Ở trong trung tâm của dòng xoáy, toàn thân Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn thả lỏng. Sau khi vô tình tìm ra sự ảo diệu của những đồ án trên quang bích, nàng ngang nhiên từ bỏ phương án công kích chính diện, chọn cách hòa mình vào trong, đem thân thể mình biến thành một vật chứa khí, dung hợp với hoàn cảnh đặc thù này.
Ban đầu, do hoàn cảnh bên trong thân thể Trương Ngạo Tuyết và bên ngoài khác biệt khá nhiều nên thân thể phát sinh biến hóa rất lớn, hấp thụ không ít sức mạnh từ bên ngoài. Nhưng khi môi trường bên ngoài và cơ thể nàng đã cân bằng, hào quang toàn thân nàng liền từ từ biến mất, cả thân hình thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một hạt bụi tan biến trên quang bích.
Biến hóa bất ngờ xảy ra thật khiến người ta kinh ngạc, đối với Trương Ngạo Tuyết, người cảm thụ sâu sắc nhất mà nói, nàng thật ra không hề phát giác việc thân thể đột nhiên thu nhỏ một chút nào, chỉ là khi xuyên qua quang bích thì chịu một chấn động rất lớn.
Quá trình xảy ra rất nhanh, nhưng bởi nàng vô cùng nhỏ bé nên một tầng quang bích mỏng manh lại phảng phất như một đại dương rộng lớn. Trong khoảnh khắc xuyên qua, thời gian như kéo dài dằng dặc. Vì thế, nàng cảm giác rất rõ, mặt ngoài quang bích xem như rất yên tĩnh nhưng thực tế giống hệt như mặt nước, nhấp nhô chìm nổi không ngừng.
Cảm giác nhấp nhô khiến người ta phát hoảng. Khi Trương Ngạo Tuyết xuyên qua tầng quang bích này, rồi xuất hiện trong một không gian khác, suy nghĩ của nàng vẫn đang dừng lại ở trạng thái trước đó, cả người có vẻ ngây ngốc. Giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết từ từ tỉnh táo trở lại, ánh mắt chầm chậm quét khắp bốn phương. Thông qua hai mắt, Trương Ngạo Tuyết đã hiểu được, đây là một không gian mênh mông rộng lớn, không tồn tại một sự vật nào, ở trong đó liền sẽ sinh ra cảm giác tịch mịch, trống trải. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Thu hồi mục quang, Trương Ngạo Tuyết ổn định tinh thần, tự nói một mình: "Thật là kỳ quái, nơi đây sao lại không có gì, ta xâm nhập vào đây chẳng lẽ vô ích?" Âm thanh nhè nhẹ phiêu tán khắp không trung. Chỉ một lúc sau, mọi thứ đều yên ắng, khiến cho người ta có cảm giác rất cổ quái.
Kinh dị nhìn chung quanh, Trương Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "Tà môn, không ngờ nơi đây có khả năng tiêu thất âm thanh như vậy, rốt cuộc thì nơi đây tồn tại cái gì?"
Giống hệt như trước đó, thanh âm phát ra chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất, cả không gian lại trở nên tịch mịch khiến người phát lạnh.
Trong im lặng, thân thể Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng xoay một vòng. Sau khi không xác định được điều gì dị thường, trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng xuất hiện vài phần mê hoặc. Nhưng đúng vào lúc tâm trạng nàng mơ mơ hồ hồ, không gian mênh mông không giới hạn đột nhiên truyền lại tiếng nói của một người phụ nữ:
- Hoan nghênh con, người thừa kế kiếp sau, nơi đây chính là không gian lưỡng cực.
Trương Ngạo Tuyết vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu quan sát tứ phía, miệng cất tiếng chất vấn:
- Người là ai, vì sao không hiện thân gặp mặt? Còn nữa, không gian lưỡng cực là gì vậy?
Giữa hư không, âm thanh đó tiếp:
- Không cần hỏi nhiều, tĩnh tâm ngưng thần, quên hết tất cả chuyện trần thế, mọi việc sẽ rõ ràng.
Trương Ngạo Tuyết chấn động, lại nghi ngờ hỏi:
- Ý của người là đáp án của nó đều ở trong lòng của con?
Hư không im lặng như tờ, tựa như không có người nào tồn tại.
Chờ đợi một lúc, Trương Ngạo Tuyết không thấy động tĩnh gì, không nhịn được bắt đầu trầm tư. Quên hết mọi chuyện trần thế, mọi thứ sẽ biết rõ. Mấy chữ tuy ngắn gọn nhưng ẩn chứa hàm nghĩa nào đó? Cẩn thận suy nghĩ, Trương Ngạo Tuyết tập trung tinh thần, tự nhiên từ từ quên đi mọi việc, dần dần tiến nhập vào cảnh giới quên mình.
Cứ như vậy, Trương Ngạo Tuyết chỉ thấy tâm thần hơi chấn động, tựa hồ phát sinh biến cố nào đó. Chỉ là nàng lúc này tập trung tinh thần tại một điểm, tạm thời không có tâm tư quan tâm đến.
Sau đó, khi Trương Ngạo Tuyết đã bình ổn tâm tư, ý thức tiến nhập vào cảnh giới Không Linh, cảnh tượng bên ngoài lập tức hiện lên trong não. Thông qua quan sát bằng tâm nhãn, Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc phát hiện, cảm ứng được tâm thần có hơi chấn động trước đó, thật ra đúng là có biến cố phát sinh, chính nàng chỉ trong chớp mắt đã chuyển sang một không gian khác.
Trước mắt, khi Trương Ngạo Tuyết thăm dò phát hiện được, bản thân mình chính là đang ở trong một kết giới không lớn mà cũng không nhỏ, cách vài trượng trước mặt có một cảnh tượng khiến nàng giật mình.
Quan sát cẩn thận, một thanh trường kiếm sắc tím xoay chuyển giữa không trung, thân kiếm phát ra hào quang màu tím chói mắt, liên tục khuếch tán ra tứ phía. Hai bên trường kiếm, cách khoảng ba trượng có hai ngọn núi to khoảng một trượng, đang xoay chuyển theo chuyển động của trường kiếm. Cả ba nằm trên một đường thẳng, khí mạch tương liên.
Xem đến đây, tâm thần Trương Ngạo Tuyết chấn động, cảnh giới Không Linh tự nhiên bị mất đi, từ suy tư trở về hiện thực. Nhẹ mở mắt, Trương Ngạo Tuyết ngắm nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dán chặt vào phía trước, trên mặt hiện ra vài phần cổ quái.
Chỉ liếc qua, Trương Ngạo Tuyết liền nhận ra ngay thanh trường kiếm sắc tím, nó chính là Tử Ảnh thần kiếm của chính mình. Chỉ có điều tại sao nó lại ở nơi này, nó với hai toà núi kia có liên quan như thế nào?
Vừa suy nghĩ, Trương Ngạo Tuyết vừa phát ra sóng thăm dò, muốn tìm hiểu rõ ràng quan hệ giữa chúng với nhau. Nhưng qua điều tra cẩn thận, Trương Ngạo Tuyết kinh ngạc phát hiện, hai toà núi xoay tròn đó xem như là tùy vào sự chuyển động của Tử Ảnh thần kiếm, nhưng thực tế mỗi toà đều phát ra một sức mạnh trói buộc quỷ bí, mạnh mẽ hạn chế sự xoay chuyển của thần kiếm. Nói cách khác, cảnh tượng trước mắt không phải toà núi xoay chuyển theo thần kiếm, mà chính là thần kiếm xoay theo sự xoay tròn theo toà núi.
Hiểu rõ tình huống này, ánh mắt Trương Ngạo Tuyết nghiêm lại, miệng khẽ quát nhẹ một tiếng, trong não phát ra một luồng cảm ứng tâm linh, nhanh chóng liên lạc được với thần kiếm, rồi dùng chân nguyên mạnh mẽ của mình tăng cường lên thân kiếm, hỗ trợ thần kiếm đối kháng với sự giằng co dây dưa của hai toà núi đó.
Sau đó, toàn thân Trương Ngạo Tuyết tử mang lấp lánh, vừa động đã vượt qua khoảng cách vài trượng, hướng thẳng về phía thần kiếm, dự tính tiến tới hỗ trợ nó. Nhưng mà bất ngờ xảy ra chuyện, Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn không thực hiện được mong muốn của mình. Khi nàng tiến gần tới khu vực xoay chuyển của toà núi, hào quang màu tím quanh thân rung lên, theo một tiếng hô thất thanh liền bị hất bắn ra xa.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến mối liên hệ giữa Trương Ngạo Tuyết và thần kiếm bị gián đoạn. Nàng vừa ổn định thân thể, vừa cẩn thận suy xét vấn đề này, rất nhanh liền phát hiện ra. Vốn khi nàng bị chấn bay đi rồi, xung quanh thần kiếm và hai toà núi xuất hiện một cảnh tượng, vô số điểm sáng li ti xoay chuyển xung quanh khu vực chuyển động của thần kiếm cùng hai toà núi, nhìn từ bên ngoài thì cảnh tượng đó giống như dòng xoáy được tạo bởi vô số vệt sáng loang lổ, tất cả hội tụ thành hào quang giống như từng đám quang vân(mây ánh sáng), hư hư thật thật.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mi thanh tú của Trương Ngạo Tuyết khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói: "Quang vân đang xoay chuyển này thật quá tà môn, trông giống như một trận pháp, lại dường như có kết giới phòng ngự. Nếu như chỉ có kết giới phòng ngự, chỉ cần phá giải nó đi là xong. Nhưng nếu thật là trận pháp, nó có ẩn chứa biến hóa khiến người ta không hiểu hay không?"
Không có người hồi đáp, Trương Ngạo Tuyết sau khi tự nói, thân thể từ từ tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh quang mang kỳ dị.
Dừng thân ở khu vực bên ngoài, Trương Ngạo Tuyết lại phát ra cảm ứng tâm linh lần nữa để liên hệ với thần kiếm. Ý thức giao lưu, tin tức liên thông, khiến cho Trương Ngạo Tuyết hiểu rõ tình trạng của thần kiếm lúc này. Nó đúng là đang bị sức mạnh của hai toà núi trói buộc, căn bản không có một chút khí lực phản kháng.
Vì sao như vậy, Trương Ngạo Tuyết không hiểu được rõ lắm. Nàng chỉ biết được một điểm, hai toà núi này rất cổ quái, dường như bản thân sinh ra để khắc chế được Tử Ảnh thần kiếm, khiến nó không có cách nào vượt qua trở ngại đó.
Hiểu được tình huống rồi, Trương Ngạo Tuyết không lập tức ra quyết định ngay mà lại suy tư tìm biện pháp. Tình thế trước mắt rất kỳ lạ, nếu như nàng không lưu tâm Tử Ảnh thần kiếm, mọi thứ đều không thành vấn đề, chỉ là nàng có thể làm vậy sao? Rõ ràng là không thể. Hơn nữa tình cảm giữa nàng và thần kiếm lại vượt mức bình thường.
Nếu như không thể không quản, nàng trước hết cần đối diện chính là làm thế nào vượt qua trở ngại này, tiến vào bên trong, cùng sát cánh chiến đấu với thần kiếm. Sau đó, mới tìm cách thoát khỏi sự kìm hãm của các toà núi đó.
Muốn hoàn thành những việc này, trước hết phải hiểu được lai lịch của hai toà núi, chỉ đáng tiếc Trương Ngạo Tuyết không có ai để hỏi, trước giờ lại chưa từng thấy qua, do vậy chỉ có cách tự mình tìm hiểu. Nghĩ liền làm, Trương Ngạo Tuyết liền tập trung tinh thần cao độ, vừa đề tụ chân nguyên nội thể bố trí lồng sáng phòng ngự, vừa phát ra sóng ý thức thăm dò, phân tích và khám phá sự ảo diệu bên trong.
Thời gian cứ thế im lặng trôi qua. Khi sóng ý thức của Trương Ngạo Tuyết liên tục thay đổi tần số cả trăm lần, nàng kinh ngạc nhận ra, một phen nỗ lực của mình hoàn toàn là vô ích.
Kinh hãi nhìn dòng xoáy giống như vòng sáng xoay tròn, Trương Ngạo Tuyết lần đầu đứng trước một vấn đề thúc thủ như vậy. Điều này khiến nàng sinh ra một loại cảm giác bất lực. Hiểu rất rõ tu vi của mình, nàng thấy được muốn tìm ra được phương pháp phá giải, trước mắt không có nhiều khả năng, biện pháp duy nhất là liều mạng đánh thẳng.
Mà khi trong đầu nàng xuất hiện ý nghĩ này, từ hư không giọng người phụ nữ kia lại đột nhiên truyền đến:
- Tâm dung vạn vật, túc nạp thiên hạ. Tu di giới tử, nguyên bổn nhất dạng. ().
Nghe thấy vậy, Trương Ngạo Tuyết nhìn khắp tứ phía, hỏi lại:
- Là ý gì đây, sao người lại không nói cho rõ ràng?
Người phụ nữ đó nói:
- Do duyên kiếp trước, hiểu được do tâm, không thể nói!
Trương Ngạo Tuyết không phục lại hỏi tiếp:
- Nếu như người đã để thần kiếm dẫn tôi tới đây, lại không nói rõ nhân duyên kiếp trước là như thế nào, tại sao người lại giúp tôi như vậy?
Người phụ nữ đó điềm nhiên nói:
- Vận mệnh của con phải do chính con quyết định, nếu ta nói ra thì sẽ thay đổi rất nhiều. Nỗ lực lên, Trương Ngạo Tuyết, ta tin con sẽ không làm ta thất vọng!
Cười khổ một tiếng, Trương Ngạo Tuyết thở dài nhè nhẹ nói:
- Đa tạ người đã xem trọng, chỉ có điều tôi làm thế nào mới vượt qua được tầng phòng ngự này, tiến vào phía trong đây?
Giữa hư không, nữ tử đó không trả lời ngay, mà khi Trương Ngạo Tuyết tưởng như đã tính đến việc bỏ qua, bà mới u oán than:
- Bồ đề vốn dĩ không có thân, gương sáng không phải do giá đỡ, nếu con hiểu được ý này, mây mù tự động tan biến.
Sắc mặt Trương Ngạo Tuyết hơi thay đổi, bắt đầu lẳng lặng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau đó, Trương Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp bình tĩnh như mặt nước, giọng điềm đạm nói:
- Đa tạ người, tôi đã hiểu.
Nói rồi hai tay bắt quyết, hai chân co lại ngồi xếp bằng, toàn thân yên tĩnh ngưng thần, toàn thân phát ra hào quang nhàn nhạt.
Tình hình này kéo dài trong chốc lát, hào quang quanh thân Trương Ngạo Tuyết dần rực sáng, Tử Ngọc chiến giáp trong cơ thể cũng tự động hiện ra, vô số quang phù phát ra tứ phía, hỗn tạp một lúc, hình thành một vòng sáng năm màu mười sắc bao phủ quanh thân thể nàng.
Khi hào quang quanh thân mạnh đến mức giới hạn, toàn thân Trương Ngạo Tuyết phát ra khí thánh khiết uy nghiêm, một đóa hoa sen màu đỏ như máu xuất hiện phía sau nàng, một con phượng hoàng ngũ sắc bay lượn trên đỉnh đầu nàng.
Bốn phía, hào quang màu xanh nhàn nhạt như mây như mù, liên tục phát ra các quang phù kỳ diệu, tất cả thiếp lên bên ngoài thân hình nàng, hình thành một pho thái cực bát quái.
Ghi chú:
() Tâm dung vạn vật, túc nạp thiên hạ. Tu di giới tử, nguyên bổn nhất dạng = Lòng chứa đựng vạn vật, đủ để thu nạp cả thiên hạ. Núi Tu Di hay hạt cải vốn cũng là một dạng như nhau.