Bắc Phong cáu kỉnh nói:
- Bớt đi những lời sáo rỗng! Ngươi còn không nói nhanh vào chủ đề chính!
Bạch Vân Thiên giật mình, nhãn thần cổ quái nhìn Bắc Phong đáp:
- Ngươi từ Tây Vực đến, chiếu lý thì ngươi hẳn phải lãnh đạm với chuyện này mới đúng, sao lại trở nên nóng nảy như vậy? Thật là kỳ lạ! Thôi! Ta nói đây, lần này là đi thẳng vào chủ đề chính. Có lẽ lần này Lục Vân sợ là đã lâm vào tình trạng lành ít dữ nhiều rồi.
Thần sắc Dương Thiên lạnh lại, cất giọng chất vấn:
- Nghe ngữ khí của ngươi hẳn cũng không hoàn toàn biết rõ?
Bạch Vân Thiên thản nhiên đáp:
- Quả thật ta không biết chắc bởi vì ta đến đây rồi, rất nhiều sự việc chỉ nghe nói, hoàn toàn không có chính mắt trông thấy. Nhưng theo như ta biết. lần này Lục Vân đích thực gặp nguy hiểm bởi vì Kiếm Vô Trần ngầm thi triển độc kế, lợi dụng lúc thần trí Trương Ngạo Tuyết còn lú lẫn muốn cưới cô ta để dẫn dụ Lục Vân vào tròng.
Dương Thiên tỏ vẻ không hiểu bèn hỏi lại:
- Cho dù là như vậy, Kiếm Vô Trần tuyệt không có khả năng đả thương được Lục Vân.
Bạch Vân Thiên cười khổ:
- Đúng, nếu luận về tu vi thì tên Kiếm Vô Trần không thể làm cho Lục Vân bị thương. Nhưng các ngươi lại không biết, hắn may mắn được Thông Linh điểu chỉ dẫn mà lấy được thần khí chí cường Hậu Nghệ thần cung. Chuyện này ngoài ta, ngay cả bọn Thiên Kiếm Khách cũng không biết. Ngươi nói xem Lục Vân vì cứu người yêu Trương Ngạo Tuyết thì kết quả sẽ như thế nào?
Vừa nghe chuyện này thần sắc Dương Thiên biến hẳn, tâm tình có phần kích động. Bắc Phong cũng thất kinh hô lớn:
- Hậu Nghệ thần cung! Đúng như những lời ngươi nói, Lục Vân thực sự gặp nguy hiểm rồi.
Bạch Vân Thiên vẫn cười to mấy tiếng rồi vui vẻ nói:
- Bây giờ hai ngươi mới chịu tin à?
Dương Thiên từ từ nén kích động, bình tĩnh cất tiếng:
- Ma thần tông chủ đã có lời thì tự nhiên không thể là giả được. Bây giờ ngươi muốn hỏi điều gì thì cứ hỏi, chỉ có điều đáp án có lẽ sẽ khiến ngươi cảm thấy khó vừa lòng.
Lông mày Bạch Vân Thiên nhíu lại rồi mở miệng cười nói :
- Không hề gì! Ngược lại ta từ việc thấy các ngươi ngồi ở nơi đây để khởi sự đã biết không thể hỏi được tin tức hữu dụng rồi. Ngươi cứ nói tình huống phát sinh ở đây cho ta xem!
Dương Thiên nhìn chăm chú vào mặt hắn ngờ vực nói:
- Với thân phận Ma thần tông chủ như ngươi lẽ ra không thể ra mặt truyền bá những điều không tốt này.
Bạch Vân Thiên cười hắc hắc một tiếng, tự trào lộng mình nói:
- So với kiểu Chánh Đạo cao thủ như Kiếm Vô Trần, ta còn có phần lương thiện hơn đó.
Dương Thiên nghe những lời này nhất thời ngớ người ra, sau đó xuất hiện nụ cười trên gương mặt. Kế bên Bắc Phong cất giọng ngạc nhiên:
- Không thể nghĩ được về phương diện này ngươi đúng là rất lương thiện.
Vẻ mặt Bạch Vân Thiên trở nên ngây ngốc, sau đó lập tức cất tiếng cười to:
- Không dám, không dám, dĩ nhiên so sánh với Bắc đại hiệp đích thực là còn kém xa.
Bắc Phong hơi lặng đi rồi cũng cười to, cả ba ở trên đỉnh núi cùng nhau cười ha hả.
Nửa ngày sau, Dương Thiên ngưng cười lãnh đạm cất tiếng:
- Được, còn phải nói qua tình hình ở đây. Chúng ta có mặt ở nơi này đã vài ngày, đã từng ba lần tìm cách âm thầm tiếp cận nhưng đều bị phát hiện mà mãi vẫn chưa hiểu được nguyên nhân tại sao. Đối phương cũng quái lạ, chúng đều không có hành động gì miễn là bọn ta đừng tìm cách đến gần. Chính vì thế đến giờ chúng ta chỉ có thể đứng xa xa tập trung quan sát tình thế bọn chúng. Hôm nay, tình hình có chút khác thường, bởi bọn ta thấy tất cả bọn chúng đều tụ tập ở bên ngoài ngôi từ đường kia.
Bạch Vân Thiên chỉ về ngôi từ đường hỏi:
- Nơi kia có nhiều người tụ tập hẳn không phải là một nơi bình thường, đúng không?
Dương Thiên ngữ khí có phần kỳ lạ tiếp lời:
- Đích xác đó không phải là nơi bình thường bởi nơi đó thờ phụng Vu Thần.
Bạch Vân Thiên vẻ mặt hơi biến đổi, trầm giọng nói:
- Nếu như thế có thể nói hôm nay đã có phát sinh sự tình rồi.
Dương Thiên gật đầu không nói gì, Bắc Phong lại nói:
- Rõ ràng sự tình như thế, liếc qua cũng đã thấy còn hỏi gì nữa?
Bạch Vân Thiên nhìn Bắc Phong với ánh mắt cổ quái đáp:
- Nghe nói lần trước ở Nhã viên, cả người ngươi giá lạnh như một khối băng đâu có giống bốc lửa như hôm nay.
Bắc Phong hừ một tiếng khẽ, liếc sơ qua Dương Thiên rồi bất bình nói:
- Ai ngu ngốc nghe theo lời đó sống cũng không lâu, cũng sẽ gặp nhiều chuyện nóng nảy.
Bạch Vân Thiên nghe thấy bèn cười lớn vài tiếng, đưa mắt nhìn Dương Thiên không nói một lời nào. Cứ như thế, cả ba người chìm trong trầm mặc, tất cả ánh mắt đều tập trung vào ngôi từ đường ở phía xa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, vầng thái dương cũng đã dần lên đến đỉnh đầu.
Lúc đó, Vu tộc từ trước đến giờ mãi yên ắng chợt có động tĩnh, chỉ thấy tộc nhân ở đó đều quỳ trước từ đường, vừa khấu bái, vừa niệm những câu chú cổ quái, nhưng âm thanh phát ra hài hòa thống nhất, thật sự rất nghiêm trang, chỉnh tề.
Trước cửa từ đường, có sáu thân ảnh nổi bật, quỳ theo hàng một hai và ba hướng vào cửa, miệng tụng niệm vu ngữ, toàn thân ẩn hiện lớp lớp quang mang vô cùng quỷ dị với màu xám chủ đạo.
Chỉ tay về phía sáu thân ảnh, Bạch Vân Thiên hỏi:
- Đó có phải là những đại vu sư của Vu tộc?
Bắc Phong không khách khí trả lời Bạch Vân Thiên:
- Đúng là mấy tên súc sinh sắp chết, tên nào cũng có khí tức cổ quái, pháp thuật vô cùng quỷ dị. Bọn ta đã từng chạm trán với chúng một lần, quả thật không hề đơn giản một chút nào.
Bạch Vân Thiên tâm thần run lên, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói tu vi bọn chúng đủ để đối đầu với các ngươi sao?
Bắc Phong nói:
- Không phải là tu vi, mà vu thuật cổ quái. Bọn chúng có thể huy động khí lực của toàn tộc nhân tập trung thành nguồn sức mạnh khổng lồ để để đối phó chúng ta. Hơn nữa, ngay thời khắc nguy hiểm nhất từ trong từ đường phát ra một luồng sức mạnh vô cùng thần bí khó dò đẩy lùi chúng ta đi cả vài dặm.
Vẻ mặt Bạch Vân Thiên kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Nếu như thế thì muốn đến gần từ đường thật sự sẽ không dễ dàng chút nào. Huyền Phong môn có thực lực mạnh mẽ như vậy, e rằng tình huống sau này khó mà nói trước được.
Nghe những lời này, Dương Thiên ngẩng đầu cất tiếng:
- Ta nghĩ rằng hôm nay là cơ hội tốt nhất, chỉ có điều kết quả khó có thể dự liệu trước. Còn nữa, thực lực mạnh mẽ trước mắt có lẽ không thuộc về Huyền Phong môn mà nó thuộc về Vu tộc.
Bắc Phong giật mình nói:
- Lời nói của ngươi sao quái lạ vậy, Huyền Phong môn không phải cũng là Vu tộc sao, lẽ nào...
Bạch Vân Thiên cắt ngang lời hắn, gật đầu tán đồng:
- Suy đoán của Dương Thiên rất có khả năng. Bí mật Huyền Phong môn chúng ta ai cũng không thật sự rõ, chỉ biết nhờ có Lí Trường Xuân mà xuất hiện, còn Vô Tâm chính là Huyền Phong môn chủ. Nhưng mối quan hệ bên trong của bọn chúng với Vu tộc rốt cuộc như thế nào thì không ai biết được. Chính vì thế bọn người này và Huyền Phong môn, hay là Lí Trường Xuân và bọn chúng ngoài mặt bằng lòng, trong bụng mưu tính khác, cũng chỉ là chuyện có giá trị lợi dụng mà thôi.
- Nếu vậy chúng ta không thể ....
Đang muốn nói hết nhưng một suy nghĩ thoáng qua khiến Bắc Phong im bặt, vội vã dừng lại không nói thêm lời nào.
Trong lòng Bạch Vân Thiên hiểu được nhưng khi hắn còn không rõ, mục quang liền tập trung vào hành động của mọi người Vu tộc, trong mắt hắn ẩn ước quang mang kỳ dị.
Dương Thiên liếc nhìn hắn một lúc, sau đó dời mắt đi nơi khác, lãnh đạm nói:
- Tông chủ đang nghĩ gì thế?
Bạch Vân Thiên cười đáp:
- Ta nghĩ điều ngươi đang nghĩ.
Dương Thiên mỉm cười vu vơ rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Tông chủ như vậy đã khẳng định biết rõ trong tim ta đang nghĩ gì sao?
Ngữ khí của Bạch Vân Thiên có phần kỳ dị trả lời:
- Nếu ta không biết thì tại sao lại đến đây?
Dương Thiên không nói lời nào, lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc, Bạch Vân Thiên thật sự biết sao? Kế bên, Bắc Phong lúc này cũng yên lặng một cách lạ thường. Điệu bộ nóng nảy trước đó của hắn đã không còn thấy nữa, dường như hắn đã trở về như trước đây.
Trầm mặc, lần thứ hai lại xuất hiện, cả ba người lúc này chìm vào những suy tư của riêng mình nhưng lúc này tình hình Vu tộc đột nhiên nảy sinh biến hóa.
Bên ngoài từ đường, người quỳ đầu tiên chính là Đại vu sư Hách Triệt lúc này đứng dậy, nhìn nhìn vào cánh cửa to lớn của từ đường, rồi quay lại nói với mọi người:
- Những thần dân của Vu Thần, dùng tấm lòng thành kính của chúng con, hoanh nghênh đón chào Vu thần, vị thần thánh tối cao nhất trong lòng chúng con giáng lâm.
Xung quanh, tộc nhân hoan hô ầm ĩ, tâm tình phấn chấn hân hoan, sự nhiệt tình khiến người ta kinh hãi.
Giơ tay lên, Đại vu sư Hách Triết ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi trầm giọng nói:
- Giờ ngọ đã tới, Huyền môn đã mở, hiện tại mọi người phải tập trung một lòng dùng niềm tin nhiệt thành nhất khẩn cầu Vu thần vạn năng của chúng ta đi.
Nói xong hai tay đưa lên cao, một luồng điện quang màu xám bắn thẳng lên trời cao, đến khoảng trăm trượng tự nhiên vỡ nát ra, hóa thành vô số quang điểm nhỏ rơi xuống, tạo thành một đạo kết giới vô cùng kỳ diệu, gộp hết tất cả những chấp niệm và kêu cầu của mọi người ở đó thành một khối, liên tục không ngừng nhập vào bên trong từ đường.
Nhìn thấy tất cả sự việc xảy ra, Dương Thiên, Bắc Phong và Bạch Vân Thiên ba người có một chút không hiểu, lời Đại vu sư Hách Triết nói ra không hiểu có nguyên nhân thế nào, tiếp theo là những tiếng hô lớn của tộc nhân. Cả ba đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ còn cách ngồi yên chờ đợi quan sát.
Còn khi Đại vu sư Hách Triết tạo ra kết giới, ba người biết được đã không còn bao lâu nữa. Mộc tiêu trên vai Dương Thiên vừa lắc mình liền bị phản ngược lại, chính bởi vì kết giới trong đơn giản này. Điều này khiến ba người cảm thấy không phải tầm thường.
Lưu tâm quan sát, ba người Dương Thiên phát hiện lúc này Đại vu sư Hách Triết đi từng bước từng bước tiến đến gần từ đường. Ngay khi đến gần thân thể của lão loáng lên một cái rồi biến mất một cách vô cùng thần bí. Còn năm đại vu sư phía trước cổng từ đường cũng đứng dậy, phân đều quanh từ đường, ai nấy ngồi xếp bằng trên mặt đất, dùng tư thế vô cùng cổ quái phát ra một quang bích phòng ngự bao trùm toàn bộ từ đường ở trung tâm.
Trên đầu, những lời cầu khẩn và sức mạnh của những người Vu tộc ở đó hợp lại thành một điểm, hình thành quang cầu màu xám phát ra quang trụ hoàn toàn không chói chang nhưng lại vô cùng quỷ dị bắn thẳng đến trên đỉnh của từ đường.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Ngay khi giờ ngọ ba khắc vừa đến, đột nhiên từ ngôi từ đường phát ra ngàn vạn hào quang lóa mắt, khiến cả ba người Dương Thiên đang đứng từ phía xa cảm ứng được luồng khí tức tà ác quỷ dị đang được hồi phục, tâm thần cả ba có chút hoảng hốt.
Biết được sự tình không ổn, Bắc Phong hỏi:
- Hiện tại chúng ta làm gì đây, chờ đợi hay ngăn cản chúng?
Dương Thiên trầm giọng:
- Nhìn sự tình như thế này sợ rằng chắc chắn phải xảy ra, không chắc có thể ngăn cản được rồi.
Nhãn thần Bạch Vân Thiên trở nên kỳ dị, lãnh đạm nói:
- Vu Thần phục sinh, Thiên địa hạo đãng. () Có lẽ đây là ý trời.
Bắc Phong hơi biến sắc, rõ ràng hắn hiểu những lời Bạch Vân Thiên nói có ý nghĩa gì, toàn thân trầm mặc không nói lời nào.
Dương Thiên cau mày:
- Có lẽ đây là chuyện đã định sẵn phải xảy ra, chỉ có điều hắn thật sự có khả năng đối kháng được với Địa Âm Thiên Sát, trở nên một lực lượng kiềm chế được bọn chúng chăng? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Nghi vấn nhẹ nhàng này không ai giải đáp, chỉ có tiếng thở dài nhẹ nhàng vang vọng vào tai cả ba người.
Bên kia, tình hình ngoài từ đường đúng là vô cùng khiếp người, còn bên trong lại càng quái lạ hơn, đơn giản là không ai có thể nghĩ ra, loài người không cách gì tưởng tượng được điều này. Chỉ thấy bên trên bốn bức trường, những bức đồ án tế trời này lần lượt phát xuất quang mang màu xanh xám, đỏ bầm, tím đen, lần lượt giao nhau tại hai điểm, phía trước hội tụ trên trán của người nam trong bức tượng đá Vu thần, sau lưng hội tụ tại điểm giữa trán của Vu nữ.
Trên mặt đất, trận pháp cổ quái từ những đám mây khí bao phủ, huyết mang đỏ sẫm kỳ dị lượn tới lui, hình ảnh giống như rồng bay lên chín tầng trời, lại giống như rắn nhảy múa chốn hoang vắng. Tất cả tận lực thu nạp sức mạnh quỷ bí, hình thành một đóa kì hoa màu xám.
Ghi chú:
() Vu Thần phục sinh, Thiên địa hạo đãng. = Vu thần sống lại, trời đất rung chuyển.