Kiếm Vô Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Rất có thể. Nghe nói hiện tượng Thái Âm Tế Nhật ngàn đời mới gặp. Một khi đã xuất hiện, toàn thể nhân gian trở nên mù mịt lạnh lẽo, không thấy ánh mặt trời, khí yêu tà tràn ngập trời đất. Rất có thể đó là yêu ma quỷ quái hấp thụ được khí tà ác sinh ra dị biến như muội nói. Chuyện này cũng rất bình thường thôi.
Hai người bàn luận với nhau mãi mà không tìm ra kết luận luận nào cả, chỉ toàn là suy đoán thôi. Đúng lúc đó, hai bóng sáng một đen một xanh kia tựa như nhận ra sự khác thường, thỉnh thoảng hướng về phía hai người ẩn núp rống lên tàn bạo, mơ hồ còn ẩn hiện trong mắt ánh xanh thẫm, lại lóe lên tia âm lạnh và tàn khốc.
Nhìn thấy thay đổi đó của bọn chúng, Kiếm Vô Trần giật mình, lên tiếng nhắc nhở:
- Tâm Nghi, cẩn thận. Thứ cổ quái này có linh giác nhạy cảm dị thường. Chắc hẳn bọn chúng đã phát hiện được tung tích của chúng ta.
Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi đang muốn gật đầu trả lời, đột nhiên bóng đen xa xa kia chia ra thành ba, phóng tới phía hai người với tốc độ đáng sợ. Diệp Tâm Nghi thấy hành tung bị bại lộ, miệng quát to một tiếng thánh thót, tay phải múa lên bổ ra một luồng hào quang sắc xanh, gặp gió liền hóa thành rồng phóng thẳng đến bóng đen.
Ở bên cạnh, Kiếm Vô Trần do bởi Thiên Linh thần kiếm đã bị Lục Vân hủy đi, chỉ còn cách làm giống như Diệp Tâm Nghi, múa chưởng phản kích, sử dụng chân nguyên trong cơ thể ảo hóa thành kiếm sắc bén đánh tới.
Chỉ trong nháy mắt khi Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần còn đang bận ứng phó với bóng đen kia, bóng xanh còn lại cố tình chậm hơn nửa nhịp âm thầm đánh ra một chiêu tấn công quỷ dị.
Gọi chiêu tấn công quỷ dị bởi vì thời điểm đánh được chọn hết sức chính xác, đúng ngay sau khi Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần đã ra chiêu. Như vậy, hai người có muốn phát chiêu lần nữa thì lại không kịp, mà cũng không có khả năng né tránh, chắc chắn phải chịu trúng chiêu này.
Trong rừng, bóng đen chớp động rồi trôi đi, Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần hóa giải được chiêu của bóng đen, nhưng không có cách nào tránh được chiêu tấn công của bóng xanh, cùng kêu lên thảm thiết bay ra ngoài như đạn bắn.
Giữa không trung, bóng đen cùng với bóng xanh kêu to một tiếng đầy vẻ hung tàn tà ác, không để cho hai người kịp thở, triển khai ngay lập tức một chiêu đánh sanh tử với tốc độ kinh người.
Đối mặt với địch nhân quỷ dị này, Diệp Tâm Nghi cực kỳ hoảng sợ. Nhưng nàng hiểu rõ trong lòng, không phản kháng thì chắc chắn chết, có sợ hãi cũng là vô dụng, bằng mọi cách trấn tỉnh lại tinh thần. Nghĩ vậy rồi, Diệp Tâm Nghi vừa phát ra chân nguyên hình thành một màn sáng phòng ngự, vừa múa hai tay tạo thành chưởng phong sắc bén tung hoành tứ phía, đan xen với nhau hình thành lưới sáng ngăn không cho bóng đen đến gần.
Bên này, tình hình Kiếm Vô Trần cũng giống như vậy. Mặc dù hắn bị trọng thương chưa lành, nhưng tu vi trước đây của hắn cũng đã mạnh đến cực hạn, về phương diện sử dụng linh thức dò xét so với Diệp Tâm Nghi còn mạnh hơn ít nhiều, nên sự chuẩn xác khi phán đoán cũng rất cao. Khi bị bóng xanh âm thầm đánh lén, hắn liền phát hiện được sơ hở nhỏ nhờ vậy thi triển thân pháp toàn lực né tránh.
Thời điểm thông thường có tính quyết định mọi chuyện. Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần đã mất đi tiên cơ, lại bị hai hình bóng một đen một xanh ép cho chỉ còn toàn lực chạy trốn, hầu như không còn cơ hội đánh trả.
Nhưng hai người dù sao cũng không phải là người thường, sau khi tránh được thế công sắc bén ban đầu, đã dần dần ổn định được thế cục, cuối cùng cũng triển khai phản kích được.
Diệp Tâm Nghi thân là Dao Trì thánh nữ, mặc dù chỉ khôi phục được năm phần thực lực, nhưng khi toàn lực đánh trả thì uy lực cực kỳ kinh người. Hơn nữa, nhờ có sự khuếch đại của "Dao Trì ngọc lệnh", nàng tựa như một tiên nữ đang dạo trong rừng, toàn thân xuất ra khí thần thánh uy nghiêm. Chính khí thần thánh này đã khiến cho bóng đen đang có thân pháp nhanh như tia chớp trở nên hoảng sợ bất an, miệng phát ra vô số tiếng kêu thê lương, thảng thốt lùi lại phía sau.
Về phía Kiếm Vô Trần, tình hình lại không giống như vậy. Bóng xanh kia am hiểu thuật phân thân ảo ảnh, mỗi lần công kích đều biến thành hàng chục, hàng trăm thân ảnh, làm mê loạn mắt người, không thể phân biệt được.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần cười lạnh một tiếng, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, chỉ dùng linh thức để phân biệt ảo ảnh. Nhưng điều khiến Kiếm Vô Trần giật mình chính là bóng xanh rất tà môn, mỗi thân ảnh được biến hóa ra đều có khí tức đồng dạng làm cho Kiếm Vô Trần khó phân biệt, lập tức bị rơi vào nguy hiểm.
Nhận thấy không ổn, Kiếm Vô Trần nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt mở ra đồng thời, toàn thân lóe lên ánh máu, một chùm khí huyết sát từ thân lan tỏa ra ngoài, khiến cho trong phương viên ba trượng xung quanh hình thành một khu vực đặc biệt, khí tanh tràn ngập khắp nơi. Nguồn:
Đúng vào lúc nguy hiểm, Kiếm Vô Trần kịp thi triển Huyết Hà Đồ biến thành chiến giáp khoác lên người hắn để phòng ngự. Đồng thời, trước ngực Kiếm Vô Trần ánh đỏ chợt lóe, Huyết Ngọc tháp lung linh huyền ảo bay vụt ra giữa không trung vừa xoay tròn vừa tản mát rất nhiều huyết khí, làm cho không gian xung quanh bóng xanh chuyển thành màu máu. Lúc này, biến ảo phân thân của bóng xanh liền biến mất hoàn toàn, cuối cùng để lộ ra bản thể.
Lạnh lùng tàn khốc nhìn bóng xanh lấp lóe ánh sáng, Kiếm Vô Trần mắt đầy sát khí quát:
- Yêu nghiệt ở phương nào, còn không mau báo danh chịu chết?
Bóng xanh tựa như không nghe thấy, ánh sáng màu xanh bên ngoài thân phập phồng không quy luật, cứ sau mỗi khoảng thời gian nhất định lại tự động bành trướng cực kỳ quỷ dị đấu với khí huyết sát đáng sợ do Kiếm Vô Trần tạo ra. Cứ như thế liên tục mấy lần, đang khi Kiếm Vô Trần thấy cổ quái, bóng xanh kia đột nhiên lóe lên không còn, hóa thành một luồng ánh sáng không thể thấy được, thoát khỏi hấp lực của Huyết Hà Đồ.
Rời xa được vài trượng, bóng xanh loang lổ hào quang đột nhiên sáng hơn, rồi trong chốc lát đã khôi phục được trạng thái cũ. Ánh mắt xanh thẫm xuyên qua lưới khí màu xanh dò xét khí tức của Kiếm Vô Trần.
- Huyết Hà Đồ! Ngươi làm thế nào mà tìm được, chẳng lẽ ngươi có biết đến Huyết Hà chân quân sao?
Bóng xanh mở miệng nói, thanh âm có chút ấm ớ, rõ ràng là không giống thanh âm của người bình thường nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Kiếm Vô Trần thất kinh, vừa đánh giá bóng xanh trước mắt, vừa truy vấn:
- Lời nói của ngươi có ý gì, chẳng lẽ Huyết Hà chân quân còn ở nhân thế? Hơn nữa, ngươi đến từ nơi đâu, có phải thuộc một trong Vực chi tam giới?
Bóng xanh không nói lời nào, quay đầu nhìn thoáng qua cuộc chiến giằng co giữa Diệp Tâm Nghi và bóng đen, kêu lên một tiếng kỳ lạ. Sau đó, bóng xanh quay lại nhìn Kiếm Vô Trần lạnh lùng nói:
- Trời đất vô hạn, địa vực khôn cùng, ngươi làm sao có thể biết hết được. Hôm nay ngươi và ta lẽ ra không nên gặp nhau, đáng tiếc ngươi lại miễn cưỡng xâm nhập, có lẽ đây là số mạng của ngươi.
Kiếm Vô Trần cười khinh thường, hừ lạnh nói:
- Thật là ngông cuồng, ngươi đừng hòng dọa nạt bổn minh chủ ta. Bây giờ ngươi hãy nói ra lại lịch trước đi, sau đó sẽ thấy ta thu thập ngươi thế nào.
Bóng xanh cười âm hiểm, giọng lạnh lẽo nói:
- Lũ người phàm tục cho dù có được thần khí cực mạnh cũng chỉ là tự mình diệt vong mà thôi. Hôm nay thời cơ chưa đến, bổn sứ giả không muốn rườm lời vô ích với ngươi. Hãy nhớ kỹ, hai mươi năm sau khi thiên hạ quy về một mối, khi đó ngươi tự nhiên sẽ biết lai lịch của ta.
Dứt lời, bóng xanh biếc đột nhiên co rút biến động giống như không gian bị bóp méo vậy. Kiếm Vô Trần còn đang kinh ngạc, bóng xanh đã biến mất một cách quỷ bí không một tiếng động.
Kiếm Vô Trần ngơ ngác nhìn mọi chuyện, trong lòng có chút khiếp sợ. Tu vi của bóng xanh thật là tà môn, có thể nói là rất mạnh nhưng phương thức rõ ràng là khác biệt với tu chân giới.
Rốt cuộc hắn đến từ nơi nào, vì sao lại dám nói hai mươi năm sau thiên hạ quy về một mối? Kiếm Vô Trần suy tư mãi chuyện này không ra nhất thời ngây người, không nói được lời nào.
Đúng vào lúc đó, bóng đen đang tranh đấu với Diệp Tâm Nghi thấy bóng xanh bỏ đi, không khỏi kêu to, thân thể lập tức bắn ra xa bỏ chạy. Diệp Tâm Nghi thấy thế cười lạnh một tiếng, toàn thân lóe lên ánh xanh rồi biến mất, trong chốc lát lại xuất hiện ngay trước bóng đen ngăn không cho chạy thoát.
- Muốn chạy cũng phải hỏi bổn minh chủ một câu mới được.
Tay phải nàng giơ cao liền hình thành một luồng hào quang xanh đen như lưới tản ra xung quanh. Khi bóng đen rống lên kinh hãi, hào quang xanh đen đã tạo thành một kén ánh sáng trói buộc hắn lại.
Thấy thế, bóng đen càng rống to như sấm, khí đen quỷ dị quanh thân xoay tròn với tốc độ cao rồi ngưng tụ thành một tấm vách ánh sáng màu đen chặn những tia sáng xanh đang bắn đến.
Sau đó, làn sáng đen trong vách sáng chớp động, một luồng hào quang màu đen bành trướng ra cực nhanh dễ dàng phá vỡ vách ánh sáng, khi Diệp Tâm Nghi phát hiện được, nó đã hóa thành cơn lốc khủng khiếp có ánh sáng chói mắt, lập tức hủy diệt mọi vật trong phương viên trăm trượng.
Diệp Tâm Nghi hô lên một tiếng kinh hãi, khi nàng cảm thấy không ổn, trước hết liền nghĩ đến việc phòng ngự, vì thế nàng đem toàn bộ tinh lực để phòng ngự, nên nàng hóa giải được phần lớn sức mạnh bộc phát, gần như chỉ bị hất bắn đi thôi.
Cách đó không xa, Kiếm Vô Trần thấy bóng đen thoát đi liền tỉnh lại, tuy tiếng nổ bất ngờ phát ra, bất quá ý thức của hắn vẫn đang chăm chú lưu ý bóng đen. Vì vậy, bóng đen dù thi triển kế kim thiền thoát xác, ý đồ muốn thừa dịp bấn loạn thoát đi vẫn không thể tránh được ánh mắt của hắn.
Cười âm lạnh một tiếng, Kiếm Vô Trần bay người đến ngay trước phương hướng đào thoát của bóng đen một bước, đợi đối phương đến liền ngăn lại. Đồng thời, không muốn cho bóng đen một cơ hội thoát đi, Kiếm Vô Trần toàn lực thúc động Huyết Hà Đồ, tạo ra khí huyết sát mạnh mẽ ngập đầy không gian, lập tức nhốt ngay bóng đen đang bắn đi vào giữa.
Bóng đen rống lên giận dữ, sự xuất hiện của Kiếm Vô Trần khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ bất ngờ, vì thế phẫn nộ, trong giọng nói hiện rõ vẻ nóng nảy.
Ngược lại, Kiếm Vô Trần cười lạnh tàn bạo nói:
- Yêu nghiệt lớn mật, còn không báo danh chịu chết.
Bóng đen liên tục rống to tàn bạo, không ngừng giãy dụa phản kháng trong không gian màu máu, ý đồ cố gắng thoát khỏi phong tỏa của Huyết Hà Đồ. Nhưng đáng tiếc hắn đã sai lầm khi đánh giá thấp uy lực của Huyết Hà Đồ.
Mặc dù Huyết Hà Đồ từng bị tổn thương khi đại chiến Hắc Sát Hổ Vương, uy lực có suy giảm một ít, nhưng dù sao nó cũng là thần khí có huyết sát nặng nhất trong trời đất, nên cho dù là tiên thánh nếu không có thực lực siêu vượt thì tuyệt đối không thể thoát khỏi Huyết Hà Đồ.
Bên này, Diệp Tâm Nghi bay đi hơn mười trượng dần dần ổn định được thân thể. Sau khi xem xét qua tình trạng bản thân, Diệp Tâm Nghi còn có chút run sợ trong lòng, đối với cử động bất ngờ của bóng đen kia, nàng cảm thấy kinh ngạc.
Ngẩng đầu, Diệp Tâm Nghi nhìn Kiếm Vô Trần, thấy hắn đã vây khốn được bóng đen, không khỏi vội vàng bay đến bên hắn dò hỏi:
- Thế nào, có hỏi được tình huống thế nào không?
Kiếm Vô Trần nhìn nàng một lúc, thấy không có gì đáng ngại, nhẹ giọng nói
- Lòng phản kháng của bóng đen này rất mạnh, muốn hỏi được chút gì sợ phải chờ đợi hơi lâu.
Diệp Tâm Nghi à lên một tiếng, ánh mắt nhìn theo bóng đen đang bị vây khổn, phát hiện Huyết Hà Đồ đang ăn mòn dần làm hắn yếu đi rất nhiều, khí đen xung quanh thân hắn đang dần bị mất đi lộ ra hình thù thật kỳ quái.