Chầm chậm di chuyển, Lí Trường Xuân đi vào nơi xưa, trong lòng nỗi lưu luyến mạnh mẽ, ngay cả chính lão cũng cảm thấy kinh ngạc. Có lẽ ký ức mấy trăm năm đã khắc quá thâm sâu, cho dù sau này lão đã bỏ qua nơi đây, nhưng huy hoàng trước đó cũng mãi là điểm để lão tự hào.
Chìm trong hồi ức, linh thức của Lí Trường Xuân hơi bế tắc, nhưng một luồng khí tức quen thuộc khiến lão chú ý, lập tức lão giật mình tỉnh lại, ánh mắt phát ra một luồng sáng kỳ dị.
Lúc này, Lí Trường Xuân đã khôi phục lại hoàn toàn, truy tìm theo vết tích của khí tức đó, bay vút về phía sau núi Thái Huyền sơn, không lâu sau đã vào trong một vùng rừng, liền thấy một hình ảnh đang quay lưng lại phía mình.
Không hề mở miệng, Lí Trường Xuân giữ nguyên im lặng, người đó cũng không nói gì, phảng phất không biết Lí Trường Xuân đã đến, cứ mãi quay lưng về phía này. Tình hình cứ kéo dài như vậy rất lâu, mãi đến khi một trận cuồng phong thổi qua, người đó mới quay người lại nhìn Lí Trường Xuân.
Người đó chẳng phải ai khác, chính là Liễu Tinh Hồn mà Lí Trường Xuân đang muốn tìm, không ngờ Liễu Tinh Hồn cũng đã quay về đây.
Sư huynh sư đệ gặp nhau, vốn phải cao hứng, nhưng Liễu Tinh Hồn lại cười không nổi, ngược lại đau buồn nói:
- Đúng là huynh, thật khiến đệ rất kinh ngạc.
Lí Trường Xuân rất lạnh lùng, phản bác lại:
- Đệ hẳn trước đây đã đoán là ta, nhưng đệ ngầm giấu trong lòng. Ta hỏi đệ, từ lúc nào đệ đã biết vậy?
Liễu Tinh Hồn cười khổ nói:
- Thật ra sau khi quay về Hoa Sơn, đệ đã bắt đầu hoài nghi, nhưng không dám khẳng định. Trận chiến hôm qua mới khiến đệ hiểu rõ hoàn toàn, bởi vì đệ lúc đó tuyệt đối không đi xa, mà chỉ núp một bên, mắt nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra.
Lí Trường Xuân cười lạnh nói:
- Đúng vậy chăng, nếu như vậy, đệ hẳn thấy ta, nhưng có điều gì muốn nói chăng?
Liễu Tinh Hồn lắc đầu nói;
- Đệ không có gì để nói, chỉ có thể nói đổi lại là đệ, cũng có chọn lựa giống như của huynh vậy.
Lí Trường Xuân cười mất mát, hơi đau thương đáp lời:
- Đó đã là quá khứ rồi, bây giờ ta muốn giao đệ một nhiệm vụ mới, đệ có thể hoàn thành chăng?
Liễu Tinh Hồn điềm nhiên trả lời:
- Huynh nghĩ đệ còn tin huynh chăng? Hay cho là huynh còn có thể khống chế được tâm thần của đệ chăng?
Lí Trường Xuân chần chừ một lúc, thản nhiên nói:
- Xem hình dạng của đệ hôm nay, ta đúng là không tín nhiệm đệ, nhưng ta lại phải khiến đệ vì ta hoàn thành nhiệm vụ. Vu thuật rất lợi hại, nhưng một khi người thi pháp đã chết rồi, Vu chú hắn thi triển trên người khác cũng mất đi linh ứng. Nguyên nhân này khiến đệ bình tĩnh trở lại hoàn toàn.
Liễu Tinh Hồn không hề phủ nhận, nhưng bình thản lên tiếng:
- Có lẽ đúng như huynh đã nói, đệ nhờ vậy mới tỉnh táo lại, vì thế kế hoạch của huynh cần phải thay đổi.
Lí Trường Xuân cười âm trầm nói:
- Sư đệ, đệ sai rồi, ta không cần thay đổi kế hoạch, đệ nhất định cũng sẽ vì ta mà hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì lúc trước khi khống chế tâm thần của đệ, ta đã nghĩ đến chuyện ngoài dự kiến, vì thế còn lưu lại một chút thủ đoạn.
Dứt lời, Lí Trường Xuân đột nhiên rút trong người ra một cái trống con, rung nhẹ trước mặt của Liễu Tinh Hồn. Tiếng trống rất phổ thông, nhưng trong tai Liễu Tinh Hồn lại tựa như tiếng sấm, toàn thân lập tức trở nên mơ hồ, chìm vào trong hỗn độn.
Cười thỏa mãn, Lí Trường Xuân trầm giọng nói:
- Liễu Tinh Hồn ngươi nhớ cho rõ, ngươi phải vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh của ta, hoàn thành nhiệm vụ ta giao.
Liễu Tinh Hồn ngây ngô đáp lại:
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh của ngài, hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho.
Lí Trường Xuân cất tiếng:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy tìm Kiếm Vô Trần, sau đó đi theo hắn, đưa đường dẫn lối cho hắn từng bước từng bước vào chỗ tà ác, hơn nữa còn tùy lúc liên hệ với ta, nghe sự phân công của ta.
Liễu Tinh Hồn vâng một tiếng, sau đó lập lại những lời này, hoàn toàn thể hiện hình dáng tâm thần bị khống chế mất.
Lí Trường Xuân thấy vậy rất đắc ý, đưa tay vẫy Liễu Tinh Hồn ra đi, một mình đứng ngắm nhìn mây âm xa xa, hiểm độc nói:
- Lần trước ta đã thua, thua đến không còn gì. Lần này ta sẽ khiến ngươi thua, thua đến mất tất cả.
Lời nói lạnh lẽo như một lời thề, vang vọng trong khoảng không sau núi Thái Huyền. Nơi đây, hai đại cao thủ kiệt xuất nhất gây nên ân oán, cuối cùng ai thắng ai thua?
Trong một sơn cốc bốn bề vách đá trơn tuột, có một tảng đá lớn đột nhiên hiện lên, trên đó lúc này đang có một hình bóng đứng yên đón gió.
Sơn cốc này phương viên rộng rãi vài dặm, bốn bề đều là vách dựng đứng, bên trong cây cỏ xanh tươi, chỉ có duy nhất một tảng đá như hạc giữa bầy gà, khiến cho người ta cảm thấy quái dị. Bốn bề vách đá sơn cốc cằn cỗi, hệt như tường đá thẳng đứng, mỗi mặt đều có các hình dáng khác nhau, khiến người ta kinh ngạc.
Mặt Đông, đâm thẳng vào vách đá là một mỏm đá, lưu lại vết tích của năm tháng, nhưng nó lại tạo nên một đồ án hình rồng hung dữ, sống động xuất hiện giữa không trung. Phía Nam, trên vách đá lại có một dấu tích rất sâu, hình thành một hình vẽ chim lạ. Bề Tây, trên vách đá lồi lõm không bằng phẳng, tạo thành một hình con hổ ngửa cổ gầm trời, vách đá phía Bắc lại là một đĩa hình tròn.
Đĩa này hơi cổ quái, gần giống như bát quái, lại không giống hoàn toàn, nhìn xa xa có phần mông lung, lại ẩn chứa huyền cơ bên trong.
Đứng yên trên tảng đá, Huyền Dạ im lặng nhìn đĩa tròn, toàn thân hoàn toàn bất động, hẳn đã đứng thế cả nửa ngày. Từ khi đến nơi này, Huyền Dạ liền phát giác nơi này hơi cổ quái, sau đó hắn phát hiện hình vẽ trên bốn bề, lại càng thêm khẳng định, nhưng vì sao trên vách đá đen phía Bắc không phải hình vẽ Huyền Vũ Quy Xà, mà lại là một cái đĩa?
Về truyền thuyết Tứ Tượng, Huyền Dạ không hiểu thâm sâu, nhưng bốn thứ cơ bản Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hắn đều biết, vì thế hắn mới mãi đứng yên ngắm nhìn phía Bắc.
Lúc này, sắc trời dần dần tối đi, một ngày nữa đã nhanh chóng trôi qua. Huyền Dạ đứng quan sát cả nửa ngày, không tìm được chút đường dây mối nhợ nào, mắt thấy trời đang sập tối, trong lòng không khỏi nóng nảy. Lần này ra đi, mục đích chủ yếu để hoàn thành nhiệm vụ Yêu Hoàng giao phó, tìm kiếm "Đại Luân Hồi bàn" trong truyền thuyết. Vì thế, hắn đã bôn tẩu cả mấy ngày, đi hơn nửa nhân gian, cuối cùng đến được nơi này.
Trước mắt, hắn tuy không khẳng định được nơi này chứa đựng huyền cơ gì, nhưng ít ra hắn cũng biết được nơi này cổ quái, vì thế hắn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Vì quan sát cả nửa ngày rồi, Huyền Dạ đã vô cùng quen thuộc địa hình trong sơn cốc, lúc này lợi dụng trời chưa tối hẳn, hắn bay lên phía trước, tiến đến trước mặt vách đá phía Bắc, ánh mắt quan sát động tĩnh bốn bề.
Theo cự li giảm dần, cảm giác mơ hồ của Huyền Dạ cũng giảm mất đi, đĩa tròn to lớn trên vách đá nhìn rõ, vô số mỏm đá nhỏ nhô lên có hình dáng dị thường, nhìn sơ qua rất bình thường, nhưng cẩn thận quan sát liền phát hiện được, trước mặt không ngờ có trăm ngàn chim thú, ẩn mình trong một vùng sương mù mông lung, mơ hồ đang nói lên điều gì đó.
Huyền Dạ thấy rất lạ, đĩa tròn này thật thần bí, vì sao lại như vậy? Đang suy nghĩ, những con chim thú ẩn đi, đập vào mắt lại là một số mỏm đá, phảng phất như chỉ cần tinh thần phân tâm, liền không cách gì bắt được điểm thần kỳ đó. Nghĩ như vậy, Huyền Dạ liền thử một lần, quả nhiên chỉ cần tập trung tinh lực liền có thể nhìn thấy trăm ngàn chim thú sống động, một khi phân tâm liền không còn nhìn ra được nữa.
Kêu lên kinh ngạc, Huyền Dạ tự nói: "Thiên hạ to lớn, quả nhiên không gì không có. Nhưng đĩa tròn này là gì đây, có quan hệ gì với Đại Luân Hồi bàn ta đang tìm không?"
Ánh mắt tới lui, cuối cùng Huyền Dạ nhìn xuống mặt đất, trên vách đá nơi đó không ngờ có một vòm cửa đá, đáng lạ là trước đó không hề phát hiện được. Hạ mình xuống, Huyền Dạ ngừng trước vòm cửa đá, hơi chần chừ một lúc, rồi đưa tay đẩy tấm cửa đá.
Cửa này không lớn, nhưng lại rất nặng, ngay Huyền Dạ cũng phải dùng hết sức, nếu là người thường hẳn không cách nào tiến vào. Cửa mở rồi, một trận cuồng phong từ trong cuồn cuộn thổi ra, mang theo khí rất lạnh, thiếu chút nữa đã hất bắn Huyền Dạ.
Thấy vậy, vẻ mặt Huyền Dạ biến hẳn, vừa bố trí một màn khí phòng ngự bên ngoài, vừa phát ra sóng thăm dò, chân từ từ tiến lên. Trong lòng núi đen ngòm, xa xa truyền lại tiếng quái thú gầm rống, âm thanh thật khủng khiếp.
Đi được chừng ba mươi trượng, Huyền Dạ đến một khúc quoanh, phát hiện được một vòm cửa đá thứ hai. Cửa này không giống với cửa trước, trên đầu cửa khắc hai chữ "Bất Quy", hai bên lại có hai dòng chữ nhỏ, ghi rằng: "Hồi đầu bất trì, tiền hành thận chi" ()
Ý tứ thật rõ ràng, muốn nói với người mau mau đi khỏi, không được hiếu kỳ. Nhưng Huyền Dạ là người thế nào, sao có thể bị hai câu này dọa cho bỏ chạy?
Không thèm để ý, Huyền Dạ đẩy cửa bước vào, sau đó cửa đá liền tự động đóng lại. Xoay người lại, Huyền Dạ liếc nhìn lên cửa đá, phát hiện trên đó có khắc: "Nhất nhập thử môn, chí tử bất hồi" ()
Hàm ý ẩn chứa bên trong thật đáng khiếp sợ, nhưng Huyền Dạ không thèm để ý, ngược lại còn hừ nhẹ giọng:
- Khẩu khí thật là lớn lối, hôm nay ta phải xem qua cho biết, coi thử trong sơn cốc vô danh này, thật ra có ẩn chứa huyền cơ nào đây.
Nói rồi di chuyển, đang muốn tiến lên.
Nhưng trong lúc quay đầu nói chuyện, trước mặt Huyền Dạ không ngờ hiện ra một tấm kính bằng đồng. Vào sát na hắn quay người về, đập vào mắt là một hình bóng chính là hình ảnh phản chiếu của mình. Việc bất ngờ đột ngột khiến hắn thất kinh, toàn thân hoang mang thối lui hai bước, vẻ mặt biến hóa liên tục.
Bốn bề, không một chút động tĩnh, trừ thần sắc bất an của chính hắn trên mặt kính đồng ra, mọi chuyện rất yên lặng, ngay cả âm thanh nhịp tim của hắn cũng nghe rất rõ.
Rủa một tiếng, Huyền Dạ định thần lại, trầm giọng nói:
- Người nào sao cứ quỷ quỷ quái quái như vậy, có gan thì đứng ra đây.
Thanh âm trầm nhỏ, vang vọng mãi, trong sơn động kín mít rõ ràng có vẻ buồn bã.
- Quỷ thần không sợ, lại sợ chính mình, có thể thấy sợ hãi vốn từ trong lòng, mà không phải bởi vì hoàn cảnh. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Một giọng nữ vang lên, hơi thô ráp lại hơi âm lạnh, Huyền Dạ nghe thấy trong lòng không an.
- Ngươi là ai, vì sao lại ở nơi âm lạnh như vậy?
Bước vòng qua tấm kính bằng đồng, Huyền Dạ vừa từ từ tiến lên vừa nghiêm túc hỏi lại.
Giữa không trung, một giọng nữ truyền lại:
- Ta là ta, cũng không phải là ta, chỉ cầu nhân quả truyền kiếp.
Huyền Dạ lặng đi, không hiểu hỏi lại:
- Ý là gì đây, ngươi đừng ra vẻ thần bí, trực tiếp nói ra cho rồi.
Người nữ đó cười ha hả, giọng có phần âm lạnh nói:
- Âm và Dương, sinh tử luân hồi, thành bại được thua, thiện ác thị phi. Nơi đây là cửa thời gian và không gian, nơi đây là đất huyền diệu, từ xưa đến nay, chưa người quay về.
Huyền Dạ ngừng bước, liếc nhìn vách đá hai bên, phát hiện trên mặt không ngờ mờ hiện ánh sáng, thật sự là kỳ quái. Tiếp tục tiến lên, vách đá vốn hơi mờ sáng dần dần tỏ hẳn, vô số hình vẽ cuộn tới cuộn lui, hệt như một dải ký ức, thể hiện trong não của hắn.
Ghi chú:
() "Hồi đầu bất trì, tiền hành thận chi" = "Quay đầu chưa trễ, tiến lên phải hết sức thận trọng".
() "Nhất nhập thử môn, chí tử bất hồi" = "Một khi đã vào cửa này, đến chết cũng không quay lại được"