có thể loáng thoáng thấy được bốn đại thần khí đã phân ly ra, mỗi cái đang chiếm cứ một phương, bộc phát ánh sáng rực rỡ để thúc động trận pháp vận hành.

Khi ánh sáng ở trong đầm máu đã chuyển thành màu trắng bạc, một luồng sức mạnh đang xen lần lượt từ trong trận pháp phát ra, lập tức khai mở một cửa thời không ở trên đỉnh đầu, phát sinh một luồng sức hút to lớn thu lấy bảy người Lục Vân và Liệt Sơn thần thú vào bên trong đó. Thời khắc đó, Cửu Long Khốn Nhật đại trận lập tức rã ra, đầm máu theo sức mạnh vặn uốn thế giới bị phân năm xẻ bảy, bốn đại thần khí lập tức có một nửa bị hủy diệt, chỉ còn hai cái hóa thành hai chùm sáng nhạt bắn vào trong cửa thời không.

Các ghế đá Cửu Long vận chuyển với tốc độ cao, khi sức mạnh hủy diệt ập đến, tảng đá lớn cứng rắn hóa thành bụi trần ai, chỉ chớp mắt đã không còn thấy hình dáng. Người khổng lồ Thiên Thạch và Hồn Ma Quân không rõ tung tích, hai người bị bóng đêm che phủ, sống chết không rõ. Thời không đan xen, phức tạp khó nói. Trong một khe núi hẹp không biết tên, một luồng sáng lóe qua, để lại hình bóng mấy người Lục Vân rơi xuống.

Thời khắc đó, mọi người vẻ mặt đều đầy kinh ngạc, ai cũng không thể nhận thức sự tinh tế ảo diệu bên trong, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở đây. Nhìn quanh một vòng, Lục Vân thấy mọi người bình an không việc gì, lập tức nhẹ lòng, sau đó thăm dò tình hình chung quanh đó, cười nói:

- Được rồi, chúng ta đã quay về nhân gian rồi, chỉ có điều khác biệt một chút so với dự tính ngày trước.

Trương Ngạo Tuyết cười nói:

- Có thể trở về là may mắn lắm rồi, có chút khác biệt cũng không quan hệ gì mấy đâu?

Lục Vân gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Liệt Sơn thần thú hỏi:

- Ngươi thì sao? Có muốn đi cùng với chúng ta hay không.

Liệt Sơn thần thú nhìn nhân gian đã lâu không thấy, lắc đầu đáp:

- Không được, ta còn có một tâm nguyện, hy vọng là vẫn còn kịp.

Lục Vân nói:

- Như vậy, sau này có dịp chúng ta sẽ gặp lại.

Liệt Sơn thần thú thấy Lục Vân chuẩn bị rời đi, mở miệng nói:

- Lục Vân, có một chuyện phải nói cho ngươi biết, quay về nhân gian kỳ này không chỉ có tám người chúng ta. Ta nhớ vào thời khắc cuối cùng nhất, bên cạnh dường như xuất hiện một bóng màu xanh lục, khí tức rất yếu ớt, nhưng lại có phần quen thuộc.

Lục Vân vẻ mặt khẽ biến, nhìn quanh một vòng rồi trầm giọng nói:

- Ngươi nói là Ảo Ảnh không hề chết?

Liệt Sơn thần thú điềm nhiên đáp:

- Có lẽ đây chính là định mệnh của các vị, các vị hãy cẩn trọng.

Nói rồi xoay mình bỏ đi, thân hình khổng lồ chỉ thoáng chốc đã biến mất không tung tích.

Thu lại tầm nhìn, Lục Vân nhìn năm nàng, nghiêm túc nói:

- Chuyện lần này định sẵn cho một bắt đầu mới.

Bách Linh lên tiếng:

- Nếu là định sẵn, sao còn phải lo lắng?

Mọi người thấy có lý, liền bỏ hết lo lắng, quay thẳng về Ngũ Phượng Triêu Dương cốc. Trên đường đi, Hải Nữ vô tình phát hiện trên mình có thêm một thứ gì đó, đưa tay lấy ra thì chính là Vĩnh Minh Đăng.

- Sư phụ, sư nương, vật này không biết vì sao lại ở trên mình con.

Nhìn thần khí trong tay của Hải Nữ, Lục Vân ánh mắt khẽ biến, nhắc nhở:

- Mọi người ai nấy tự lưu ý xem, coi còn có gì bất ngờ nữa không.

Rất nhanh, Diệp Tâm Nghi phát hiện được Tụ Linh Kỳ trên mình. Thấy vậy, Thương Nguyệt nói:

- Xem ra Vạn Tượng Cổ Họa và Thần Mộc Lệnh bị hủy rồi, chỉ còn lại Vĩnh Minh Đăng và Tụ Linh Kỳ.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Hai vật này rơi vào tay Tâm Nghi và Mộng Dao chắc không phải là ngẫu nhiên.

Lục Vân dặn dò hai nàng thu lại thần khí, điềm nhiên đáp:

- Chỉ có người buộc nút mới giải được nút thắt, cuộc chạy trốn của Ảo Ảnh và ý niệm của Mộng Dao nhân vì có quan hệ, tương lai chuyện nay còn cần nàng ta ra mặt hóa giải. Còn về Tụ Linh Kỳ, có thể đặt cờ này ở đáy Ánh Nhật hồ, như vậy có thể áp chế được luồng tà khí, thứ đến có thể củng cố được linh khí cho Ngũ Phượng Triêu Dương cốc.

Dứt lời, Lục Vân bay lên, mang phụ thân và các nàng quay về trong cốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio