Thương Nguyệt kinh hãi, cảm thấy thất vọng hoàn toàn, vừa đỡ Trương Ngạo Tuyết nằm xuống vừa hỏi:
- Không biết phương pháp thứ hai của đại sư là phương pháp như thế nào?
Cửu Dã không đáp, đến ngồi bên bàn, giọng khó chịu nói:
- Đi mở cửa đi, kêu mọi người cùng tiến cả vào.
Thương Nguyệt cũng đã ít nhiều biết được tính khí kỳ lạ của lão, không vội nóng nảy hỏi dồn, theo lời mở cửa gọi mọi người tiến vào.
Vừa vào cửa, Tĩnh Nguyệt đại sư liền nắm lấy tay Thương Nguyệt gấp gáp hỏi:
- Thế nào rồi, cứu tỉnh được không?
Thương Nguyệt thở dài lắc đầu, rồi theo bà đến trước giường.
Đợi mọi người thay nhau xem xét xong, Cửu Dã hung hăng nói:
- Đừng nhìn nữa, nếu thành công rồi thì lão phu còn ngồi đây nữa sao? Bây giờ biện pháp thứ nhất đã thất bại, nếu muốn cứu nàng ta tỉnh lại, chỉ còn cách mạo hiểm sử dụng biện pháp thứ hai mà thôi. Sở dĩ gọi là vu thuật và tế thiên kì phúc () có quan hệ là vì cả hai đều cần cúng tế một ít vật sống, người bị đả thương thường có biểu hiện cho thấy có một loại tinh thần dị lực vô hình có khả năng khống chế tâm thần người đó làm người đó bị hôn mê. Để làm được biện pháp thứ hai, cần thiết phải nghe theo sự phân công của ta, chuẩn bị vật sống để cúng tế, lại tìm một căn phòng ở nơi kín đáo, không một người nào được gây nhiễu loạn để ta an tâm thi triển pháp thuật hy vọng có khả năng cứu tỉnh cô ta.
Nghe vậy, Liễu Tinh Hồn đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy mọi người tỏ vẻ lo lắng, sợ mọi người phản ứng sai lầm, không kiềm được mở miệng hỏi:
- Cửu Dã đại sư có đề xuất cần những thứ gì đi nữa cũng chỉ muốn cứu tỉnh bệnh nhân. Điều kiện thế nào chúng ta cũng sẽ tận lực thỏa mãn, các người nói có phải vậy không?
Mọi người nghe vậy cùng phân vân gật đầu, ánh mắt nhìn Cửu Dã dò hỏi.
Cửu Dã đứng dậy nói:
- Vừa rồi thi triển pháp thuật làm ta bị nội thương, ta cần khoảng hai thời thần điều tức mới có thể hồi phục. Trong thời gian đó, các ngươi hãy chuẩn bị kỹ hai điều kiện, thứ nhất là vật sống để tế, thứ nhì là tìm một căn phòng tĩnh lặng. Đợi khi ta đã hồi phục thương thế, chiều nay sẽ quay lại trị liệu cho nàng ta.
Nói rồi liền đi ra phía cửa, dự định quay về phòng điều tức.
Thương Nguyệt lắc mình đến cản Cửu Dã lại, trầm giọng nói:
- Đại sư đoan chắc cứu tỉnh được Ngạo Tuyết mấy phần?
Cửu Dã ánh mắt trở nên lạnh lẽo giận dữ nói:
- Chỉ cần ngươi theo lời ta sắp xếp mà thực hiện, ta tự có mười phần đoan chắc cứu nàng ta tỉnh lại. Chỉ có điều muốn được tỉnh táo như xưa thì còn phải trông vào vận khí của cô ta, điều đó thì năm ăn năm thua. Rồi đó, tránh sang một bên, đừng cản đường ta đi.
Thương Nguyệt dời sang sáu xích nhường đường cho lão, ánh mắt hoài nghi nhìn theo thân ảnh Cửu Dã, trong đầu thấp thoáng chút bất an. Quay lại, nàng thấy Tĩnh Nguyệt đại sư và Càn Nguyên chân nhân cùng Liễu Tinh Hồn hòa hoãn đối thoại, cả hai nhờ lão nói mấy lời khen ngợi trước mặt Cửu Dã để việc cứu tỉnh Trương Ngạo Tuyết có thêm phần thuận lợi. Thấy vậy, Thương Nguyệt than nhẹ một tiếng rồi bỏ qua ba người quay vào bên trong phòng, lại thấy Lý Hoành Phi và Tất Thiên đang đứng trước giường, cả hai đang quan hoài nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ trắng bệch.
Cả nửa ngày, Liễu Tinh Hồn đi rồi, mọi người lại tụ tập trong phòng, tâm tình mọi người rất trầm trọng, ai cũng không nói một lời.
Có lẽ, lúc này không nói là vì không biết nói gì, trong lòng mọi người còn có chuyện gì chăng?
Giữa lúc trầm mặc như vậy, Hứa Khiết mở miệng nói:
- Mọi người đừng như thế nữa, chuyện đã đến nước này thì có lo lắng cũng vô dụng, chúng ta hãy quay về chuẩn bị mọi thứ để chiều nay Cửu Dã đại sư thi triển pháp thuật.
Một lời điểm tỉnh làm cho mọi người đang ưu uất liền tỉnh lại, nhanh chóng tính đến việc rời đi, chuẩn bị những điều kiện cần thiết cho việc cứu tỉnh Trương Ngạo Tuyết. Nhưng chính vào lúc này, Thương Nguyệt mở miệng nói:
- Mọi người đừng vội, ta có một chuyện muốn thương lượng với mọi người. Không biết mọi người có lưu ý không, Cửu Dã này thật là cổ quái, trên người hắn lại có rất nhiều khí tức tà môn, không giống như chúng ta. Không biết vì chuyện gì, trong lòng ta vô cùng bất an, làm cho ta có thể cảm thấy rõ ràng có chuyện phát sinh.
Hứa Khiết đến bên cạnh nàng an ủi:
- Sư tỷ, người chắc là do quá quan tâm đến Ngạo Tuyết rồi, một khi tâm tình bấn loạn thì cũng có thể sinh ra cảm giác như vậy. Thật ra mọi người chúng ta cũng như thế nên đều hiểu rõ tâm lý này.
Mọi người nghe thấy liền gật đầu tán đồng với lời nói của Hứa Khiết.
Nhưng Thương Nguyệt lắc đầu nói:
- Không giống như muội nói đâu, ta rất bình tĩnh, tất cả mọi người cũng phải bình tĩnh, vậy mà lòng ta vẫn vô cùng bất an. Ta nghĩ chỉ có một biện pháp, không cần biết mọi người ở đây có đồng ý hay không, ta cũng muốn nói ra.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Tĩnh Nguyệt đại sư hỏi:
- Thương Nguyệt, con biết gì thì nói ra đi, ta tin rằng mọi người cũng có tâm tình giống nhau, vì Trương Ngạo Tuyết, thế thì cũng phải nhận ra và hiểu rõ.
Thương Nguyệt nhìn qua từng người, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Ta nhận thấy chúng ta nên cự tuyệt yêu cầu của Cửu Dã, không nên mạo hiểm như thế.
- Cái gì!
Mọi người kinh hãi nhìn Thương Nguyệt, hoàn toàn bất ngờ, không nghĩ được nàng lại nói những lời như thế.
Hứa Khiết nắm chặt tay Thương Nguyệt, hỏi lại cho rõ:
- Sư tỷ, vì sao tỷ lại nghĩ như vậy? Hiện nay Cửu Dã chính là khả năng duy nhất cứu tỉnh Ngạo Tuyết. Nếu chúng ta từ bỏ thì còn có cách nào cứu tỉnh Ngạo Tuyết đây? Mặc dù lão nói có nguy hiểm, nhưng cũng còn hy vọng mà.
Mọi người liên tiếp gật đầu tán thành lời nói của Hứa Khiết.
Thương Nguyệt phản bác lại:
- Ta đã nói là ý nghĩ này cũng không rõ vì cái gì, ta chỉ cảm thấy nên làm như vậy. Lúc nãy khi Cửu Dã thi triển pháp thuật, ta đã liên tục theo dõi lão, lúc đó trong lòng đột nhiên có một ý niệm, tiếc là quá yếu ớt nên không cách nào nắm bắt được. Hơn nữa, theo những gì Cửu Dã đã nói, Ngạo Tuyết hôn mê là do đại não bị thụ thương, bị vu thuật cổ quái chế ngự, về phương diện tinh thần dị lực thì ngoài Cửu Dã ra, trên thế gian vẫn còn có một người có thể cứu tỉnh nàng, đó chính là Lục Vân!
Nghe đến tên Lục Vân, mọi người đều biến đổi sắc mặt, trước hết có mấy phần mong đợi, lại mấy phần nhớ nhung, một hồi lâu cũng không ai nói lời nào.
Một lúc sau, Tất Thiên phá vỡ không khí lúng túng, nhẹ giọng than:
- Cho dù Lục Vân có khả năng cứu tỉnh Trương sư muội, nhưng hiện tại huynh ấy cũng không có cách nào đến kịp, cũng không dám đến. Trương sư muội thì vẫn cứ như thế, Lục Vân cũng không có cách gì lại gần, như vậy chẳng lẽ để Trương sư muội hôn mê bất tỉnh hoài sao?
Thương Nguyệt cười khổ nói:
- Ta biết vậy, chỉ là ta kiên trì theo phương pháp này, hy vọng sư thúc các người cũng đồng ý. Nếu không đồng ý cũng có thể cho ta ít thời gian, tạm thời không cần Cửu Dã thi triển biện pháp thứ hai.
Tĩnh Nguyệt đại sư lộ vẻ khó khăn, trầm ngâm nói:
- Tâm ý của con thế nào chúng ta đều hiểu rõ. Chỉ có điều tính khí Cửu Dã ra sao con cũng đã thấy qua, ta sợ một khi đã cự tuyệt rồi sau này quay lại tìm lão nhờ ra tay cứu giúp lão lại không chịu. Hơn nữa, nếu tính đến việc cự tuyệt, cũng phải tìm cho được lý do chính đáng.
Thương Nguyệt nghiêm sắc mặt lại, nghiêm túc nói:
- Nếu sư thúc đã hiểu rõ tâm ý của con, thì xin người tin con thêm một lần, tạm thời không cần đáp ứng yêu cầu của Cửu Dã. Còn về lý do thì rất đơn giản, chỉ nói cần xem xét thận trọng, hy vọng tránh việc quá mạo hiểm, phòng ngừa chuyện Ngạo Tuyết khi tỉnh lại mà thần trí lại không tỉnh táo, thậm chí có thể có hiện tượng mất trí nhớ. Như vậy, cứu tỉnh tỷ ấy thì có ích gì?
Mọi người nghe vậy đều thở dài, đối với lời nói của nàng thấy rất hợp lý, không ai mong Trương Ngạo Tuyết trở nên như thế cả.
Lắc đầu mà nét mặt đau thương, Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn sư huynh, nhẹ giọng nói:
- Huynh thấy sao? Dù gì thì Ngạo Tuyết cũng là môn hạ của Dịch viên, mọi người nên thương lượng thêm.
Càn Nguyên chân nhân suy nghĩ một lát nhẹ giọng nói:
- Thật ra lời của Thương Nguyệt cũng có đạo lý, chúng ta cứ mãi nhìn vào hy vọng hiện nay, trong lòng chỉ nghĩ đến việc Cửu Dã có thể cứu tỉnh Ngạo Tuyết, chứ không nghĩ đến việc sau khi Ngạo Tuyết tỉnh lại sẽ như thế nào. Nhưng điều đó có thật thuận lợi không hay phải trông chờ vào vận may? Ta nghĩ mọi người nên suy nghĩ thật kỹ. Bây giờ Thương Nguyệt đã đề xuất như vậy, lại kiên trì với chuyện đó, mọi người cũng xem xét lại cho rõ rồi chúng ta quyết định lại cũng tốt.
Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng đều nhẹ gật đầu, vì vậy chuyện đó tạm thời đình lại quyết định sau.
Buổi chiều, Kiếm Vô Trần đi ra khỏi phòng mình, tìm liên minh đệ tử hỏi han về bệnh tình của Trương Ngạo Tuyết. Sau khi đã hiểu được đại khái, Kiếm Vô Trần cho đệ tử rời đi, một mình tự nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Nhìn theo hướng tích cực của tình huống mà nói, chiều hôm nay có khả năng tỉnh lại, sau đó nghỉ ngơi một hai ngày, rồi lúc đó mới có thể rời đi. Thật là đáng tiếc ….
Trong đại điện, Phong Lôi chân quân và Thiên Túc đạo trưởng đang nhàn rỗi đàm luận, ba người gặp nhau liền chào hỏi, Kiếm Vô Trần nói:
- Hai vị tiền bối có chuyện gì muốn cùng ta thương nghị hay không?
Phong Lôi chân quân nói:
- Lực lượng chủ yếu của liên minh đã đi rồi. Vì vậy để đề phòng chuyện bất ngờ, bọn ta đang thương lượng xem có cần tăng cường cảnh giới bên ngoài không. Hơn nữa, Lục viện môn hạ ở đây cũng không có chuyện làm thích hợp, ta thấy nên giao cho họ công tác nào đó, xốc lại tinh thần của họ, nếu có ai hỏi gì thì nói do thấy bọn họ còn nhìn về quá khứ, thay đổi hoàn cảnh có thể tốt hơn.
Kiếm Vô Trần ánh mắt lay động, nhìn Thiên Túc đạo trưởng hỏi:
- Tiền bối thấy thế nào?
Thiên Túc đạo trưởng mặt không chút biểu hiện bình thản nói:
- Suy nghĩ của ta cũng không khác biện pháp của chân quân nhiều. Chỉ có điều về phương diện đối ngoại, cá nhân ta nghĩ không ra biện pháp thích hợp nào thật rõ ràng, đặc biệt là phòng ngừa người nhận ra thì lại không tốt. Hơn nữa, sáng sớm hôm nay Diệp minh chủ các người vừa mới đi, lúc này chúng ta lại lập tức phái Lục viện môn hạ theo sau, thời gian như vậy dường như có phần quá gấp, đồng thời cũng không có chuyện gì cần thiết.
Kiếm Vô Trần cười nói:
- Tiền bối nói quá rồi, ta cũng đã nghĩ để qua khỏi một hai ngày rồi quay lại đề xuất chuyện này. Bây giờ chúng ta cũng nên đi quan sát chung quanh, tùy tiện hỏi lại tình hình Dịch viên môn hạ, xem xét bệnh tình Trương Ngạo Tuyết thế nào rồi.
Phong Lôi chân quân nhẹ gật đầu, Thiên Túc đạo trưởng nhìn hắn một chút rồi cả hai đứng dậy theo sau hắn ra ngoài.
Vừa đến phòng Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần nhìn vào thấy Tĩnh Nguyệt đại sư và Thương Nguyệt ở bên cạnh giường, Lý Hoành Phi ngồi một bên. Ba người thấy hắn đã đến cùng đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt đầy ưu tư.
Quét mắt qua ba người, Kiếm Vô Trần dừng lại ở khuôn mặt Thương Nguyệt một chút, mở miệng an ủi:
- Đừng quá lo lắng, chúng ta tin chắc Trương Ngạo Tuyết sư muội có khả năng bình an tỉnh lại.
Nói rồi liền tới trước giường, nhìn người đang nằm im lìm trên giường, trong mắt ánh lên vẻ lưu luyến.
Ngừng trong giây lát, Kiếm Vô Trần nói nhỏ nhẹ:
- Thấy mặt muội ấy vẫn bình an, giống như đang ngủ. Muội ấy chỉ là đang ngủ, thật sự làm cho nhiều người quan tâm quá.
Bình tĩnh lại, Kiếm Vô Trần quay người hỏi:
- Nghe nói dị nhân Cửu Dã sẽ quay lại chữa trị cho Trương Ngạo Tuyết, các người cũng không nên quá lo lắng. Nếu có chuyện gì cần phải làm, ta tự nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ mọi người. Cũng tốt, các người cũng đã không nghỉ ngơi quá lâu rồi, đừng tự hủy hoại mình. Đợi khi Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại rồi ta sẽ quay lại thăm muội ấy.
Ghi chú:
Tế thiên kì phúc = cúng trời để mong nhận được ban phúc ~ cúng sao cầu phúc