Lại có một tiếng khác nói vào:
- Lần này tập kích bất ngờ mặc dù chắc chắn thành công nhưng một kẻ cũng không được để lọt lưới, điều này chỉ sợ là không mấy dễ dàng gì. Trước mắt tất cả những cao thủ của chúng ta đều tham gia công kích ở đây rồi, những người còn lại cũng đã dần dần xuất hiện. Tuy nhiên nếu đối phương có thực lực thì e rằng chúng ta tuyệt đối không dễ dàng gì thôn tính được chúng.
Bỗng nhiên có một tiếng cười nhỏ vang lên, sau đó liền nói:
- Việc này ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy, ngươi thử nghĩ xem đối phương có thể dễ dàng xông ra công kích không? Cứ cho là chúng ta để nàng ta xông ra đi thì chắc chắn cũng phải hao tốn rất nhiều công lực, đến lúc đó lẽ nào chúng ta còn không tiêu diệt nổi ư? Ha ha, không nói thêm gì nữa, tốt nhất là lưu tâm một chút nữa, xem chúng ta đã có thể tìm ra món mồi ngon để gia tăng công lực được hay không...
Lục Vân phân tích kỹ lưỡng lời nói của hai kẻ vừa phát âm rồi, đồng thời chàng thử đoán xem bọn chúng đang nói từ đâu và nói về cái gì.
Từ việc phân tích tình hình trước mắt, khả năng lớn nhất mà bọn chúng nói đến chính là Phượng Hoàng thư viện, nếu như việc suy đoán này đúng thì lúc này Phượng Hoàng thư viện nhất định đang đứng trước nguy cơ bị huỷ diệt rất lớn. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến Lục Vân đã biến sắc, điều mà Lục Vân nghĩ đến trước tiên chính là nữ tử mỹ lệ Thương Nguyệt. Trong chốc lát thôi nàng có thể gặp nguy hiểm, sao mình lại có thể thờ ơ đứng nhìn được chứ!
Ánh mắt có chút lạnh nhạt, Lục Vân khẽ vuốt lên vai của con Tứ Linh thần thú rồi nói với giọng nhẹ nhàng:
- Tiểu Linh Nhi, bên kia có hai kẻ địch, ngươi đi tiêu diệt cho ta và hãy nhớ kỹ là tuyệt đối không được để phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ta sẽ đi trước một bước, ngươi tiêu diệt bọn chúng xong rồi lập tức đến tìm ta. Nhớ là không được chạy lung tung.
Tứ Linh thần thú gầm lên một tiếng nhỏ rồi cất mình bay vút lên không một vòng rồi sau đó cứ thẳng tiến vào khu rừng phát ra tiếng nói. Lục Vân vừa thả Tứ Linh thần thú, xung quanh thân mình lấp lánh quang hoa trong chớp mắt đã biến mất.
Phượng Hoàng thư viện nằm khuất trên núi Phượng Hoàng và thiết lập môn phái đã được hơn một ngàn bảy trăm năm, là đại phái duy nhất trên thế gian lấy toàn bộ Tu chân nữ nhân làm chủ, dựa vào vô thượng pháp quyết Phượng Hoàng Niết Bàn mà danh giương tứ hải. Phái này truyền đến Ngọc Vô Song đã là đời thứ chín, Thương Nguyệt được tính vào đời đệ tử thứ mười, trong vòng mấy trăm năm nay đã xuất hiện nhân tài kiệt xuất nhất đó chính là Thải Phượng tiên tử. Môn hạ của thư viện Phượng Hoàng khá nhiều, ngày đầu thành lập đồng môn sư tỷ sư muội khoảng hơn hai trăm người, trong Lục viện cũng được coi là có nhân lực dồi dào. Trong đó tu vi của Thương Nguyệt được xem là cao nhất, xưng tụng là đệ nhị kiệt xuất của Phượng Hoàng thư viện. Những người khác mặc dù không đến nỗi yếu nhưng cũng kém xa so với hai nhân tài đó. Ngoài thời Thương Nguyệt ra, trước đó những người khả dĩ có thể ngang hàng với Ngọc Vô Song chỉ có ba người, cả ba đều có tu vi khá thâm hậu, đó là sư tỷ của Ngọc Vô Song - Ngọc Vô Trần, sư muội Ngọc Vô Khuyết, cùng với quan môn đệ tử Ngọc Vô Hạ của Thải Phượng tiên tử. Bình thường Ngọc Vô Song không ở sư môn, tất cả mọi sự vụ của Phượng Hoàng thư viện đều giao cho sư tỷ Ngọc Vô Trần giải quyết. Một phần cũng là do vị sư tỷ này tính tình cẩn trọng, vững vàng, lại rất nhu hòa với người khác cho nên toàn bộ Thư viện đều được Ngọc Vô Trần quản lý rất rõ ràng mạch lạc, hoàn toàn không có gì phải lo nghĩ.
Vào một buổi sáng, Ngọc Vô Trần đang giải quyết một vài việc nhỏ của Thư viện, Chính Dục thì đi tìm sư muội Ngọc Vô Khuyết trao đổi ý kiến về việc của Thương Nguyệt. Đột nhiên trong lòng Ngọc Vô Trần xuất hiện một dự cảm bất an, nghĩ lại trong vòng mấy năm nay trong tim luôn xuất hiện điềm báo này. Ngọc Vô Trần trầm tư một lát, sau đó liền phái môn hạ triệu tập những đệ tử chủ chốt đến đại sảnh của Thư viện để thương nghị.
Sau khi tất cả đệ tử đã đến đủ, Ngọc Vô Trần nói:
- Sớm nay ta triệu tập mọi người đến đây là bởi vì trong lòng ta đột nhiên xuất hiện một điềm báo không lành, dường như sắp xảy ra một tai hoạ cho nên ta cho mời mọi người đến đây để bàn bạc một chút. Để an toàn hơn nên ta hi vọng mấy ngày tới mọi người phải chú ý kỹ lưỡng tình hình xung quanh, nếu có bất kỳ động tĩnh gì thì lập tức về báo để chúng ta chuẩn bị đối phó kịp thời. Trước mắt chưởng giáo sư muội không có ở sư môn, mọi thứ đều phải do ta thay mặt giải quyết, chính vì thế ta không muốn trong thời gian này lại xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn. Điều này thì ta tin chắc rằng mọi người đều đã hiểu cả. Lúc này thiên hạ vô cùng hỗn loạn, chính đạo muốn tập hợp được cả thiên hạ trước tiên phải lập được cơ sở vững chắc, tuyệt đối không thể như Đạo viên bị người ta phá tan được. Được như thế thì chúng ta mới có thể chiến thắng được mọi tà ác.
Sau đó từ phía bên trái, Ngọc Vô Khuyết lên tiếng:
- Sư tỷ, tỷ vừa nói trong lòng sư tỷ đột nhiên xuất hiện một điềm báo không lành, chuyện này muội cũng có chút linh cảm, liệu có thể có kẻ địch đang chuẩn bị đối đầu với Phượng Hoàng thư viện chúng ta không? Trên đường đi muội cũng suy nghĩ, Thư viện chúng ta đã lập phái nhiều năm nay rồi, mặc dù luôn trừ ma diệt quái nhưng cũng không phải là không có kẻ thù ghét. Lúc này nếu có người muốn đối phó với chúng ta thì nhất định là yêu ma của Tam giới. Nếu như chúng ta đoán đúng thì muội nghĩ rằng chúng ta phải lập tức thông báo với chưởng môn sư tỷ để tỷ ấy quay lại chủ trì.
Từ phía bên phải, Ngọc Vô Hạ nói vào:
- Sư tỷ nói cố nhiên đều có lý, muội lo lắng là nếu như chúng ta đều đã linh cảm đến nguy cơ xấu thì lúc này nên đi tìm chưởng môn sư tỷ thông báo, nhưng chỉ e là không còn kịp nữa mà thôi. Trước mắt vẫn còn hơn một nửa số người của Thư viện có mặt ở đây, muội nghĩ chỉ cần chúng ta hết sức cẩn thận thì cũng có thể đối phó lại được những kẻ địch bình thường. Nếu như thế lực của chúng rất mạnh làm chúng ta hoàn toàn không có cách nào chống lại, thì lúc đó cần phải quyết đoán từ bỏ, lấy bảo toàn lực lượng làm trọng.
Ngọc Vô Trần nói:
- Về chuyện này mặc dù trước mắt vẫn chưa thấy động tĩnh gì nhưng trong lòng ta ngày càng cảm thấy rõ rệt, chỉ e rằng nguy hiểm đang ở không xa. Theo kế hoạch hôm nay, trước hết ta sẽ phái một người đi thông báo cho chưởng môn sư muội, báo cho muội ấy biết chuyện này xem muội ấy có ý kiến gì không? Thứ hai, chúng ta phải huy động tất cả lực lượng, phải phòng ngự toàn lực, cố gắng hết sức không để cho kẻ địch một cơ hội nào. Trước mắt các cao thủ chủ chốt của Thư viện đều đã ở đây cả, bây giờ mọi người lập tức đi xem xét kỹ lưỡng xung quanh Thư viện, tìm xem có gì khả nghi không? Nếu phát hiện thì nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn.
Nói xong, ngoài Ngọc Vô Khuyết và Ngọc Vô Hạ ra, những người khác đều đứng dậy đi luôn, ai nấy gấp rút chuẩn bị đề phòng. Thoáng nhìn hai vị sư muội, Ngọc Vô Trần lên tiếng phân phó:
- Nếu như linh cảm là thực thì tất cả sẽ do ta đối phó, Vô Khuyết lập tức đưa các môn hạ đi khỏi đây, lấy bảo toàn lực lượng làm trọng. Ngoài ra, khi xảy ra chuyện thì hãy nhớ mang Thương Nguyệt đi cùng, điệt ấy là niềm hy vọng tương lai của Thư viện chúng ta, tuyệt đối không được để nó bị thương.
Ngọc Vô Khuyết nói với sắc mặt thay đổi:
- Sư tỷ, muội nghĩ hay là tỷ đưa mọi người đi, để muội ở lại đây đối phó với bọn chúng. Còn về việc của Thương Nguyệt, muội không dễ gì mà đưa nó đi được. Xét cho cùng, lần này nó bị sư thúc xử phạt, nếu như chúng ta dễ dàng để Thương Nguyệt ly khai thì chắc chắn sư thúc sẽ trách mắng, lúc đó chúng ta không dễ gì mà giải thích cho sư thúc đâu.
Nghe xong, Ngọc Vô Khuyết thở dài, Chính Dục đang định nói thì Ngọc Vô Hạ đứng bên cạnh nói tranh vào:
- Về việc này sẽ do muội đảm nhiệm, đến khi sư phụ trách tội thì muội sẽ đứng ra chịu thay. Muội muốn hỏi cho rõ ràng, hai vị sư tỷ thật sự cho rằng lần này chúng ta không chống nổi sự công kích của kẻ địch sao?
Mắt nhìn xa xăm, Ngọc Vô Khuyết nói với giọng nặng nề:
- Thì đây là linh cảm trong lòng ta, ta đã bảo với muội rồi, điều này từ trước tới nay ta chưa từng cảm thấy. Bây giờ cảm giác trong lòng ta ngày càng lớn, chỉ sợ rằng ngay hôm nay sẽ có thể xảy ra chuyện...
Vừa nói dứt lời liền thấy một đệ tử vội vàng chạy đến, thần sắc kinh hoảng nói:
- Thưa bẩm ba vị sư thúc sư bá, đã phát hiện thấy rất nhiều bọn ma thú xung quanh Thư viện, bọn chúng đang ồ ạt tấn công vào đây. Ngoài ra sư tỷ ở Sơn Hạng cũng về báo, xung quanh Thư viện đã xuất hiện rất nhiều bóng dáng của bọn ma quỷ, những hỏa trận vòng ngoài đều đang vất vả chống đỡ trước sức tấn công của chúng.
Bỗng nhiên cả ba đều đứng dậy, khuôn mặt ba người biến sắc nhìn nhau. Ngọc Vô Trần liền ra lệnh: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Chúng ta phải lập tức ra xem xét xem tình hình thế nào, nếu có thể thì cùng nhau chống lại đòn tấn công của bọn chúng, nếu không đủ sức đối kháng thì lập tức phải đưa mọi người ly khai, nhất thiết phải lấy bảo toàn lực lượng làm trọng.
Nói xong ba người lập tức chuyển thân đến Lăng Thiên Nha từ xa quan sát tình hình bọn địch.
Ánh mắt chú ý quan sát bốn phía xung quanh, Ngọc Vô Trần với sắc mặt nặng nề nói:
- Trông tình hình này, các cao thủ của Ma vực đều có mặt ở đây, tình hình của chúng ta e rằng lành ít dữ nhiều. Chỉ vì nhất thời sơ suất nên đã để cho bọn chúng thừa cơ tiến lên, không biết bọn chúng là Ma vực của giới nào, tại sao bọn chúng lại hoàn toàn không ra mặt khiêu chiến trước.
Quan sát những kẻ cao lớn đến từ Ma vực từ xa, Ngọc Vô Hạ nói:
- Có lẽ lần tấn công này là bọn chúng muốn tiến thêm một bước để giành thiên hạ. Chính vì vậy bọn chúng nếu không tiêu diệt chính đạo trước thì không có cách nào đoạt được thiên hạ, cho nên lần này bọn chúng mới bí mật phục kích chúng ta.
Ngọc Vô Trần than nhẹ, chỉ gật đầu một cách nặng nề thể hiện sự đồng ý với kiến giải của sư muội.
Nhìn các đệ tử môn hạ đang ra sức kháng lại, Ngọc Vô Khuyết giọng đầy lo lắng:
- Bọn ma thú này mặc dù chỉ được xếp vào loại Ma linh nhưng lực lượng cốt cán của chúng đều rất mạnh, điều này có thể làm cho người ta phải kinh ngạc. Đáng ngại nhất là số lượng của bọn chúng, nhìn qua cũng có thể thấy bọn chúng không ít hơn năm trăm tên. Nếu chỉ so về số lượng thì khi tiêu diệt được hết được bọn này e rằng chúng ta không còn đủ tinh lực để đối phó với bọn cao thủ phía sau.
Từ bốn phía xung quanh bọn Ma thú tiếp tục tiến vào ngày càng đông khiến các cao thủ của Phượng Hoàng thư viện phải lùi dần về phía sau dẫn dụ bọn chúng rơi vào Huyền Linh Thần Hoả trận. Trong trận chiến này Phượng Hoàng thư viện phải dùng đến kỳ trận Cửu thiên huyền linh thần hoả nhưng cũng không chống lại được kẻ địch. Lúc này hàng trăm tên ma thú nhập vào trận địa. Bỗng nhiên trận đồ phát tiếng nổ kinh hoàng, ánh sáng chói loà như ánh chớp, trời đất mịt mùng trong biển lửa.
Lúc này một tiếng hú vang lên, chín đệ tử của Phượng Hoàng thư viện xuất hiện ngay sau Huyền Linh Thần Hoả trận với tư thế trang nghiêm. Phía trước thần trận xảy ra cảnh tượng thảm thương, bọn ma thú đang dẫy dụa quằn quại vì bị lửa của Huyền linh thần hoả đốt cháy biến thành những đống tro đen.
Đang lúc môn hạ của Thư viện vui mừng khôn tả thì một hắc ảnh vô thanh vô tức xuất hiện cách Ngọc Vô Trần mười trượng, kiêu ngạo cất tiếng:
- Đáng lẽ bổn tọa không muốn xuất chiến nhưng nhìn xem các ngươi đã làm gì với thuộc hạ của ta. Thôi được, để ta giúp các ngươi sớm siêu sinh nhưng trước khi chết ta cũng không quá keo kiệt với bọn ngươi một cái tên. Lắng nghe cho kỹ đây, ta đến từ Ma vực Hắc Ám giới, một người trên vạn người, Ma Thần Trảm Ngọc.
Trong lòng đại chấn, Ngọc Vô Trần cố giữ vẻ lạnh lùng nói:
- Thì ra Ma Thần đại nhân đại giá quang lâm! Thứ cho ta vô lễ, lần này các ngươi kéo đến đây rất nhiều cao thủ, vậy có thể cho Phượng Hoàng thư viện bọn ta biết các ngươi gồm những ai để chúng ta có thể đại khai nhãn giới được hay không?