Thất Giới Hậu Truyện

chương 847: thánh sứ trần huyền – phần 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ Ngọ, trước cửa Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân đang kéo tay của Thiên Lân dặn dò:

- Một mình lên đường nhớ phải cẩn thận, chúc con thuận buồm xuôi gió.

Thiên Lân cười khẽ đáp:

- Thái sư bá yên tâm, con sẽ cẩn thận từng chút, không có chuyện gì đâu.

Càn Nguyên chân nhân cảm xúc nói:

- Đợi sau khi con làm xong chuyện, ta nhất định phải bảo sư thúc Vân Phong gọi cha con Lục Vân đến đây, chúng ta cùng nhau đoàn tụ.

Thiên Lân mỉm cười trả lời:

- Sẽ có một ngày như vậy, Thái sư bá bảo trọng, con đi đây.

Phất tay, Thiên Lân tung mình lên không trung, chạy thẳng đến Băng Nguyên. Càn Nguyên chân nhân phất tay không ngừng, mãi đến khi Thiên Lân đi xa rồi mới thu tay lại, xoay mình đi vào trong cửa lớn Dịch viên.

Chốc lát sau, một đệ tử Dịch viên tung mình bay lên không trung, phụng mệnh Càn Nguyên chân nhân đi Trừ Ma liên minh, thông báo tin tức Thiên Lân đã ngược về Bắc.

Xế chiều giờ Mùi, tin tức Thiên Lân ngược Bắc đã truyền đến Trừ Ma liên minh, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đều cảm thấy bất ngờ, vừa lệnh cho người đặc biệt chú ý tất cả mọi tin tức có liên quan đến Thiên Lân, vừa triệu tập toàn bộ nhân viên, cử hành một hội nghị không chính thức trong Trừ Ma đại điện. Lần này, người dự hội bao gồm Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Bắc Hải Long vương, Ngạc trưởng lão, Tả Quân Vũ, Cốc Dịch Thiên, Vũ Điệp, Lục Nga, Thiện Từ, Hoàng Thiên, Bản Nhất, Ngạc Tây, Liệt Phong, tổng cộng là mười ba người. Trong đó, Vũ Điệp, Thiện Từ, Lục Nga mấy người mới về đến hoàng hôn hôm qua, vì tình hình Ngũ Sắc Thiên Vực hiện nay tạm thời chưa rõ ràng, trước mắt nghỉ ở nơi này, đợi sau khi nắm vững tình hình cụ thể rồi mới tiến hành suy nghĩ thêm.

Diện bích đã hơn hai mươi năm, Lục Nga tiều tụy khá nhiều. Tuy nhìn qua vẫn xinh đẹp mỹ lệ như tỷ muội của Vũ Điệp, nhưng trên thực tế lòng của bà đã già đi rất nhiều sau hai mươi năm trôi qua cùng tuế nguyệt. Đêm hôm nay, Vũ Điệp bầu bạn với Lục Nga, mẹ con không ngủ cả đêm, kể lại những điều Vũ Điệp đã trải qua trên Băng Nguyên. Nghe Vũ Điệp kể xong rồi, Lục Nga rất kinh ngạc, không ngờ được con gái lại đồng thời yêu cả hai người đàn ông, mà lại do dự bất định, hoang mang đến thất thố. Nhớ lại khuôn mặt của Thiên Lân và Thiện Từ, Lục Nga không khỏi cảm xúc, thiếu niên anh tuấn như vậy thì làm sao không khiến cho thiếu nữ phải si mê được? Sau khi hiểu được quan hệ giữa Vũ Điệp và Thiện Từ rồi, Lục Nga cũng không nói gì cả, nhưng mỗi khi gặp được Thiện Từ, Lục Nga đều nhìn hắn với ánh mắt có phần phức tạp.

Vào lúc thích hợp, Quy Vô đạo trưởng phái người đi đến mời Lục Nga và Vũ Điệp, bọn họ lúc đó đang tản bộ với Thiện Từ, Ngạc Tây. Nghe tin xong, bốn người vội vàng chạy đến Trừ Ma đại điện, những người khác đã sớm chờ nơi đó.

Mời mọi người ngồi rồi, Quy Vô đạo trưởng nhẹ nhàng nói:

- Vừa mới thu được tin tức từ Dịch viên truyền lại, Thiên Lân hiện nay một mình đi về phía Bắc, quay ngược về Băng Nguyên.

Câu này vừa nói ra, mọi người rất kinh ngạc.

(Thiếu một đoạn)

Chuyển mình né tránh, Thiên Lân trong lòng có phần tức giận, lập tức tung mình hạ xuống nhắm thẳng vào một ngọn núi. Rất nhanh, Thiên Lân đến gần mặt đất, từ xa xa đã thấy được một bóng người trắng toát đang quay lưng lại với mình. Tóc dài tung bay đón gió khiến cho người ta khó phân biệt là nam hay nữ. Âm thầm hạ xuống, Thiên Lân và bóng trắng cách nhau hai trượng, lúc này mới thấy được đúng là một bóng người yểu điệu với mái tóc dài tung bay phần phật.

Dường như biết được Thiên Lân đã đến, bóng trắng đột nhiên mở miệng nói:

- Ngươi đến rồi.

Thanh âm có phần kỳ quái, không biết nam hay nữ khiến người ta rất khó mà phân biệt rõ ràng.

Thiên Lân bật cười lạnh, hỏi liền:

- Ngươi mời ta đến đây thật ra có mục đích gì?

Bóng trắng điềm nhiên trả lời:

- Không có gì, chỉ muốn đưa ngươi đi một đoạn đường.

Thiên Lân cười lạnh đáp lại:

- Được, ta đang ngại đi đường cô đơn, cũng đang muốn có người đưa tiễn.

(Thiếu một đoạn...)

Thiên Lân nghe vậy thu lại kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Ngươi thật ra là ai, nam hay nữ vậy?

Người áo trắng nụ cười vẫn như cũ, hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy ta là nam hay là nữ đây?

Thiên Lân hai mắt khép hờ, lạnh lẽo trả lời:

- Nam hay nữ thực ra cũng không quan trọng, quan trọng chính là mục đích chuyến đi này của ngươi.

Người áo trắng cười đáp:

- Mục đích của ta thì đã nói với ngươi, chuyến này chính là đặc biệt tiễn đưa ngươi.

Thiên Lân cười lạnh nói:

- Cố chấp dứt khoát và cố chấp không tỉnh ngộ cũng chỉ cách một lằn ranh.

Người áo trắng cười cười không để ý đến, xoay người nhìn cảnh sắc chung quanh, điềm nhiên nói:

- Phong cảnh nơi này xinh đẹp, chính là một chỗ đất lành hợp cách phong thủy, thích hợp cho việc an nghỉ ngàn đời.

Thiên Lân cười lạnh trả lời:

- Nếu như ngươi thích nơi này, thế thì ta giúp ngươi như nguyện, để ngươi vĩnh viễn lưu lại ở nơi này. Bây giờ, ta đã nghỉ ngơi xong rồi, ra tay đi.

Người áo trắng gật đầu nói:

- Như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.

Lời còn vang bên tai, người áo trắng đã tung mình lên không, lơ lửng giữa không trung, toàn thân không gió mà bay, mái tóc dài đen nhánh dựng đứng thẳng lên, trông qua thật quái dị.

Thiên Lân bắn mình lên không, thân thể nhanh hệt như sao sa, chớp mắt đã biến chuyển một trăm tám mươi vị trí, Tàn Tình kiếm trong tay đảo chuyển, tuy còn chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí đã bức người rồi. Người áo trắng lơ lửng không trung, hai tay múa lên không ngừng, trong tay không hề có binh khí nào cả nhưng lại phát xuất làn kiếm màu xanh, như những cơn sóng mãnh liệt ầm ầm ập đến, tầng tầng lớp lớp, hết ngọn sóng này đến đỉnh sóng khác va chạm với kiếm khí do Thiên Lân phát ra, tạo nên vô số hoa lửa và những âm thanh sấm chớp liên miên không ngừng. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, cuối cùng Thiên Lân thu lại thế công, đứng cách vài trượng chăm chú nhìn người áo trắng, ánh mắt toát ra khí lạnh âm hiểm.

Xoay tròn chợt dừng, người áo trắng đứng lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thiên Lân, khẽ nói:

- Nghe kể ngươi tinh thông khá nhiều pháp quyết chính tà, ta đang rất muốn biết được thế nào.

Thiên Lân cười lạnh đáp trả:

- Nếu như đây thật là tâm nguyện trước khi chết của ngươi, ta nhất định sẽ hoàn thành cho ngươi.

Cổ tay chuyển động, thần kiếm tung bay, làn kiếm dày đặc trùm khắp trời đất, theo sự khống chế của Thiên Lân, chỉ trong chốc lát đã ngưng tụ thành một cột sáng bảy màu bắn thẳng đến người áo trắng. Bật cười kỳ lạ, người áo trắng không tránh không né, tay phải múa lên giữa không trung, một cột kiếm màu xanh đột nhiên xuất hiện vừa hay đón lấy một chiêu này của Thiên Lân. Cột kiếm bảy màu và cột kiếm màu xanh gặp nhau giữa không trung, hai bên giao nhau một điểm, điên cuồng va chạm, chớp mắt đã phát nổ lập tức nuốt chửng cả hai người đang giao chiến. Nguy hiểm ập đến, Thiên Lân chọn lựa né tránh, dùng thuật Không Gian Khiêu Dược, huyền diệu tránh thoát khỏi trung tâm của vụ nổ. Người áo trắng không né không tránh, ở bên trong phạm vi của vụ nổ, mãi đến lúc vụ nổ kết thúc mới bộc lộ hình bóng, xem ra không động đến lông tóc chút nào, điều này khiến cho Thiên Lân có phần kinh hãi.

Ánh mắt chăm chú, Thiên Lân tức giận trừng người áo trắng, phát xuất sát niệm vô hình lập tức đánh bay người đó. Rên lên một tiếng, người áo trắng nhanh chóng ổn định thân thể, vẻ mặt nặng nề tức giận trừng Thiên Lân, trầm giọng nói:

- Sát niệm vô hình, không ngờ được ngươi cũng có được thực lực như vậy.

Thiên Lân cười lạnh trả lời:

- Thông Thiên Tẩu lẽ nào chưa từng nói với ngươi, ta thích nhất là ẩn giấu thực lực.

Dứt lời, Thiên Lân lại phát động tiến công, hắn dùng Ma tông Tâm Dục Vô Ngân làm vũ khí, lại tiếp tục đánh trúng trung khu thần kinh của người áo trắng lần nữa, khiến y không cách nào tránh được.

Gầm nhẹ một tiếng, người áo trắng toàn lực phòng ngự, toàn thân có ánh Phật rực rỡ, không ngờ y lại thi triển pháp quyết cực lớn cực thánh của cửa Phật để chống lại công kích của Thiên Lân. Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Thiên Lân tung mình lên cao, lập tức rút Tàn Tình kiếm ra chém thẳng xuống đầu của người áo trắng, kiếm khí sắc bén phá không gào thét, khiến cho người ta tâm thần không an. Phát hiện được nguy hiểm, người áo trắng lập tức rống to một tiếng, cả người lập tức biến mất, chớp mắt sau đã không còn tung tích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio