Thất Giới Truyền Thuyết

chương 1018: thâu doanh nan liêu (khó lường thắng thua)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi theo phía sau Trần Ngọc Loan, Lưu Tinh nhỏ nhẹ nói:

- Lão quái, cô ta càng lúc càng uy nghiêm rồi.

Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Đúng thế, nha đầu này bản tính chính là tướng tài thống trị thiên hạ.

Giữa không trung, Kiếm Vô Trần quét mắt qua mọi người, cười lạnh nói:

- Nghe nói Trừ Ma liên minh thực lực phi phàm, ngay cả Sát Huyết Diêm La và Ma Thiên tôn chủ đều bị các ngươi tiêu diệt, sao bây giờ tổng đàn các ngươi cũng bị người ta phá rồi?

Dừng lại ngoài mười trượng, Trần Ngọc Loan lạnh lùng nói:

- Nghe nói ngươi từ lúc khi sư diệt tổ liền co đầu rút cổ, không biết hôm nay nghĩ gì lại tới đây hít chút không khí vậy?

Kiếm Vô Trần nghe vậy hơi giận, quát lên:

- Trần Ngọc Loan, ngươi chớ vội làm càn. Bây giờ Lục Vân không ở đây, các ngươi không ai là đối thủ của ta, chọc giận ta phải cẩn thận, nếu không sẽ không có kết quả tốt.

Trần Ngọc Loan lạnh nhạt nhìn hắn, phản bác lại:

- Đúng là Lục Vân không ở đây, nhưng Sát Huyết Diêm La trước đây đánh cho ngươi không trở tay được lại bị chúng ta diệt rồi, ngươi cho là vận khí chúng ta tốt hay là Sát Huyết Diêm La bị xui xẻo đây?

Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:

- Tự nhiên là hắn bị xui xẻo.

Trần Ngọc Loan cười lạnh nói:

- Phải vậy chăng? Thế còn Ma Thiên tôn chủ? Hắn cũng là vận khí không tốt chăng?

Kiếm Vô Trần quát lên:

- Bỏ hết đi, ta không muốn nói những chuyện đó, hãy đi thẳng vào vấn đề.

Trần Ngọc Loan hờ hững nói:

- Được, vào thẳng đề, chúng ta đợi ngươi đã lâu, ngươi hãy ra tay đi thôi.

Nói rồi phất tay, cao thủ phía sau xông lên vây lại, bầu không khí khẩn trương hẳn.

Kiếm Vô Trần thấy trận thế như vậy, xem thường nói:

- Chỉ với mấy người các ngươi, số nhiều cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.

Trần Ngọc Loan bật cười thần bí, hỏi ngược lại:

- Ngươi có thể khẳng định ở đây chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?

Kiếm Vô Trần tâm thần run lên, ánh mắt quét về phía đệ tử liên minh trong cốc, nghi ngờ nói:

- Ngươi nói những điều này không phải nhắc nhở ta chăng?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Có lẽ ta cố ý bày nghi trận, dọa ngươi thôi.

Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:

- Dọa ta? Ngươi cho là ở đây có người nào đủ khả năng dọa được ta chăng?

Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:

- Ngươi lợi hại nhất chính là Hậu Nghệ thần cung, mà người và vật có thể khắc chế được Hậu Nghệ thần cung ở đây chúng ta đều có đủ.

Kiếm Vô Trần cười lạnh nói:

- Nói xàm, người nào có thể khắc chế được Hậu Nghệ thần cung đây? Vật nào có khả năng khắc chế được thần cung?

Trần Ngọc Loan cười hờ hững, hỏi ngược lại:

- Nhiên Đăng Phật Ấn của Thiên Mục Phong hẳn ngươi còn nhớ đến? Ngoài ra Lâm Vân Phong của Dịch viên hẳn ngươi cũng chưa từng quên phải không?

Kiếm Vô Trần ngầm thất kinh, giận dữ nói:

- Có can đảm thì kêu bọn chúng ra đây, xem ta có sợ hay không?

Trần Ngọc Loan cười kỳ dị:

- Đánh vào lòng trước, đánh lấy thành sau, uy hiếp lớn nhất vĩnh viễn có nguồn từ sâu thẳm trong lòng. Mọi người nghe lệnh, bắt đầu tiến công.

Nói rồi lắc mình xông đến, hai tay múa lên nhanh chóng, hàng trăm bóng chưởng tung hoành đan xen cùng với làn sáng chói mắt, trùng trùng điệp điệp thu thẳng về phía Kiếm Vô Trần.

Bên cạnh, Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh biết Kiếm Vô Trần lợi hại, hai người liên thủ tấn công, phối hợp với thế công của Trần Ngọc Loan, hoàn toàn vây khốn được Kiếm Vô Trần.

Thấy cao thủ liên minh đột nhiên phát động tiến công, Sở Hoài Dương mắng một tiếng, còn chưa hết câu liền bị Tư Đồ Thần Phong, Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ, Càn Nguyên chân nhân vây lấy.

Một mình đối địch bốn người, Sở Hoài Dương vừa mới bắt đầu đã bị khổ sở. Nhưng sau khi hắn thăm dò được bốn người rồi, lập tức chuyển bại thành thắng, dùng thực lực kinh người đánh cho bốn người thối lui liên tục.

Bên này, Văn Bất Danh nghênh chiến Liễu Tinh Hồn, hai người thực lực không khác biệt nhiều, Văn Bất Danh dễ dàng áp chế được khí thế của Liễu Tinh Hồn, đánh cho lão né Đông tránh Tây, mệt mỏi vô cùng.

Ba nơi giao chiến, Kiếm Vô Trần giao đấu với ba người Trần Ngọc Loan là kịch liệt nhất, hai bên đều thi triển sở học, đánh cho trời đất u ám khó mà phân thắng bại được.

Luận về tổng thể thực lực, ba người Trần Ngọc Loan phải mạnh hơn một chút, nhưng Kiếm Vô Trần có Huyết Hà đồ hộ thể, lại thêm thần cung trong tay khiến người ta lo sợ, vì thế ba người Trần Ngọc Loan rõ ràng bó tay bó chân.

Bất quá cho dù là như vậy, Kiếm Vô Trần cũng không chịu nổi, hắn vô cùng kiêng kị với Thiên Tà Ma Hồn đao của Lưu Tinh, rất đau đầu với pháp quyết cổ quái của Phật Thánh Đạo Tiên, còn Trần Ngọc Loan thì thần thánh bức người, khí thánh khiết khiến hắn vô cùng xao động.

Giao chiến rất lâu, Kiếm Vô Trần mấy lần muốn đánh văng ba người để thi triển Hậu Nghệ thần cung, đáng tiếc bị ba người phát hiện, vây lấy hắn gắt gao. Cứ như vậy, bốn người đi vào cục diện giằng co, lâm vào tình cảnh khốn khổ.

Lúc này, Càn Nguyên chân nhân giao chiến với Sở Hoài Dương kêu lên một tiếng đau đớn, bị trọng thương bắn đi, chỉ còn lại ba người Tư Đồ Thần Phong, áp lực tăng mạnh, tình hình chiến đấu càng lúc càng không ổn.

Thấy vậy, Kiếm Vô Trần cười lớn nói:

- Tình thế không ổn, cao thủ các ngươi che dấu sao cứ bình thân không xuất hiện? Có phải không có ở đây phải không?

Trần Ngọc Loan lạnh nhạt nói:

- Đừng cao hứng quá sớm, đây gần như mới bắt đầu, có gì mà phải gấp gáp?

Kiếm Vô Trần vừa phản kích vừa nói:

- Ta không gấp, ngược lại người bị thương tổn không phải là ta.

Trần Ngọc Loan phản bác:

- Nhìn Liễu Tinh Hồn xem, hiện nay hắn đã cùng đường rồi. Sau khi hắn bị bắt, Văn Bất Danh ở không ra tay, lúc đó Sở Hoài Dương sẽ thế nào đây?

Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:

- Cứ để xem thế nào mới rõ được.

Nói rồi không mở miệng nữa, toàn lực phản công.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Khi Đồ Thiên nối gót Càn Nguyên chân nhân bị trọng thương bắn ra, Văn Bất Danh cuối cùng cũng đánh nát kiếm của Liễu Tinh Hồn, bắt sống lão tại chỗ.

Sau đó, Văn Bất Danh giao cho đệ tử liên minh quản lý Liễu Tinh Hồn, bản thân nhanh chóng trám vào chỗ của Đồ Thiên, bắt đầu triển khai kịch chiến với Sở Hoài Dương.

Như thế, áp lực lên Tư Đồ Thần Phong và Ân Hồng Tụ giảm bớt, nhưng tình thế vẫn vậy không cách gì xoay chuyển, Sở Hoài Dương thực lực kinh người, chỉ luận về tu vi, không hề kém bao nhiêu so với Kiếm Vô Trần. Như vậy, ba người Văn Bất Danh tuy toàn lực đối phó vẫn không cách gì xoay chuyển tình thế hạ phong được.

Phát hiện Liễu Tinh Hồn đã bị bắt, Kiếm Vô Trần giận dữ rít lên:

- Ta muốn giết sạch các ngươi, để Lục Vân hối hận cũng không kịp.

Trần Ngọc Loan quát lên:

- Đừng nói mạnh miệng, hôm nay ngươi có thể rời đi hay không còn chưa biết được.

Thần cung múa lên, làn kiếm bộc phát. Kiếm Vô Trần gằn giọng nói:

- Rời đi? Ta vì sao phải bỏ đi? Bây giờ ba người các ngươi bị ta kiềm chế rồi, những người khác không ai là đối thủ của Sở Hoài Dương. Đợi một lúc bọn chúng chết hết rồi sẽ đến phiên các ngươi thôi.

Lưu Tinh lãnh đạm nói:

- Ngươi chớ nằm mộng giữa ban ngày, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Lão quái, cho hắn thấy chút thủ đoạn của ngươi đi.

Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Được, xem cho rõ.

Dứt lời toàn thân ánh vàng rực rỡ, chân quyết nhà Phật cực dương cực cương hội tụ về Huyền Cực Liệt Từ Kim Cương quyển trên cổ, khiến nó chớp mắt đã bành trướng ra, hơn nữa còn bắn lên tầng mây khiến cho chín tầng mây phải rung lên.

Thấy vậy, Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, dùng cung thay kiếm toàn lực thi triển Diệt Thiên quyết, vô số làn kiếm ngập đầy trời vây phủ bên ngoài thân hắn, vừa phòng ngự vừa tiến công.

Lưu Tinh thấy Phật Thánh Đạo Tiên phát động tiến công, lập tức hai tay nắm chặt đao, chân nguyên toàn thân hội tụ lên đao, trong lúc múa lên hàng ngàn làn đao bắn ra tận trời, hệt như ngàn vạn cột sáng rọi chiếu không trung.

Lúc đó, Huyền Cực Liệt Từ Kim Cương quyển của Phật Thánh Đạo Tiên từ trên chụp xuống từ trên, hóa thành một vòng sáng đường kính ba trượng, ôm lấy hông của Kiếm Vô Trần, không ngừng thu nhỏ lại.

Trên tầng mây, làn đao do Lưu Tinh phát ra chém xuống, hội tụ vào Huyền Cực Liệt Từ Kim Cương quyển, tạo thành một tiến công liên hoàn đánh xuống và hướng nội.

Đối mặt với hợp công của hai người, Kiếm Vô Trần vẻ mặt nặng nề, thần cung trong tay nhanh chóng múa lên, dùng tốc độ nhanh nhất đánh văng từng làn đao Thiên Tà Ma Hồn đao của Lưu Tinh, hơn nữa còn gia tăng sức mạnh phòng ngự, chống đỡ tiến công trông bình thường nhưng bá đạo của Phật Thánh Đạo Tiên. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thấy vậy, Trần Ngọc Loan hai tay bắt chéo xoay tròn, thân thể đột nhiên chuyển động, chân nguyên toàn thân bộc phát gấp bội, hội tụ vào Thiên Linh hậu đeo ở eo lưng, khiến nó bay lên tầng mây, hóa thành một cột sáng sắc tím rực rỡ chụp thẳng xuống đầu của Kiếm Vô Trần.

Một chiêu này khí thế uy mãnh, khi Kiếm Vô Trần phát hiện được thì không kịp né tránh, chỉ đành vội vàng phản kích, dùng thần cung phát ra một chùm làn kiếm, hy vọng có thể trì hoãn thêm một lúc nữa.

Nhưng một chiêu này Trần Ngọc Loan đã dùng toàn lực phát ra, uy lực của nó vô cùng mạnh mẽ, Kiếm Vô Trần cho dù có chuẩn bị cũng không dễ dàng đỡ nổi, huống gì trong lúc vội vàng đây?

Lúc đó, Kiếm Vô Trần rống lên giận dữ. Chỉ thấy hắn kêu gào không ngừng, thân thể bị cột sáng sắc tím hung hăng ép thẳng vào trong bùn đất.

Chăm chú nhìn động sâu trên mặt đất, Lưu Tinh lên tiếng:

- Cẩn thận, một kích vừa rồi tối đa chỉ có thể khiến hắn bị thương tổn, không thể nào khiến hắn bị trọng thương được.

Trần Ngọc Loan nhỏ giọng nói:

- Tình thế hơi bất ổn, Sở Hoài Dương kia thực lực rất mạnh, uy hiếp rất lớn với chúng ta.

Phật Thánh Đạo Tiên đáp:

- Cao thủ Hải vực này sức mạnh kinh người, ít ra cũng có vài ngàn năm tu vi, đúng là không dễ dàng đối … cẩn thận, né nhanh.

Còn đang nói, Phật Thánh Đạo Tiên hai tay bắt quyết, trong lúc né tránh thúc động Huyền Cực Liệt Từ Kim Cương quyển phát động công kích, tạm thời kiềm chế được Kiếm Vô Trần.

Sau đó, Trần Ngọc Loan và Lưu Tinh tỉnh lại, ai nấy tự phát động tấn công, không cho Kiếm Vô Trần có bất kỳ cơ hội nào thi triển thần cung.

Giận dữ trừng ba người, Kiếm Vô Trần lớn tiếng gào thét, la lớn với Sở Hoài Dương ở xa xa:

- Xuống tay tàn nhẫn thêm nữa, sớm thu thập bọn chúng cho ta.

Sở Hoài Dương đáp:

- Ngươi yên tâm, ba tên này không chống đỡ được lâu.

Nói rồi thế công tăng nhanh, ép cho ba người Văn Bất Danh phải né tránh liên tục.

Thấy vậy, Kiếm Vô Trần hận thù nói:

- Hãy chờ xem, giờ chết của các ngươi sẽ đến sớm thôi.

Trần Ngọc Loan vẻ mặt nghiêm túc, nói với hai người bên cạnh:

- Hai vị có thể kiềm chế được hắn không?

Phật Thánh Đạo Tiên hỏi lại:

- Nha đầu, ngươi muốn đi đối phó với Sở Hoài Dương chăng?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Tạm thời chỉ có thể làm như vậy thôi.

Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Không cần đâu, đợi một chút sẽ có người thu thập hắn, chúng ta hãy vây khốn Kiếm Vô Trần cho tốt.

Trần Ngọc Loan hơi sửng sốt, thấy Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt bình thản, không chút lo lắng nào, vì thế liền không nói nhiều lời.

Kiếm Vô Trần hơi nghi hoặc, nhưng lại không hề mở miệng, ngược lại ngầm lưu ý chung quanh, suy đoán người Phật Thánh Đạo Tiên nói là ai.

Thời gian âm thầm trôi qua, khi Sở Hoài Dương đang giao chiến đại triển thần uy, lập tức đánh bay ba người Văn Bất Danh, người Phật Thánh Đạo Tiên nhắc đến hoàn toàn không xuất hiện, điều này khiến Trần Ngọc Loan và Kiếm Vô Trần đều rất nghi hoặc, không hiểu rõ được lời của Phật Thánh Đạo Tiên là thật hay giả.

Mặt đất, Quy Vô đạo trưởng thấy vậy, bất chấp tất cả, lập tức phi thân nghênh chiến, ngăn cản một bước hành động của Sở Hoài Dương.

Càn Nguyên chân nhân cùng Đồ Thiên cũng bất chấp thương thế, cùng nhau xông lên, hỗ trợ tiến công của Quy Vô đạo trưởng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio