Sát khí yếu đi, đầu óc Lục Vân dần tỉnh táo lại, liền phát ra Ý Niệm Thần Ba thăm dò hình thế trước mắt. Chàng nhanh chóng nắm được một số tình huống, lòng không ngừng phân tích, cuối cùng có được một vài kết luận.
Theo tình hình trước mắt, nếu Lục Vân không tìm ra đối sách thì cuối cùng tất phải chôn xác trong thông đạo. Chàng lúc này đã hãm nhập vào tình thế tồi tệ này, làm sao có thể xoay chuyển được mới là điểm mấu chốt. Ngoài ra, giả như tạm thời có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, nhưng đối mặt với đòn tấn công như thác lũ, liệu chàng có thể nghĩ cách thuận lợi vượt qua không?
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, chính bản thân Lục Vân cũng không thể nắm rõ điều gì. Nhưng càng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ý chí chàng càng trở nên kiên cường, toàn thân phát ra niềm tin vững vàng, gắng sức chống chọi. Trước tiên Lục Vân nâng cao chân nguyên cơ thể lên cực hạn, thanh trường kiếm theo ý thức của chàng lập tức tỏa hiện ngũ sắc, uy lực vụt tăng bội phần ngăn chặn các đòn tấn công trong một phạm vi nhất định.
Dự định bước đầu đã đạt, Lục Vân tiếp tục thực hiện bước thứ hai. Chỉ thấy trường kiếm lóe lên, vụt lùi ra tận phía sau cùng của phạm vi, tạo một khoảng cách với các đòn tấn công mạnh mẽ. Kế đó, Lục Vân lợi dụng cự li ngắn này bắt đầu dồn sức tổ chức phản kích, nỗ lực nghênh chiến với thế tấn công cuồn cuộn hung hãn.
Sự thành bại lần này quan hệ đến sinh tử của Lục Vân, chàng hiểu rõ nếu không chống đỡ nổi, bản thân sẽ một lần nữa rơi vào đường cùng, lúc ấy muốn quay đầu lại cũng khó. Do vậy Lục Vân tấn công rất mãnh liệt, pháp quyết của tam phái Phật, Đạo, Nho đều được chàng mạnh mẽ dung hòa làm một, hình thành nên một luồng quang trụ ba màu vàng, xanh, đỏ từ đầu kiếm bắn ra dệt nên một tấm lưới kiếm dày đặc trong vài trượng, chống đỡ lại sự tấn công của lũ quang thú.
Ánh sáng kì lạ lóa mắt của tia sáng ngũ sắc trong đường hầm dường như mờ đi. Sức mạnh lớn lao có được từ sự dung hợp pháp quyết của ba phái cũng gây được một chút tác dụng, giúp Lục Vân tạm thời ngăn chặn được cơn tấn công điên cuồng đợt đầu. Vừa có cơ hội, Lục Vân vội thừa thắng xông lên dốc toàn lực tấn công, sau khi liên tiếp phát chiêu, xem như đã ổn định được chiến cục.
Cục thế vừa tạm yên, tinh thần Lục Vân lại trở nên trầm trọng vì chàng phát hiện bản thân tiêu hao quá nhiều chân nguyên. Tuy chàng sở hữu pháp quyết Thiên Địa Vô Cực có thể vừa tấn công vừa hấp thụ thiên địa linh khí, nhưng hiện cơ thể chàng không ở đây, thậm chí ngay cả nguyên thần cũng không phải mà chỉ tồn tại bằng ý thức, liệu chàng có thể làm được gì?
Nguy hiểm đang từng bước áp sát, lòng Lục Vân hiểu rõ nhưng không hề tỏ ra kinh hoàng lúng túng. Bình tĩnh phân tích tình thế trước mắt, Lục Vân tập trung tinh lực quan sát chiêu thức tấn công của những con quang thú kia, vốn có vẻ rất quan thuộc. Lúc đầu chàng đã có cảm giác này rồi, chỉ là thời gian quá gấp gáp không kịp suy nghĩ cẩn thận, bây giờ nghiêm túc phân tích lại, chàng bất giác ngộ ra tất cả, thầm mắng bản thân đã quá hồ đồ, khiến suýt nữa chịu mất mạng ở nơi đây.
Thì ra chiêu thức lũ quang thú kia thi triển chính là những gì Lục Vân nhìn thấy trong động lúc trước, chàng còn nhờ đó sáng tạo bộ tuyệt kĩ Bách Thú Lăng Thiên, chỉ là nhất thời quên mất. Sau khi Lục Vân hiểu rõ tình hình, mọi chuyện đều biến đổi, chàng thu lại các loại pháp quyết của bản thân, thi triển kì học Bách Thú Lăng Thiên, dùng chính mâu của nó đâm vào thuẫn của nó. Cứ như vậy, Lục Vân mau chóng tìm được điểm đột phá, với tuyệt kĩ Bách Thú Lăng Thiên hiệp trợ, sau một khoảng thời gian khá lâu cuối cùng cũng xông qua được cửa ải này.
Quay nhìn lại đoạn đường gian khổ vừa trải qua, Lục Vân vô cùng cảm khái, quả là vạn sự đều do duyên. Không có kinh nghiệm bên ngoài động lúc trước, không có tuyệt kĩ tự sáng tạo Bách Thú Lăng Thiên thì cho dù bản thân biết bao nhiêu pháp quyết cũng chẳng thể vượt qua thông đạo. Nói thì đơn giản, nhưng sự xảo diệu bên trong khiến người ta khó mà tưởng tượng, nếu không phải duyên phận, làm sao có thể sáng tạo Bách Thú kì học, tìm ra bí mật của cánh cửa thuỷ tinh, vượt qua đường hầm thần bí khôn lường này?
Sau giây lát trầm tư, Lục Vân điều khiển trường kiếm tiếp tục tiến lên thăm dò bí ẩn. Con đường trước mắt vẫn muôn màu muôn vẻ, điểm khác biệt là không có sự đột kích của quang thú, nhưng lại có thêm những quang phù cổ quái. Tốc độ Lục Vân không hề nhanh, chàng đang tìm hiểu xem những quang phù đó phải chăng ẩn chứa bí mật hoặc điều gì hung hiểm để từng bước chuẩn bị.
Thông qua sự thăm dò và phân tích của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân cảm thấy thật kì quái, những quang phù kia dường như là một loại pháp quyết của Yêu vực. Điều này khiến Lục Vân rất kinh ngạc, có thể bảo tồn pháp quyết trong dị giới thần bí này quả không phải là việc đơn giản. Ai tạo tất cả những thứ này, chẳng lẽ ngay từ khi Yêu vực hình thành, những thứ này đã tồn tại rồi, hay tất cả do một thiên tài nào đó của Yêu vực đã tạo ra? Không thể đoán ra kết quả, cũng chẳng hiểu rõ những quang phù kia, Lục Vân liền gia tăng tốc độ để tránh đêm dài lắm mộng. Truyện Sắc Hiệp -
Xuyên qua một đoạn thông đạo, Lục Vân đi đến một hang động u tối mờ mịt. Đứng yên phân tích tình hình xung quanh, chàng phát hiện giữa màn khói sương ẩn chứa rất nhiều luồng khí tức, tựa như có vô số sinh linh bé nhỏ đang tồn tại trong đám mây mù. Những luồng khí ấy mạnh có yếu có nhưng không quá cách biệt, cho thấy sự khác nhau giữa chúng không lớn, điều này khiến Lục Vân nghĩ lại một sự việc trước đây.
Còn nhớ trước cuộc Lục viện hội võ, Lục Vân thâm nhập Tuyệt Âm cốc, tới một hắc vực thần bí, khi tiến vào từng bị những luồng khí không rõ ràng tấn công. Lúc đó chàng cho rằng đấy là yêu vật hoặc sinh linh, sau mới biết chỉ là một ít khí mang, chuyện này chàng vẫn chưa hiểu rõ, không ngờ hôm nay lại gặp tình huống tương tự ở đây. Tuyệt Âm cốc ngày đó là nơi hội tụ của yêu vật, hôm nay nơi này lại là chốn thần bí nhất Yêu vực, hai địa điểm có rất nhiều điều tương đồng, vậy những luồng khí tức nhỏ bé ở đây liệu có giống trong Tuyệt Âm cốc?
Đoán được đôi phần, trước tiên Lục Vân bố trí một luồng khí phòng ngự bao quanh thân kiếm, sau đó bay vào trong đợi xem kết quả. Chỉ nháy mắt, vô số luồng khí tức tứ phía chen chúc xông tới với tốc độ kinh người, ngấu nghiến những tia hào quang màu xanh nhạt tỏa ra quanh thần kiếm. Nhận thấy những luồng khí ở đây cũng là một loại khí mang chứa yêu khí nhiều hơn so với loại ở Tuyệt Âm cốc, trong lòng Lục Vân đã có kết luận.
Về thực lực, khí mang trước mắt không mạnh, nhưng điều đáng sợ là ở số lượng, tốc độ ngấu nghiến chân nguyên của chúng và cả độ dài của đoạn đường. Muốn vượt qua đường hầm này phải không ngừng thi triển lồng khí bảo vệ, một tầng bị thôn tính thì phải tăng thêm một tầng, mười tầng bị nuốt gọn thì phải tăng thêm mười tầng. Đây hoàn toàn là một trận chiến về sức bền, người võ công không cao quyết chẳng thể xông qua.
Nghĩ đến đấy, Lục Vân hiểu thời gian chính là sinh mệnh, bản thân càng mắc kẹt ở đây lâu thì càng nguy hiểm, chàng nhanh chóng di chuyển, vừa dùng tốc độ rất nhanh bay về phía trước vừa gia tăng thêm độ dày của lồng khí bảo vệ bên ngoài cơ thể, tận sức mong vượt qua đoạn đường chết chóc. Trong khi bay, Lục Vân phát hiện hang động này rất dài, lồng khí bảo vệ quanh thân đã bị khí mang liên tục phá vỡ đến năm mươi ba tầng, nhưng trước mặt chàng vẫn chỉ là một màu đen u ám, không hề có dấu hiệu đột phá.
Lục Vân tăng tốc phi hành, những đám mây hai bên dường như lùi lại cùng tốc độ, khí mang vẫn liên tục thôn tính chân nguyên cộng với mây mù tứ phía khiến chàng cảm giác như không hề chuyển động, thời gian như dừng lại. Lúc đầu Lục Vân còn chưa thấy gì, nhưng thời gian lâu dần, chàng phát hiện đoạn đường hầm này gây cho người ta một cảm giác bất lực, khiến họ mong muốn bỏ cuộc. Cảm giác này giống như rơi vào biển lớn, vùng vẫy giữa đại dương mênh mông không bến bờ, nỗi tuyệt vọng mạnh đến mức làm tâm trạng người ta hoảng hốt.
Nghĩ đến đây, Lục Vân chợt lóe lên một ý niệm, trong đoạn đường hầm quỷ bí này, ngoài khí mang thôn tính chân nguyên ra, phải chăng còn tồn tại một sức mạnh làm tiêu tan ý chí? Nếu vậy, tất cả những điều trước mắt phải chăng là ảo giác, hoặc những đám mây mù trong bóng tối âm u kia còn ẩn giấu một loại trận pháp nào đó khiến cho người ta cứ phải quanh quẩn bên trong. Vừa suy đoán, Lục Vân lập tức huy động Ý Niệm Thần Ba, dùng sức mạnh quỷ bí thăm dò xung quanh.
Lúc đầu Ý Niệm Thần Ba không điều tra được gì, sau đó Lục Vân điều chỉnh lại tần số, mở rộng phạm vi gấp mười lần, không lâu sau đã thu được một số thông tin hữu dụng có thể phân tích được kết quả nhất định. Toàn thể đám sương mù này giống như có sinh mệnh, những khí mang bé nhỏ kia chẳng qua chỉ là một bộ phận do nó tạo nên và khống chế mà thôi.
Theo tình hình bên ngoài, Lục Vân đoán trong đám sương mù này không hề có sự tồn tại của sức mạnh tiêu diệt ý chí. Song khí mang xung quanh thì vẫn theo một quy luật nhất định, một bộ phận thôn tính chân nguyên của Lục Vân, một bộ phận khác liên hợp lại tạo nên một trận pháp giữa đám mây mù, không rõ ràng nhưng rất hiệu quả, giữ Lục Vân bên trong. Chính vì vậy, Lục Vân đã bay một lúc lâu vẫn ở trongvòng vây sương mù, khó có thể thoát khỏi sự vây hãm của chúng.
Điều tra ra nguyên nhân, Lục Vân lập tức dừng lại không tiến về trước nữa, trong lòng toan tính ứng phó với nguy cơ trước mắt. Đối với trận pháp, chàng nhờ Ý Niệm Thần Ba trợ giúp nên chẳng có chút khó khăn, chủ yếu bây giờ chính là việc chàng có thể trụ được bao lâu trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, chân nguyên đang tiêu hao nhanh chóng, lại không nắm được tốc độ phá trận.
Nghĩ đến thời gian, Lục Vân không do dự nữa, vừa thăm dò nguyên lí của trận pháp để phân tích phá vây, vừa điều chỉnh chân nguyên, phân phối điều hòa cả sức mạnh tấn công và phòng thủ, sau đó lập tức phát động tấn công. Trong sương mù chỉ thấy thanh quang lóe lên, trường kiếm xoay tròn một vòng rung động dữ dội, những luồng quang hoa xanh đỏ trên bề mặt bay ra như mưa biến thành hàng trăm ngàn nhát kiếm ở cách xa thân kiếm vài trượng, theo sự điều khiển của chủ thể thân kiếm bắt đầu phân ra tứ phía, hình thành một Ngũ Hành kiếm trận.