Thấy Lăng Thiên đã ra ngoài, Hư Vô tôn chủ tay áo trái múa lên, một luồng kình khí xoay tròn gào thét xuất hiện, trong lúc tiến lên phát ra làn sáng bảy màu xanh, đỏ, tím, vàng kim, xanh lam, xanh lục, vàng, tự động dừng lại ở trên không trung của Bạch Như Sương, vừa xoay tròn vừa phát ra ánh sáng bảy màu, khiến toàn bộ kỳ trận Tinh La Vạn Tượng bao trùm trong một tầng kết giới ánh sáng huyền bí.
Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó cả chùm ánh sáng xoay tròn đó đột nhiên tan vỡ, hóa thành những động lực mạnh mẽ bắn vào trong trận pháp.
Như vậy, chỉ thấy trận pháp đứng yên bắt đầu chuyển động, chớp mắt đã tiến vào giai đoạn vận hành rất nhanh, hào quang ngàn vạn bắn tung tóe bốn phương, khiến cho lân cận ánh sáng rực rỡ hệt như hào quang mặt trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Thiên vẻ mặt chấn động, kinh hãi nói:
- Tinh La Vạn Tượng kỳ trận thật bá đạo, trước đây sao tôi lại không biết nó có uy lực đến như vậy?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Cái này vốn ngày đó thiết kế để đối phó Địa Âm Thiên Sát, uy lực của nó tự nhiên không bình thường được. Thôi, tiếp theo chúng ta phải chờ đợi địch nhân đến.
Nói rồi xoay người đi thẳng về phía Thước kiều…
Trên tầng mây, cuồng phong gào thét. Nhìn biển mây biến ảo bốn phía, Liệt Thiên hỏi:
- Khẳng định ở vùng lân cận nơi này chăng?
Vu Thần đáp:
- Từ ký ức của Bạch Quang đã lấy được tin tức biểu hiện, hẳn phải ở lân cận nơi này.
Liệt Thiên nghe vậy, cau đôi mày kiếm, sóng dò xét nhạy bén tản ra, tìm kiếm cẩn thận. Bên cạnh, Huyền Dạ nhắc nhở:
- Cửu Thiên Hư Vô giới tồn tại thần bí nhất, đường vào của nó nhất định ẩn giấu phi thường, không dễ dàng phát hiện.
Hách Triết hừ lạnh đáp:
- Chuyện rõ ràng như vậy còn cần ngươi nhắc nhở chăng?
Huyền Dạ trừng hắn, quát lên:
- Không thích nghe thì ngươi cứ bịt lỗ tai lại.
Hách Triết rất giận, đang muốn phản bác liền bị Vu Thần ngăn lại.
- Được rồi, bây giờ không phải lúc trở mặt, đợi sau khi tiến vào Hư Vô giới rồi mới phát tiết những cái bất mãn thế nào cũng không muộn. Hiện nay, chúng ta … ồ …
Đang nói chợt dừng lại, Vu Thần đột nhiên ngửng đầu khuôn mặt toát ra chút kinh ngạc.
Liệt Thiên cũng phát hiện được sự dị thường, quát to:
- Chính là ở đó, chúng ta đi thôi.
Nói rồi toàn thân ánh bảy màu lóe lên, cả thân hình hóa thành ánh sáng mang theo Huyền Dạ bắn thẳng lên không trung.
Vu Thần không hề vội vàng, âm hiểm cười nói:
- Khí tức đến đây cổ quái, dường như có ý đồ gì đó.
Hách Triết hỏi:
- Chủ nhân, chúng ta có cần phải rời đi trước, hay ở đây rồi mới đi?
Vu Thần lắc đầu đáp:
- Lúc này bỏ đi sau này có thể không cách gì vào được, bởi vì theo ta đoán, đường vào Hư Vô giới này rất có khả năng di động thường xuyên.
Hách Triết lại nói:
- Như vậy, chúng ta chỉ có thể tiến vào thôi.
Vu Thần bật cười tự phụ đáp:
- Đi vào thì làm sao?
Nói rồi ánh âm u lóe lên, hình bóng liền biến mất.
Đi xuyên qua một đường hầm thời không, Liệt Thiên và Huyền Dạ đến một không gian đặc thù. Ngay lúc đó, cửa thời không lóe lên ánh sáng ngũ sắc, hấp dẫn ánh mắt của hai người.
Nhìn về phía trước, Huyền Dạ nói:
- Chủ nhân, nơi này nếu là đường vào của Hư Vô Giới Thiên, sau khi chúng ta vào rồi chủ nhân thấy rằng chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì đây?
Liệt Thiên ánh mắt lóe lên bảy màu, lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Cho dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần có người cản trở ta, ta sẽ tiêu diệt hắn.
Biết được sự nóng nảy lo lắng cho Bạch Như Sương của Liệt Thiên, Huyền Dạ cũng không tiện đả kích sĩ khí của hắn, uyển chuyển lên tiếng:
- Chủ nhân đừng qua nóng vội, bây giờ Bạch cô nương đang trong tay đối phương, chúng ta phải bình tĩnh lạnh lùng để tránh gây thương tổn cho Bạch cô nương.
Nghe Huyền Dạ nói vậy, Liệt Thiên lạnh lùng bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói:
- Ta tận hết sức là được rồi. Sau này nếu như ta quá kích động, ngươi nhớ nhắc nhở ta, đừng để ta xúc động gây chuyện làm thương tổn Như Sương.
Huyền Dạ đáp:
- Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ biết rồi. Bây giờ …
Nói còn chưa xong, Vu Thần và Hách Triết liền đến kịp.
Bật cười ha hả, Vu Thần lên tiếng:
- Đường vào Hư Vô Giới Thiên quả thật không dễ tìm chút nào, nếu không nhờ vận may, chúng ta còn không biết tìm đến lúc nào mới được.
Liệt Thiên hừ lạnh nói:
- Một khi qua khỏi cửa này, ước định của chúng ta không còn hiệu lực. Đến lúc đó ngươi tốt nhất đừng chọc giận ta, nếu không ngươi sẽ hối hận đấy.
Nói rồi không chờ Vu Thần trả lời, nắm tay Huyền Dạ bay thẳng vào cửa thời không.
Gầm giận một tiếng, Vu Thần không nói gì, chỉ chăm chú quan sát tình hình của hai người, phát hiện thân thể hai người kia khi xuyên qua cửa liền hơi run lên, sau đó lại biến mất.
Thấy vậy, Hách Triết hỏi:
- Chủ nhân, cửa này có chút huyền diệu, người nói khi chúng ta đi xuyên qua sẽ bị một loại công kích hay hạn chế nào không vậy?
Vu Thần trầm ngâm trả lời:
- Chuyện này không nói rõ được, bất quá hai người Liệt Thiên nếu có thể đi qua thuận lợi, thì cho dù có huyền cơ thế nào đi nữa cũng không làm khó được chúng ta. Đi thôi.
Nói rồi nắm tay Hách Triết bay thẳng đến, chớp mắt đã vượt qua cửa thời không …
Cáo biệt cha mẹ, Lục Vân dẫn ba cô, Hải Nữ và hai con thú rời khỏi Tây Thục.
Trên đường đi, Thương Nguyệt hỏi:
- Chuyến này chúng ta đi đâu đây?
Nhìn về phía trước, Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Đi đến một nơi các muội còn chưa đến bao giờ.
Thương Nguyệt sửng mình, liếc Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh, thấy hai người kia cũng mơ mơ hồ hồ, không khỏi hỏi lại:
- Nơi nào mà bọn muội từ trước đến nay chưa từng đi qua vậy?
Hải Nữ bên cạnh hét lên:
- Sư phụ, nơi đó chơi có vui không?
Lục Vân vẻ mặt phức tạp, điềm nhiên đáp:
- Cửu Thiên Hư Vô giới, các muội có muốn đi xem qua một lần không?
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Hư Vô Giới Thiên? Đường vào nơi này ngay cả muội cũng chưa từng biết, huynh làm sao đi vào được vậy?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Lục Vân, huynh sao đột nhiên muốn đi Hư Vô giới? Hiện nay những địch nhân chúng ta muốn đối phó đều ở nhân gian, huynh làm vậy không phải khiến mất đi sự quân bình sao?
Nhìn bốn người, Lục Vân cười đáp:
- Về câu hỏi của các muội, thật ra rất đơn giản. Thứ nhất, đường vào Hư Vô Giới Thiên huynh đã tìm được từ trong não của Lăng Thiên khi giao đấu với lão ta. Thứ hai, địch nhân của chúng ta hiện nay đã không còn ở nhân gian rồi. Nguồn:
Nói rồi tay phải đưa ra, lòng bàn tay phát xuất một chùm hào quang, ảo hóa trước mắt mọi người thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, bề mặt hiển thị rõ ràng cảnh tượng Liệt Thiên và Vu Thần đang ở trên tầng mây.
Nhìn thấy cảnh này, Thương Nguyệt hỏi lại:
- Chuyện này phát sinh từ khi nào vậy?
Lục Vân đáp:
- Chỉ giây lát trước đây.
Thương Nguyệt kinh ngạc nói:
- Chuyện vừa mới phát sinh, huynh làm sao lại biết được vậy?
Bật cười bình thản, Lục Vân đáp:
- Tầng thứ chín Thiên Địa Vô Cực của huynh có tên là Tùy Tâm Sở Dục. Chỉ cần huynh muốn biết chuyện gì lập tức sẽ biết ngay.
Trương Ngạo Tuyết nghe rồi, nghi ngờ hỏi:
- Huynh hãy hiển thị cho bọn muội xem qua bây giờ Địa Âm Thiên Sát đang làm gì vậy.
Tròng mắt xoay đảo, Lục Vân khóe miệng mơ hồ hiện lên nụ cười thần bí, đáp ứng:
- Được, các muội nhìn cho cẩn thận.
Nói rồi màu sắc quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay chuyển đổi, tự động hiện ra hình bóng Thiên Sát và Âm Đế, hai người đó cũng đang ở trên tầng mây trắng.
Bách Linh thấy vậy, nghi hoặc nói:
- Quang cảnh này hơi quen thuộc, dường như tương tự vị trí của Liệt Thiên và Vu Thần trước đó.
Lục Vân cười nói:
- Không phải tương tự mà căn bản là cùng một chổ, bởi vì bọn chúng đã chuyển mục tiêu, đưa Hư Vô Giới Thiên thành mục tiêu tiên quyết.
Thương Nguyệt hô nhẹ một tiếng:
- Nếu như vậy, lại thêm có chúng ta, thế không phải tất cả cao thủ đều tề tụ ở Hư Vô Giới Thiên rồi chăng? Như vậy, Hư Vô Giới Thiên có thể chống đỡ được chăng?
Trương Ngạo Tuyết cũng lên tiếng:
- Theo muội nghĩ, Hư Vô Giới Thiên nếu như biết được chuyện này, nhất định sẽ lợi dụng sự bất hòa giữa chúng ta để phân hóa, sau đó mới chọn thời cơ thích hợp để ra tay. Như vậy, không phải vấn đề ai mạnh ai yếu mà mọi thứ đều tính toán bằng trí tuệ thôi.
Bách Linh nói:
- Ngạo Tuyết suy đoán có lý, Hư Vô Giới Thiên tồn tại ở nơi thần bí nhất trong trời đất, Vu Thần, Yêu Hoàng, Địa Âm, Thiên Sát xâm phạm bọn họ tất nhiên phát hiện. Cho nên tuyệt đối sẽ không ngồi chờ đợi. Hiện nay, chúng ta gia nhập thêm vào, thật sự không phải là lúc tốt nhất, chúng ta hẳn trước hết phải hỏi cho ổn định rõ ràng, sau đó mới đi đến đó.
Lục Vân nói:
- Ý kiến của muội rất đúng, bất quá giữa ta và bọn họ có rất nhiều ân oán cá nhân bên trong, hẳn phải ra mặt tính toán cho xong. Hơn nữa, nếu ta lợi dụng lúc bọn họ trọng thương mới xuất hiện, thế thì không phải chuyện Lục Vân nên làm.
Nhìn chàng, khuôn mặt tươi cười không hề có chút biến hóa nào, vẻ mặt càng hiền hòa thân thiết hơn trước đó, nhưng khí chất cao ngạo thiên hạ lại không lúc nào lại không phát xuất làn sáng.
Vì thế, cả ba cô đều cười, một nụ cười mỉm phát ra từ nội tâm cùng với hạnh phúc và kiêu ngạo sâu sắc vì chàng.
Bách Linh tán dương:
- Lục Vân vẫn là Lục Vân, không hổ là niềm kiêu hãnh của cả đời chúng ta, cũng chính là niềm tự hào lớn lao của chúng ta.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Cứ yên tâm thẳng tay mà làm, cho dù thế nào đi nữa, chúng ta đều tôn trọng ý kiến của huynh.
Nhìn bọn họ thật sâu sắc tình cảm, Lục Vân hào khí tới mây trời lên tiếng:
- Tung hoành trời đất, lòng theo ý huynh muốn. Hãy để chúng ta đi kết thúc mọi thứ thật oanh oanh liệt liệt, khiến trời đất chứng kiến giờ phút huy hoàng nhất này, xem huynh lay chuyển chín tầng trời thế nào, bình định thiên hạ thế nào!
Nói rồi toàn thân hào quang chói mắt, làn sáng bảy màu chuyển động không ngừng hình thành một kết giới ánh sáng bao phủ cả ba nàng và Hải Nữ.
Cảm nhận được niềm tin và sức mạnh của chàng, ba người Bách Linh hơi mỉm cười, trong mắt toát ra ánh mắt khích lệ và ủng hộ.
Hải Nữ thấy vậy, vẻ mặt ngưỡng mộ lên tiếng:
- Sư phụ thật uy phong, Hải Nữ sau này cũng phải được như người, cao ngạo với thiên hạ!
Vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, Lục Vân nho nhã cười nói:
- Chí khí rất đáng giá, nhưng không thể để mấy phần kiêu ngạo tùy tiện được.
Hải Nữ nghiêm túc đáp:
- Sư phụ yên tâm, Hải Nữ đã hiểu rõ.
Thu lại làn sáng quanh thân, Lục Vân cười nói:
- Như vậy, chúng ta xuất phát thôi.
Nói rồi gia tăng tốc độ, năm người hai thú loáng lên liền biến mất …
Cửa thời không lóe lên qua đi. Thời khắc đó, một tin tức kỳ dị truyền thẳng vào trong đại não Liệt Thiên. Cảm giác đó hơi mơ hồ, hệ như mù mờ trong sương, mơ hồ ẩn chứa điều gì, nhưng lại không nhìn rõ ràng được.
Ngửng đầu, Liệt Thiên nhìn về phía trước, chỉ thấy cách vài trượng có một Thước kiều, bên trên có hai bóng người, người trước toàn thân ánh sáng vây phủ, nhìn không rõ hình dáng, cũng không rõ diện mạo. Người sau lại quen thuộc, chính là Lăng Thiên đã bắt Bạch Như Sương, trên người ông ta ẩn hiện hào quang ngũ sắc.
Cừu nhân vừa gặp nhau, Liệt Thiên tự nhiên bừng bừng lửa giận. May mà Huyền Dạ nhanh hơn một bước nắm tay Liệt Thiên, lên tiếng nhắc nhở:
- Nếu đến rồi, chủ nhân hà tất phải nóng nảy vậy.
Liệt Thiên tâm thần rung động, lập tức bình tĩnh trở lại, lạnh lùng lên tiếng:
- Hai vị ở đây có phải chờ đợi bổn hoàng chăng?