Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân cười nhạo:
- Ta vốn còn tưởng ngươi thu phục U Minh ma long, ai ngờ nó lại thu phục được ngươi, quả thật là đáng buồn.
Lôi Thiên giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nghĩ không ra được câu nào đáp trả, chỉ biết giận dữ nhìn Lục Vân để biểu đạt thù hận trong lòng.
U Minh ma long hiểu được mọi thứ giữa hai bên, miệng gầm nhỏ một tiếng, dường như an ủi Lôi Thiên, sau đó liền lùi lại phía sau đến bên Thiên Sát và Địa Âm. Thấy vậy, Lục Vân trong lòng hơi nghi ngờ, lẽ nào U Minh ma long và Địa Âm Thiên Sát có quen biết nhau? Nghĩ đến đây, Lục Vân đề cao chú ý, chuẩn bị tùy lúc sẽ ra tay tấn công.
Trên mặt đất, Hư Vô tôn chủ nhìn thấy U Minh ma long đến gần Thiên Sát và Địa Âm, không khỏi lắc mình xuất hiện giữa không trung, cùng với Lục Vân và Thiên Sát hình thành ba chân kiềng, khoảng cách giữa từng bên chừng chục trượng.
Hành động của ông khiến Lăng Thiên và mấy người Trương Ngạo Tuyết phải chú ý, ai nấy đều rất mơ hồ. Hư Vô tôn chủ lúc này ra mặt không phải là tìm chuyện khó sao?
Phát hiện Hư Vô tôn chủ đến gần, Lục Vân rất kinh ngạc, không khỏi nhìn ông một lúc, nhưng vì tầng ánh sáng màu tím, nên chàng không nhìn ra được bất kỳ biểu hiện nào. Bên kia, U Minh ma long gầm nhỏ một tiếng, cặp mắt màu xanh lục trừng Hư Vô tôn chủ, không ngờ toát ra vài phần cừu hận, lẽ nào giữa bọn họ đã từng có giao đấu?
Thiên Sát, Âm Đế, Lôi Thiên chăm chú nhìn Hư Vô tôn chủ, hai kẻ trước ánh mắt đầy hận thù, Lôi Thiên ánh mắt lại phức tạp, rõ ràng hắn còn có chút xấu hổ.
- Hư Vô tôn chủ, ngươi quả thật vô cùng ngu xuẩn, không ngờ lại ra mặt can thiệp vào lúc này.
Âm Đế lên tiếng, giọng hắn đầy vẻ cười nhạo.
- Có một số chuyện nói quá trễ không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì lúc đó có một số người cho dù nghĩ đến mai sau cũng đã không còn kịp nữa.
Lạnh lùng như cũ, Hư Vô tôn chủ nói ra ẩn chứa vài phần bí mật.
Âm Đế trong lòng chấn động, cười lạnh nói:
- Nếu như câu nói của ngươi thật sự hướng về ta và Thiên Sát, thế thì ngươi không cần phải vòng vo.
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Vài ngàn năm trôi qua, vài ý niệm cố chấp đó còn không thể bỏ qua, không biết có cảm thấy đáng tiếc không?
Âm Đế giận dữ nói:
- Câm miệng, không cần phải nói nhiều!
Hư Vô tôn chủ lại nói:
- Nếu như không thèm để ý, sao ngươi phải kích động đến như vậy?
Âm Đế rất giận, rống lên:
- Ngươi thật ra muốn thế nào, cứ muốn nhắc đến chuyện cũ để làm gì?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Ta nhắc đến những chuyện đó, chỉ muốn các ngươi trước khi chết, để khiến các ngươi còn một điểm tâm linh sâu thẳm nhất quay lại như cũ, một chút lương tri chân thật.
Âm Đế nghe vậy bật cười không thôi, châm chọc:
- Cứ làm bộ từ bi, đáng tiếc ngươi đã chọn sai đối tượng.
Hư Vô tôn chủ hoàn toàn không giận, điềm nhiên nói:
- Khi một người trong lòng vẫn còn cừu hận, điều này cho thấy người đó còn chưa quên quá khứ, bởi vì cừu hận lúc nào cũng nhắc nhở người đó không được quên đi.
Âm Đế đang cười chợt dừng, giận dữ nói:
- Ngươi nghĩ dùng điều này đến đây để châm chọc chúng ta, để tỏ rõ sự thanh cao và trí tuệ của người, đắc ý và may mắn chăng?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Âm Đế, nếu quá kích động thông thường sẽ để lộ bí mật trong lòng, điểm này ngươi phải học tập ở Thiên Sát. Ngươi nhìn xem hắn lúc này vô cùng trầm tĩnh.
Thấy Hư Vô tôn chủ nhắc đến bản thân, Thiên Sát quát lạnh:
- Bổn sát không mở miệng chỉ vì không muốn đấu võ mồm với ngươi. Chuyện đã đến nước này rồi nói nhiều cũng vô ích, nếu như ngươi ra mặt, hãy thể hiện bản lãnh, chúng ta quyết một trận sinh tử, thắng bại đều nhờ vào mệnh trời.
Hư Vô tôn chủ nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Chớ vội, khó được gặp mặt một lần, chút nữa hãy quyết chuyện sinh tử, mọi người sao không ôn lại chuyện cũ, nhớ lại những chuyện đã trải qua nhiều năm trước.
Thiên Sát lạnh lùng nói:
- Ngươi cố tình phá rối chuyện ở nơi này chăng?
Hư Vô tôn chủ nói:
- Như vậy có lợi cho chuyện các ngươi hồi phục, sao ngươi phải vội vã muốn chết vậy?
Thiên Sát nói:
- Ngươi sao lại tốt như vậy?
Hư Vô tôn chủ cười nhẹ nói:
- Phải hay không, chút nữa sẽ biết, hay lẽ nào còn có chuyện gì không dám đối mặt?
Hừ giận một tiếng, Thiên Sát nói:
- Không cần phải khích ta, bổn sát không sợ những chuyện này.
Nghe vậy bật cười, Hư Vô tôn chủ quay sang chú ý đến vẻ mặt của Âm Đế, hỏi tiếp:
- Ngươi thì sao? Cũng không sợ gì cả phải không?
Câu này nghe ra có vẻ xem thường người khác, khiến Âm Đế nghe thấy giận dữ không thôi, rống lên:
- Bổn đế tung hoành thiên hạ, có gì phải sợ ai?
Hư Vô tôn chủ cười nhẹ nhìn đến U Minh ma long, hỏi tiếp:
- Còn ngươi, có chuyện gì không vui không?
U Minh ma long trừng ông, miệng rồng hơi há, phát ra một loạt âm thanh bá đạo vang dội.
- Ngươi lúc này ra mặt, không biết có nghĩ đến việc chống đối, ngăn cản hành động của ta không?
Ma long mở miệng khiến mọi người thất kinh, ngay cả Lôi Thiên cũng chưa từng nghĩ đến việc con U Minh ma long này không ngờ lại biết nói tiếng người.
Thiên Sát Địa Âm vẻ mặt bình tĩnh, Hư Vô tôn chủ cũng không chút kinh ngạc, rõ ràng ba người bọn họ đã biết chuyện này trước đó.
- Đã nhiều năm rồi, lại được nghe âm thanh này, không khỏi xúc động trong lòng, năm tháng thật sự vô tình.
Âm thanh thản nhiên phát ra từ miệng của Hư Vô tôn chủ, lại khiến cho Âm Đế và Thiên Sát lộ vẻ kỳ quái.
U Minh ma long giọng lạnh lùng băng giá, hừ giọng nói:
- Chút cảm tình nông cạn đó ngươi còn lưu trong ký ức của mình. Mọi thứ hôm nay đã sớm định sẵn, ngươi căn bản không cách gì ngăn trở được.
Hư Vô tôn chủ cười cười, nghiêng đầu liếc mọi người chung quanh, mở miệng nói:
- Như vậy, ngươi hà tất phải để ý, coi như là nghe chuyện xưa để ôn lại những ngày hoài niệm.
U Minh ma long hừ nhẹ một tiếng, không hề ngăn cản.
Thấy vậy, Hư Vô tôn chủ phất tay trái, một làn sáng tím lóe lên, dễ dàng kéo Lăng Thiên đến gần, nói tiếp:
- Ngươi nãy giờ có nhiều chuyện không hiểu, bây giờ chúng ta cùng nhau giải mở tất cả mọi đáp án.
Lăng Thiên nghe vậy, bừng bừng khí thế nói:
- Thật không? Thế tôn chủ hãy nói trước về lai lịch thật sự của Thiên Sát, Địa Âm.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Nhắc đến những chuyện này, cần phải đi từ rất nhiều năm trước. Khi đó, thiên hạ chỉ có ba giới, chia ra làm Thiên Chi đô, nhân gian giới và Yêu vực. Còn bốn giới kia là chuyện của sau này. Lúc đó, người thú hỗn tạp, quỷ quái đầy đất, yêu ma hoành hành không chút sợ hãi. Cả thiên hạ trong thời kỳ hỗn loạn, người tu đạo chia làm hai loại, một loại thì khuếch trương thực lực, một loại đang truy cầu trường sinh.
Nghe đến đây, Lăng Thiên hỏi:
- Sau đó thế nào? Thiên Sát và Âm Đế xuất hiện từ đâu, bọn họ có phải là khí cực tà của trời đất, vừa xuất hiện đã có thực lực vô địch không?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu nói:
- Thiên Sát và Địa Âm xuất hiện hệt như một ngôi sao băng không dấu vết nào tìm được, mọi người chỉ biết bọn chúng có thực lực kinh thiên, sức mạnh một âm một dương, một nhu một cương. Còn về lai lịch, lại nói rất rối ren. Trên thực tế, theo ta biết được, sức mạnh của bọn chúng hoàn toàn không có nguồn gốc từ trời đất, mà đến từ một thế giới khác.
Lời này vừa nói ra, Lăng Thiên, Lôi Thiên, Trương Ngạo Tuyết mấy người đều không khỏi biến sắc, té ra Thiên Sát Địa Âm trong truyền thuyết lại đến từ một thế giới khác.
Lục Vân vẻ mặt bình thản, điểm này chàng đã biết từ trên người của Âm Đế, vì thế hoàn toàn không kinh ngạc.
Tỉnh lại, Lăng Thiên hỏi:
- Tôn chủ nói là một thế giới khác, đây chỉ là một giới nào đó trong Thất giới, hay là …
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Tự nhiên không phải trong Thất giới.
Lăng Thiên vẻ mặt kinh hãi, khiếp sợ nói:
- Không phải trong Thất giới? Thế vì sao vài ngàn năm nay chưa từng nghe người nào nhắc đến?
Nhìn Thiên Sát và Âm Đế, Hư Vô tôn chủ nói:
- Bởi vì người biết không nhiều, khắp cả thiên hạ chỉ có hai người biết được, nhưng bọn họ đều chưa từng nhắc đến.
Lăng Thiên nói:
- Cho dù là như vậy, nếu thế giới kia tồn tại, vì sao từ đó đến nay chưa có người nào phát hiện, hay là cao thủ của thế giới đó xuất hiện?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Chuyện này có liên quan đến sự xuất hiện của Hư Vô Giới Thiên, cùng với quan hệ ân oán giữa bọn họ.
Lăng Thiên cau mày nói:
- Tôn chủ có thể nói rõ ràng hơn một chút, tôi nghe cả nửa ngày rồi vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải thích được.
Hư Vô tôn chủ liếc mọi người, nhớ lại:
- Nhớ lại lúc xưa, bổn tôn chủ vô tình phát hiện được một nơi linh khí hội tụ, dự tính tốn chút tâm tư để kiến tạo thành một nơi hoàn mỹ dùng để ẩn cư. Nhưng ai ngờ được lúc đó, vùng đất linh khí mạnh nhất đột nhiên mở ra một cửa thời không, từ trong bay ra một con rồng to lớn toàn thân đen ngòm có thực lực cực mạnh, vừa thấy ta liền triển khai tấn công. Sau đó, trong cửa thời không lại bay ra hai bóng người, đó chính là Thiên Sát và Địa Âm. Bọn chúng vô cùng tự phụ, căn bản không thèm quan tâm đến ta, xoay người biến mất không còn tung tích. Sau đó, con rồng đen và ta kịch chiến rất lâu, phát hiện ta không dễ đối phó liền cũng vội vã bỏ đi.
Lăng Thiên kinh ngạc nói:
- Đó là lần thứ nhất tôn chủ gặp phải bọn chúng phải không?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Đúng thế, đó là lần gặp gỡ đầu tiên, cũng là lúc bọn chúng mới trải qua tình hình nhân gian.
Lăng Thiên hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Sau đó, ta biết được không ổn, liền dùng sức mạnh toàn thân, mạnh mẽ phong ấn cửa thời không lại. Hoàn thành chuyện đó rồi, ta đi khắp nơi truy tìm một con rồng và hai người, sau đó theo thời gian cũng biết được, bọn chúng có thực lực kinh người, liền đột nhiên nghĩ đến cửa thời không kia, sợ lại có địch nhân mạnh mẽ xâm nhập, vì thế quay lại nơi đó, liên tục bảo hộ nơi đó, hơn nữa còn từ từ cải thiện hoàn cảnh lân cận, cuối cùng có được Cửu Thiên Hư Vô giới.
Lăng Thiên sửng người, hơi khó tin nói:
- Cái gì, té ra Cửu Thiên Hư Vô giới phát sinh như vậy? Quả thật khiến người ta quá bất ngờ!
Hư Vô tôn chủ bình thản đáp:
- Những chuyện càng tầm thường, càng khiến người ta không cách gì lý giải, cuối cùng lại càng thần kỳ. Con rồng đen ngày đó chính là U Minh ma long trước mắt, hắn đến từ Dị giới, ở cùng một chỗ với Thiên Sát, Địa Âm, trong lòng muốn chinh phục thế giới này, khai thông cửa với Dị giới. Nhưng bọn chúng không may mắn, Thiên Sát, Địa Âm lần lượt bị phong ấn, chỉ còn U Minh ma long hoành hành trong một khoảng thời gian, cuối cùng bị Vân giới Thiên Tôn thống lĩnh cao thủ phong ấn nó. Vì để trấn thủ U Minh ma long, Vân giới Thiên Tôn sáng lập ra Vân Chi Pháp giới, từ đây Thất giới mới từ từ hình thành.
Lăng Thiên nghe vậy thất kinh, cảm xúc nói:
- Té ra chuyện trong truyền thuyết hơn nửa là không đúng, quả thực khiến người ta khó mà tin. Được rồi, cửa thời không đó …
Hư Vô tôn chủ chỉ vào vầng mây sáng ngoài trăm trượng, nhỏ nhẹ nói:
- Ở nơi kia, nó luôn luôn tồn tại trong Hư Vô đại điện, được bảo tồn hoàn chỉnh vài ngàn năm.
Lăng Thiên vẻ mặt hơi thất kinh, há miệng muốn hô lên lại đột nhiên ngừng lại.
Lục Vân, Lôi Thiên, mấy người Trương Ngạo Tuyết nhìn về nơi đó mới hiểu được, vì sao trước đây Thiên Sát muốn ra tay phá hủy vầng mây sáng đó, té ra là dự tính khai mở cửa Dị giới.
Trầm ngâm một lúc, Lăng Thiên thôi kinh ngạc, tiếp tục nói:
- Tôn chủ, trước đây người có nhắc đến quá khứ của Thiên Sát Địa Âm, vẻ mặt bọn họ vô cùng kịch liệt. Thật ra bên trong đó có ẩn chứa huyền cơ gì vậy?
Câu này của Lăng Thiên vừa hay nói ra những suy tư trong lòng mấy người Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết, bọn họ không khỏi tập trung nhìn sang Hư Vô tôn chủ, muốn hiểu được thật ra có điều gì bí ẩn đây.
Hư Vô tôn chủ trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:
- Về vấn đề này thật ra có quan hệ rất lớn đến cảm nhận của Thiên Sát Địa Âm …
- Đủ rồi, điều muốn nói ngươi đã nói rồi, hay bây giờ hãy quay lại chuyện chính, phải kết thúc thế nào đi.
Cắt ngang lời của Hư Vô tôn chủ, Thiên Sát vẻ mặt dữ tợn, rõ ràng vô cùng không muốn bị người ta nhắc đến những chuyện trước đây.
Hư Vô tôn chủ thở dài nói:
- Đã nhiều năm trôi qua, đến lúc có quyết định chọn lựa cuối cùng, ngươi lại không muốn bộc phát hết những uất ức ngươi phải chịu nhiều năm sao?
Thiên Sát vẻ mặt đau khổ vô cùng, bật cười điên cuồng nói:
- Uất ức? Ha ha ha … Đã bao nhiêu năm rồi, ai người thật sự biết được nỗi buồn khổ trong lòng kẻ mạnh.
U Minh ma long lạnh lùng tàn khốc nói:
- Thiên Sát, chớ quên thân phận của ngươi, đừng ở đây làm mất mặt.